Chương 237: Giết

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Được!

Tô Thanh Điệp hoan hô một tiếng, nhẹ nhàng bay xuống đến bên người Tô Như, dùng sức đập bả vai nàng:

– Giết hay lắm!

Thân thể của Tô Như mềm nhũn, ngã xuống.

Tô Thanh Điệp vội vã đỡ lấy nàng, cười nói:

– Lần đầu giết người đúng không?

Mặt của Tô Như Ngọc trở nên trắng bệch, nhíu mày nói:

– Rốt cục đã làm thịt được hắn!

Sở Ly bay tới bên người nàng, nhẹ nhàng vỗ một cái vào sau lưng nàng rồi cười nói:

– Ta còn tưởng rằng ngươi muốn dằn vặt một phen rồi mới lại giết hắn.

Một đạo khí tức ấm áp truyền vào trong thân thể nàng, giảm bớt cảm giác suy yếu.

– Ta không muốn dằn vặt hắn, chết sớm thì quy thiên sớm!

Tô Như oán hận trừng mắt nhìn thi thể của Phùng Thiếu Hoa một chút, trong lòng cảm thấy khoan khoái vô cùng. Giống như có một tầng ràng buộc vô hình đã bị đánh vỡ, nàng đã triệt để tự do.

Sở Ly nói:

– Cắt đầu hắn, trở lại tế điện cho chư vị đồng môn Tuyết Nguyệt hiên đi!

– Phải cắt đầu sao?

Sắc mặt của Tô Như hơi thay đổi.

Nàng biết Sở Ly có thói quen này, giết người xong sẽ cắt đi thủ cấp.

Hiện giờ nàng dám giết người, nhưng cắt đầu và giết người là hai chuyện khác nhau, nàng vẫn không làm được.

Sở Ly liếc mắt nhìn Tô Thanh Điệp, Tô Thanh Điệp vội vã xua tay.

Sở Ly cười nói:

– Đành để ta tới vậy.

Trường đao bên hông hắn sáng ngời, một đạo đao quang trắng như tuyết xuất hiện. Đầu của Phùng Thiếu Hoa đã rời khỏi cổ, cũng không có máu chảy ra nữa.

Trên thân đao có nội lực chí băng chí hàn của Thái Âm quyết bám vào, trong nháy mắt đã đóng băng máu lại.

Sở Ly vào nhà tìm một cái hộp, sau đó mới đi ra ngoài.

Tô Thanh Điệp và Tô Như đi vào phòng, nhìn thấy trên giường có một thiếu nữ nằm đó. Trên mặt đã bị khắc vài vết, người không mặc y phục, cả người có vô số vết roi. Từng khối từng khối xanh tím, vô cùng thê thảm, đã không còn khí tức nữa.

– Tên súc sinh này!

Tô Thanh Điệp oán hận mắng:

– Chết nhanh như vậy, quá lợi cho hắn rồi!

– Đệ đệ!

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào to.

Tô Thanh Điệp và Tô Như vội vã đi ra ngoài. Nhìn thấy một thanh niên khôi ngô đang ngồi xổm ở bên cạnh thi thể không đầu của Phùng Thiếu Hoa. Trên khuôn mặt oai hùng tràn ngập lửa giận, chẳng khác nào một con mãnh hổ đứng ở đó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên.

Sở Ly nâng hộp gỗ, đánh giá hắn.

– Phùng Thiếu Vinh!

Tô Thanh Điệp hoàn toàn biến sắc.

Nàng không nghĩ tới người nhận được pháo hoa cầu cứu lại là hắn, cao thủ Tiên Thiên viên mãn. Đã bước nửa chân vào cao thủ Thiên Ngoại thiên!

– Tô Thanh Điệp!

Phùng Thiếu Vinh ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Thanh Điệp:

– Hóa ra là các ngươi!

Trong lòng Tô Thanh Điệp âm thầm kêu khổ, hừ lạnh nói:

– Phùng Thiếu Vinh, không phải ngươi đang bế quan sao? Lẽ nào đã hiểu được đạo Thiên Nhân Hợp Nhất rồi?

– Không nhọc ngươi bận tâm!

Phùng Thiếu Vinh chỉ thi thể của đệ đệ mình rồi nói:

– Ba người các ngươi tự sát đi!

– Hừ, khẩu khí thật là lớn!

Tô Thanh Điệp cười lạnh nói:

– Ngươi coi mình thực sự là cao thủ Thiên Ngoại thiên sao? Lại còn tự sát, nực cười!

– Ta động thủ, các ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy nữa đâu!

Phùng Thiếu Vinh lạnh lùng nói:

– Không cho các ngươi gào thét chín ngày chín đêm, khổ sở cầu xin ta giết chết các ngươi thì ta sẽ không mang họ Phùng nữa!

Sở Ly thầm than.

Quả thực làm người không thể nhìn vào bề ngoài. Tướng mạo đường đường, nhưng tính cách lại gần như giống với Phùng Thiếu Hoa, đều là hạng người hung tàn, ác độc.

– Họ Phùng, ngươi là Tiên Thiên viên mãn. Không được tham dự vào phân tranh của những người trẻ tuổi, không phải ngươi đã quên quy củ này đó chứ?

Tô Thanh Điệp liếc mắt ra hiệu với Tô Như, ra hiệu cho nàng đi trước, mình sẽ ngăn chặn đối phương một chút.

Tô Như lắc lắc tay.

– Giết các ngươi rồi ta sẽ bế quan!

Phùng Thiếu Vinh cười lạnh nói:

– Sẽ có ai biết là ta ra tay cơ chứ?

– Đê tiện vô liêm sỉ!

Tô Thanh Điệp mím bờ môi đỏ, tức giận trừng mắt nhìn Tô Như một chút.

– Ai trong các ngươi cũng không trốn được!

Phùng Thiếu Vinh nhìn thấy nàng liếc mắt, lạnh nhạt nói:

– Cùng lên đi!

Sở Ly quay đầu nói:

– Đỗ Thu, ngươi muốn thử một chút không?

– Ta không phải là đối thủ. Vẫn là ngươi tới đi!

Tô Như nói.

Tô Thanh Điệp nói:

– Để ta đến!

Nàng không đợi Sở Ly nói chuyện mà nhảy lên, đánh về phía Phùng Thiếu Vinh, trường kiếm đâm ra một chuỗi kiếm hoa, giống như từng đoá từng đoá hoa mai đánh về phía Phùng Thiếu Vinh.

Phùng Thiếu Vinh xem thường bĩu môi:

– Tô Thanh Điệp, ngươi không tiến bộ một chút nào cả!

Trường đao bên hông hắn hóa thành một đạo điện mang bổ về phía trường kiếm.

– Keng…

Trường kiếm đẩy ra, trường đao thì lại thuận thế chém vào, trong nháy mắt mũi đao đã đến mi tâm của nàng.

Hắn thân là cao thủ Tiên Thiên viên mãn, trời sinh lại có sức lực lớn vô cùng, một đao đã đạt được tiên cơ.

Chân Tô Thanh Điệp trượt đi, toàn thân tránh ra, trường kiếm tan mát lực lượng, từ góc độ xảo quyệt quái lạ đâm ra, bức cho Phùng Thiếu Vinh phải lắc mình.

Phùng Thiếu Vinh giơ đao lên ở trước ngực.

– Keng…

Trường kiếm lần nữa bị đánh văng ra.

Tô Thanh Điệp âm thầm kêu khổ.

Hai năm không gặp, lực lượng của họ Phùng này càng ngày càng mạnh hơn, tu vi càng thâm hậu hơn. Nàng còn xa không phải là đối thủ, phải kiên trì thêm một lúc, tiêu hao thêm khí lực của hắn. Như vậy mới có thể làm cho Đỗ sư muội và Đỗ Phong có thêm một phần phần thắng.

Phùng Thiếu Vinh liên tục cười lạnh, hắn đã nhìn thấu tính toán của Tô Thanh Điệp, trường đao đột nhiên tăng tốc. Ánh đao hóa thành một mảnh bóng mờ, triệt để bao phủ lấy Tô Thanh Điệp, làm cho nàng không thể tránh khỏi.

Tô Thanh Điệp không có phương pháp gì khác, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.

– Keng keng keng keng…

Tiếng sắt thép va chạm liên tiếp vang lên rồi đột nhiên im bặt, trường kiếm tuột tay nàng bay ra.

Phùng Thiếu Vinh giơ đao lui về phía sau, bĩu môi khinh thường nói:

– Thực sự không có tiến bộ chút nào!

Hắn không nghĩ nhanh như thế đã có thể giết nàng, cố gắng chơi một chút mới được. Thân thể xinh đẹp như vậy, không chơi đủ đã giết, quả thật là phung phí của trời.

Sở Ly chậm rãi tiến lên phía trước, giơ đao lên đứng đó.

– Ngươi là ai?

Phùng Thiếu Vinh có chút xem thường liếc xéo hắn:

– Hãy xưng tên ra, dưới đao của ta không chém hạng người vô danh!

Tô Thanh Điệp và tiểu mỹ nhân kia hắn không nỡ lòng giết bỏ. Thế nhưng nam nhân chướng mắt trước mắt này, đương nhiên hắn muốn một đao giết cho sạch sẽ.

Sở Ly nói:

– Đỗ Phong!

– Hiện giờ ngươi lăn thì ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Phùng Thiếu Vinh nói.

Sở Ly cười nhạt:

– Ta sẽ không tha cho ngươi một mạng đâu!

– Khẩu khí thật lớn!

Phùng Thiếu Vinh lạnh lùng nói:

– Là ngươi giết đệ đệ ta, đúng không?

Sở Ly lắc đầu:

– Là nàng.

Hắn đưa tay chỉ về phía Tô Như.

Phùng Thiếu Vinh cau mày nhìn về phía Tô Như, đánh giá nàng từ trên xuống dưới:

– Không ngờ tiểu mỹ nhân này còn có công phu như thế, như vậy sẽ chơi rất vui. Được rồi, ta sẽ tiễn ngươi lên đường, xuất đao đi!

Sở Ly quát khẽ:

– Xem đao!

Hắn một bước đã vọt đến trước người của Phùng Thiếu Vinh, bên hông lóe lên ánh đao.

– Sưu!

Đầu rời khỏi cổ, máu tươi phun lên cao tới một thước, tiếng vang rất rõ ràng.

– Ầm!

Đầu của Phùng Thiếu Vinh rơi xuống đất.

Tô Thanh Điệp kinh hô một tiếng, lùi về phía sau một bước.

Tô Như cũng sợ hết hồn.

Sở Ly cúi đầu nhìn thủ cấp mang theo vẻ kinh ngạc của Phùng Thiếu Vinh một chút, hắn thở dài:

– Đáng tiếc!

Hai mắt Tô Thanh Điệp trợn ngược, khó có thể tin được.

Sở Ly quay đầu nói:

– Có cần mang thủ cấp hắn về không?

-… Đương… Đương nhiên!

Tô Thanh Điệp có gắng đề cao tinh thần, làm cho mình tỉnh lại:

– Đỗ huynh, ngươi giết… giết chết Phùng Thiếu Vinh?

– Chẳng lẽ người này không phải là Phùng Thiếu Vinh hay sao?

Sở Ly nói.

Trên người hắn không hề có một chút sát khí nào, bình tĩnh hòa khí, giống như vừa nãy mới chém một khúc gỗ vậy.

– Là hắn!

Tô Thanh Điệp trợn mắt lên, nhìn thủ cấp đang ở trên đất:

– Chỉ là ta không nghĩ tới…

Nàng lắc đầu một cái rồi nói.

Cao thủ Tiên Thiên viên mãn, bước nửa bước vào Thiên Ngoại thiên mà lại bị một đao chém giết.

Vốn nàng cho rằng đây sẽ là một trận long tranh hổ đấu, cuối cùng Sở Ly sẽ bị thua, ba người liên thủ cũng sẽ bị Phùng Thiếu Vinh giết, cùng nhau đi xuống hoàng tuyền.

Thế nhưng không nghĩ tới, Phùng Thiếu Vinh ngông cuồng tự đại, được xưng là đệ nhất cao thủ trong hàng thanh niên lại không ngăn được một đao của Sở Ly!

Sở Ly cầm trường đao của Phùng Thiếu Vinh lên. Trường đao sáng như tuyết không chút tì vết, sáng đến mức có thể soi gương, hàn khí âm u vô cùng.

Hắn cười nói:

– Cây đao này không tồi!

Cởi trường đao bên hông xuống, lại cởi vỏ đao bên hông của Phùng Thiếu Vinh ra, sau đó buộc vào trên eo của mình.

Trường đao sáng như tuyết được tra vào bao, hắn đè đao mà đứng, bất động. Sau đó lại đi mấy bước, lĩnh ngộ trọng lượng và độ dài của trường đao, cuối cùng mới thoả mãn gật gù, nở một nụ cười.

Trong chốc lát này, Tô Thanh Điệp đã triệt để tỉnh lại.

Tô Như dùng giọng mũi nói:

– Đại ca, đi nhanh đi!

– Được!

Sở Ly nói.

Hắn mở hộp ra, trường đao vẩy một cái, thủ cấp của Phùng Thiếu Vinh rơi vào bên trong hộp.

Hắn khép cái hộp lại rồi đặt sang một bên, lục soát thân thể bọn họ. Lại lấy ra một ít ngân phiếu, hộp quẹt.

Ngân phiếu nhét vào trong ngực của mình, hộp quẹt thì đốt căn phòng này đi. Sau đó lại quăng hai cỗ thi thể không đầu vào trong lửa rồi mới quay đầu nói:

– Đi thôi!

Phùng Thiếu Hoa vì mua vui thoả thích cho nên không muốn để cho người bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân. Vì vậy tòa nhà này rất đơn độc, cách nhà gần nhất rất xa, có cháy thì bên kia cũng không biết ngay được.