Chương 535: Trao đổi

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly cười nói:

– Không thể thu phục sao?

– Không thể! 

Hai người đều lắc đầu.

Phó Mộng Sơn thở dài nói:

– Từ xưa đến nay vẫn chưa từng nghe nói qua có thể thu phục được người tu luyện A Tu La thần công! 

Sở Ly cau mày nói:

– A Tu La cũng có lãnh tụ chứ?

– Có người nói là có. 

Phó Mộng Sơn gật đầu nói:

– Nhưng đây là trời sinh huyết thống cao quý, phục tùng từ trong huyết mạch, không giống như người ở trong thế giới của chúng ta.

Hứa Hoàn Đức nói: 

– Ngươi nên bỏ suy nghĩ này đi thì hơn, trừ phi ngươi có thể tu thành A Tu La thần công, mạnh hơn hắn thì mới có hi vọng làm cho hắn phục tùng, có điều cho dù như vậy thì khả năng lớn nhất vẫn là tàn sát lẫn nhau, một phương ngã xuống. Vì lẽ đó ngươi nên bỏ tâm tư này đi thì hơn, nghĩ biện pháp trấn áp hắn mới là chính sự.

Sở Ly trầm ngâm gật gù.

Phó Mộng Sơn nói: 

– Người này thực sự là phiền phức!

Sở Ly nói:

– Ta có một ý kiến. 

– Nói!

Phó Mộng Sơn nói.

Sở Ly nói: 

– Đưa cho Đại Lôi Âm tự đi.

Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức nhìn hắn.

Sở Ly tiếp tục nói: 

– Để Đại Lôi Âm tự dùng đồ hoặc là người để trao đổi, chúng ta không có Bí vệ rơi vào trong tay của Đại Lôi Âm tự hay sao?

– Đây cũng là ý kiến hay.

Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi gật đầu. 

Bọn họ và Đại Lôi Âm tự vẫn âm thầm tranh tài trong bóng tối, không phải Đại Lôi Âm tự muốn thu thập Bí vệ mà là Bí vệ muốn lẻn vào Đại Lôi Âm tự, hàng năm đều nghĩ trăm phương ngàn kế lẻn vào, nhìn ra hư thực.

Đáng tiếc mỗi lần đều thất bại, Bí vệ rơi vào trong tay Đại Lôi Âm tự không rõ sống chết.

Đại Lôi Âm tự coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, Bí vệ phủ đã từng đòi người mấy lần, thế nhưng Đại Lôi Âm tự lại qua loa, sau đó không còn tin tức đâu nữa, bọn họ không thể vọt vào bên trong Đại Lôi Âm tự để cướp người được. 

– Có thể đổi được mấy người trở về?

Phó Mộng Sơn nói:

– Lão Hứa, chúng ta có bao nhiêu người rơi vào trong đó? 

– Mười.

Hứa Hoàn Đức thở dài.

– Mười người… 

Phó Mộng Sơn nhíu mày, bất đắc dĩ nói:

– Đã nhiều như vậy rồi sao?

Hứa Hoàn Đức nói: 

– Bất tri bất giác đã có mười người, sau đó ta không dám phái người tới đó nữa.

Hắn nói lắc đầu một cái, vẻ mặt rất là thương tiếc.

Sau đó đầu hắn chậm rãi nhìn về phía Sở Ly: 

– Chuyện này giao cho Sở Ly, được chứ?

– Hừm, giao cho tiểu Sở đi!

Phó Mộng Sơn gật đầu nói: 

– Tiểu Sở ngươi và Pháp Viên đã đánh không ít lần, Pháp Viên là lãnh tụ bên trong thế hệ trẻ tuổi của Đại Lôi Âm tự, địa vị cao, cũng có quyền nói chuyện, hắn lên tiếng, có lẽ Đại Lôi Âm tự sẽ giao người.

– Bọn họ còn sống sót sao?

Sở Ly cau mày nói: 

– Chỉ sợ đã…

– Hẳn là sẽ không.

Phó Mộng Sơn nói: 

– Nói như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng là Bí vệ, nếu như giết thật thì sẽ quá mức, Đại Lôi Âm tự làm việc vẫn rất đúng mực, chúng ta phái người qua đó cũng không phải là thích khách, mà chỉ là hỏi thăm tin tức mà thôi, tội không đáng để chết.

-… Được, ta sẽ thử một chút xem.

Sở Ly than thở: 

– Có điều một đổi mười người, quá khó, e rằng Đại Lôi Âm tự cũng biết chúng ta không cần Chu Linh Phong này, cho nên sớm muộn gì cũng sẽ giao cho bọn họ.

– Đây cũng là một chuyện phiền toái.

Phó Mộng Sơn cau mày. 

Hứa Hoàn Đức nói:

– Nếu như ngươi có thể đổi được mười người thì coi như là một đại công của ngươi.

– Đúng. 

Phó Mộng Sơn vội vàng gật đầu nói:

– Đổi một gian đại viện lớn cho các ngươi, lại thêm nha hoàn, cho các ngươi thêm một ít linh đan, được chứ?

Sở Ly nói: 

– Cao thủ Thiên Ngoại Thiên của Bí vệ phủ là tự mình bồi dưỡng, hay là…

– Là do chúng ta tự mình bồi dưỡng.

Phó Mộng Sơn nói: 

– Hoàng gia có một thắng cảnh, có thể tìm hiểu Thiên Ngoại Thiên.

Sở Ly bừng tỉnh gật đầu.

Nếu như không có cao thủ Thiên Ngoại Thiên dòng chính của mình, quả thật là không thể yên tâm được. 

– Như vậy lại cho chúng ta thêm hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên được chứ?

Sở Ly nói.

– Cái này là chuyện không thể nào! 

Phó Mộng Sơn bật cười nói:

– Bí vệ phủ chúng ta tổng cộng có bao nhiêu cao thủ Thiên Ngoại Thiên cơ chứ? Thế nhưng lại bị các ngươi giết hai người… Mã Côn cũng là Thiên Ngoại Thiên, đủ để ngươi dùng rồi!

Sở Ly cười nói: 

– Vậy ta sẽ thử nói với Pháp Viên một chút xem có được không.

Hắn cúi đầu nhìn Chu Linh Phong một chút, lại điểm ra mấy chỉ, lần nữa làm cho hắn ở trong cảnh giới sắp chết.

Pháp Viên đi tới trước một trạch viện rất bình thường, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ.

Hai hộ vệ thanh niên đeo bội đao cau mày nhìn hắn.

Một người thanh niên trầm giọng nói: 

– Đại sư, nơi này không phải là nơi mà đệ tử cửa Phật nên đến, mời đại sư trở về!

– Xin hỏi thí chủ, đây là Thanh Vân lâu hay sao?

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ. 

Hai thanh niên liếc mắt nhìn nhau, xem ra không phải hòa thượng này đi sai chỗ.

– Không sai, là Thanh Vân lâu.

Pháp Viên lấy ra một cái thiệp mời ở trong ống tay áo rồi đưa cho hộ vệ thanh niên kia rồi nói: 

– Tiểu tăng được mời mà tới.

Hai người vừa nhìn thiệp mời đã biết là thật, trong lòng cười thầm, rốt cuộc là tên nào mà lại mời hòa thượng tới Thanh Vân lâu, đúng là đủ xấu.

Thanh niên hộ vệ kia gõ gõ cửa, một lão giả mở cửa hông ra, thanh niên hộ vệ đưa thiệp mời tới, lão giả này mở thiệp mời ra rồi liếc mắt nhìn, sau đó mở cửa, cung kính mời Pháp Viên đi vào bên trong: 

– Mời tiểu sư phụ vào trong.

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ, theo lão giả tiến vào trong.

Hai người đi xuyên qua hai cái cửa bán nguyệt, đi tới một tòa tiểu viện phía đông, vừa tới đã nghe được tiếng đàn thăm thẳm từ bên trong truyền đến. 

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập vi nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú bình tĩnh không lay động.

– Nơi này chính là Bích Lan viện.

Lão giả gõ gõ cửa viện. 

Một nha hoàn thanh tú kéo cửa viện ra, nhìn thấy Pháp Viên, mỉm cười nói:

– Ngươi là Pháp Viên đại sư?

– Chính là tiểu tăng. 

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ.

– Pháp Viên đại sư, mời vào.

Nha hoàn thanh tú vội vã dẫn hắn đi vào trong. 

Tiếng đàn từ bên trong truyền đến càng ngày càng thánh thót, như gần ở bên tai.

Nha hoàn thanh tú đứng ở dưới bậc thang, cất giọng nói:

– Hàn công tử, Sở công tử, Pháp Viên đại sư đã đến rồi. 

– Pháp Viên, mời vào trong!

Âm thanh trong sáng của Sở Ly truyền đến.

– A di đà phật… 

Pháp Viên lại niệm một tiếng phật hiệu, chậm rãi tiến vào trong phòng khách.

Phòng khách bố trí rất thanh lịch, trên cái thảm màu tím có bày bốn chiếc kỷ trà.

Ba chiếc kỷ trà trước đó đã có người ngồi, một nữ tử áo xanh tinh xảo mỹ lệ đang cúi đầu đánh đàn, chăm chú mà trầm tĩnh, thân thể của nàng thon thả mà kiên cường, đôi tay nhỏ dài đang đánh đàn, nhìn qua rất là vui tai vui mắt. 

Khác nam tử hai đang hứng thú dạt dào thưởng thức, trên bàn đã dọn xong rượu và thức ăn.

Một nam tử tuấn lãng nhắm hai mắt lại, say mê gõ nhẹ đầu gối, hợp với tiếng đàn.

Một thanh niên oai hùng khác thì lại cười híp mắt nhìn mình, chính là Sở Ly. 

Sở Ly thả cái chén bạc xuống, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, cười nói:

– Pháp Viên, gặp mặt ở đây, ngươi sẽ không trách móc ta chứ?

– Sắc tức thị không, không tức thị sắc, tiểu tăng không sao cả. 

Pháp Viên nói.

Sở Ly gật đầu:

– Vậy thì tốt, vị này chính là bằng hữu tốt của ta Hàn Phi Hàn huynh, mà người đang đánh đàn này là hồng nhan tri kỷ của hắn, Bích Lan cô nương. 

Pháp Viên nhìn Hàn Phi và Bích Lan, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, ngồi vào phía đối diện Sở Ly.

Hàn Phi nói:

– Ta có cần nhường ra một không gian, cho các ngươi tán ngẫu không? 

– Không có chuyện gì không thể nói với người ngoài.

Sở Ly cười nói:

– Cũng không phải là việc gì không thể lộ ra ngoài. 

– Sở thí chủ xin tiểu tăng đến đây là để làm gì?

Pháp Viên ôn hòa nói.

– Ta biết trên tay Đại Lôi Âm tự có mấy Bí vệ cấm cung, bên ta có Chu Linh Phong… 

Sở Ly nói, vung vung tay lên ngắt lời Pháp Viên:

– Ta không muốn nghe những lời từ chối kia, chúng ta đơn giản thẳng thắn một chút đi, ngươi đổi hay không đổi người?