Chương 534: Huyền bí

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly lạnh nhạt nói một câu:

– Mã tiền bối, chỉ có thế là không đủ.

– Ngươi muốn chết! 

Mã Côn giận tím mặt, sự sợ sệt và phẫn nộ lại một lần nữa bộc phát ra, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, mặc kệ sẽ bị phạt ra sao, trước hết cứ giết người này rồi lại nói, trong nháy mắt hắn bắn về phía Sở Ly, lại đánh ra một quyền.

Thân thể của Sở Ly co rụt lại, miễn cưỡng tránh ra.

Tình hình hiện tại đã không cần tự mình động thủ nữa, bởi vì nếu như hắn tự mình động thủ thì trái lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què. 

– Mã Côn, bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi không còn là Bách phu trưởng nữa!

Phó Mộng Sơn lạnh nhạt nói:

– Làm một phó trưởng đi! 

Mã Côn vẫn liều mạng, điên cuồng nhằm về phía Sở Ly, cho dù làm một phó trưởng thì hắn cũng phải làm thịt Sở Ly trước đã, không thể để cho đối phương càn rỡ ở trước mặt mình như thế!

– Sở Ly còn chưa có phó trưởng, ngươi đi làm phó trưởng cho hắn đi.

Phó Mộng Sơn lạnh lùng nói. 

Mã Côn lập tức tỉnh lại, dừng bước, khó có thể tin được trợn mắt lên:

– Thống lĩnh!

Phó Mộng Sơn nói: 

– Sao, ngươi không muốn làm sao?

– Thống lĩnh, muốn ta làm phó trưởng không thành vấn đề, nhưng vì sao lại phải đi làm thủ hạ của hắn chứ?

Mã Côn kêu lên: 

– Không phải Thống lĩnh không biết cừu oán giữa ta và hắn!

Phó Mộng Sơn lạnh nhạt nói:

– Nếu như ngươi không muốn làm, vậy thì đi thủ hoàng lăng đi! 

– Thống lĩnh!

Mã Côn lớn tiếng nói:

– Lão Mã ta cẩn thận nhiều năm như thế, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ? Sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? 

Phó Mộng Sơn nói:

– Ngươi cần có thêm kiến thức, cố gắng học hỏi, nhìn Sở Ly làm việc như thế nào, tương lai nếu như lại lập công thì chưa chắc đã không thể tấn chức thành Bách phu trưởng lại, đây là nỗi khổ tâm của ta đối với ngươi, ngươi phải hiểu!

– Ta không đội trời chung với họ Sở này! 

Mã Côn kích động nói.

Phó Mộng Sơn lạnh nhạt nói:

– Xem ra ngươi đã coi tư oán cá nhân quan trọng hơn so với Bách phu trưởng của Bí vệ phủ, vậy ta không còn gì để nói, có làm hay không thì tùy ngươi, hoặc là đi thủ hoàng lăng, hoặc là làm phó trưởng, tùy ngươi chọn. 

– Thống lĩnh!

Mã Côn lớn tiếng kêu lên.

Sở Ly nói: 

– Thống lĩnh, hắn ngu xuẩn như vậy, làm một phó trưởng cũng khó đảm nhiệm được, sợ là…

– Mã Côn, không ngờ ngươi lại ngu ngốc như thế.

Phó Mộng Sơn nói: 

– Phó trưởng thì hắn có thể đảm nhiệm được, nói với ngươi một tiếng, nếu như hắn xảy ra chuyện gì bất ngờ, không còn tính mạng thì ta sẽ bắt ngươi tới hỏi tội!

– Ài…

Sở Ly lắc đầu nói: 

– Thống lĩnh đối xử với công thần như vậy, thực sự là…

Mã Côn nghe hắn trách, lửa giận lại bộc phát, hận không thể nhào lên làm thịt hắn.

Phó Mộng Sơn tức giận: 

– Ta ném Mã Côn cho ngươi dằn vặt, còn chưa đủ tốt đối với ngươi sao?

Sở Ly cười nói:

– Dằn vặt hắn căn bản không cần ném hắn tới chỗ ta, thống lĩnh, nói đến công lao chúng ta vẫn cần phải có. 

– Đó là chuyện đương nhiên!

Phó Mộng Sơn cười nói:

– Không thiếu được phần của các ngươi. 

Mã Côn hồn bay phách lạc đứng ở bên cạnh, nhìn Sở Ly và Phó Mộng Sơn nói giỡn, trong lòng vừa phẫn nộ, vừa thương xót và thê lương.

Sở Ly quét mắt nhìn Mã Côn một chút, lạnh nhạt nói:

– Mã phó trưởng, sáng sớm ngày mai tới chỗ ta đưa tin! 

Hắn dứt lời khoát tay một cái rồi nói:

– Ngươi đi ra ngoài đi!

Mã Côn cắn răng trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn. 

Sở Ly cười cợt:

– Ồ, khí thế còn mạnh hơn người ta, tin rằng Mã phó trưởng ngươi cũng là tuấn kiệt, nên thức thời thì tốt hơn, đi đi!

– Họ Sở… 

Mã Côn nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi gật đầu nói:

– Hay, hay!

Hắn nhìn Phó Mộng Sơn ôm quyền một cái, sải bước rời đi. 

Bốn người Ninh Bá Viễn vội vã tránh ra đường, nhìn hắn đi ra ngoài, thiếu chút nữa đã va vào người trước.

Hứa Hoàn Đức tránh Mã Côn, tiến vào phòng khách, có chút không rõ quay đầu lại nhìn:

– Mã Côn làm sao vậy, sao lại tức giận ngập trời thế chứ? 

Sở Ly ôm quyền cười nói:

– Hứa thống lĩnh, thống lĩnh vừa mới hạ hắn xuống làm phó trưởng, làm phó trưởng của ta, sao hắn có thể vui vẻ được chứ?

Hứa Hoàn Đức nhìn về phía Phó Mộng Sơn rồi nói: 

– Chuyện này có chút quá rồi thì phải?

– Lão Mã này, nên mài giũa hắn một chút.

Phó Mộng Sơn khoát tay nói: 

– Yên tâm đi, ta hiểu rõ hắn, hắn là người rất thức thời, ngày mai sẽ đàng hoàng đi tới đưa tin, ngoan ngoãn nghe theo lời của Sở Ly.

– Dù sao cũng là lão đầu, nên buông tay thì buông tay đi.

Hứa Hoàn Đức nói. 

Phó Mộng Sơn lắc đầu nói:

– Lần này hắn làm việc xảy ra sai sót, hại chết hai Bí vệ, ài… tiểu Sở nói đúng, một tướng vô năng hại chết tam quân, lão Mã quả thực không thích hợp ngồi ở vị trí Bách phu trưởng.

Hứa Hoàn Đức trở nên trầm mặc, hắn cũng biết việc hai Bí vệ bỏ mình. 

Hắn nhìn Chu Linh Phong nằm ở trên đất.

Sở Ly nói qua tất cả mọi chuyện một lần, lại nói đề tài trước đó, hỏi:

– Vì sao Hoàng thượng không giết hắn vậy? 

– Chuyện này dính đến ảo diệu Thiên Thần, không thể nhiều lời.

Phó Mộng Sơn than thở:

– Nói chung, chúng ta chỉ cần biết rằng, cho dù Hoàng thượng có thể giết thế nhưng cũng sẽ không giết hắn, chúng ta không giết được hắn, giết hắn sẽ càng phiền toái hơn nữa. 

– Ta đã giết hắn một lần.

Sở Ly nói.

– Có phải hắn càng mạnh hơn hay không? 

Phó Mộng Sơn nói.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Phó Mộng Sơn nói: 

– Vì lẽ đó không thể giết nhiều, bằng không, thực lực của hắn sẽ tăng vọt, có thể uy hiếp đến Thiên Thần, đến lúc đó, không người nào trong thiên hạ có thể chế ngự được hắn, máu chảy thành sông, thậm chí khắp thiên hạ sẽ đồ thán!

Sở Ly nói:

– Nếu như cắt đầu hắn, hắn còn có thể phục sinh được không? 

– Vậy sẽ càng phiền toái hơn, ngàn vạn lần không thể làm như thế được!

Phó Mộng Sơn vội hỏi.

Hứa Hoàn Đức thở dài nói: 

– Diệt cỗ thân thể này của bọn họ, bọn họ linh quang bất diệt, sau khi chuyển thế đầu thai, năm mười tám tuổi sẽ khôi phục lại tu vi, tiếp tục tu luyện A Tu La thần công, so với hiện tại còn mạnh hơn nữa.

– Trí nhớ của kiếp trước cũng khôi phục sao?

Sở Ly kinh ngạc. 

Hứa Hoàn Đức lắc đầu:

– Ký ức thì không thể khôi phục, chỉ có thể khôi phục tu vi và truyền thừa mà thôi, đây chính là chỗ đáng sợ của A Tu La, tu luyện A Tu La thần công, ba tầng đầu có thể giết chết, một khi đến tầng thứ tư, tu thành thân thể A Tu La, vậy sẽ không thể giết, ài… vì lẽ đó Đại Lôi Âm tự cũng phong cấm thuật này, thật là đáng sợ.

– Bọn họ vẫn chưa hết hi vọng. 

Phó Mộng Sơn hừ lạnh một tiếng nói:

– Bọn họ cảm thấy A Tu La thần công ẩn chứa huyền bí đến bỉ ngạn, nếu như có thể làm cho phật pháp và tu vi cũng giống như A Tu La thần công thì tất có thể thành Phật.

Sở Ly chậm rãi gật đầu, có thể hiểu được tâm tư của Đại Lôi Âm tự. 

A Tu La thần công và phương pháp mười đời thành Phật của Kim Cương tự có chút tương thông, có điều người tu luyện A Tu La thần công chết rồi không thể bước vào Tam Thập Tam Thiên mà tiếp tục tu luyện, chỉ có thể chuyển thế đầu thai, không thể giữ lại trí nhớ kiếp trước, kém xa phương pháp mười đời thành Phật.

Thế nhưng phương pháp mười đời thành Phật là thứ mà chỉ có khí giả mới có thể tu luyện, người có thể tu luyện trên thế gian này rất ít ỏi, Kim Cương tự không được mấy người, mà lại còn phải tới tới đi đi, không biết phải trải qua bao nhiêu lần chuyển thế.

Nhưng A Tu La thần công thì lại không phải vậy, tuy nhập môn cũng không dễ, thế nhưng so với tu luyện thần thông thì lại cách nhau một trời một vực. 

Sở Ly trầm ngâm nói:

– Nói như thế, chỉ có thể giam cầm tên này lên, không thể giết hay sao?

– Không sai. 

Phó Mộng Sơn nói:

– Chỉ có thể cầm tù, nhưng nơi nào có thể cầm được tên này thì lại rất khó.

– Bây giờ không được, chỉ có thể đưa vào Thông Thiên phong mà thôi! 

Hứa Hoàn Đức than thở.

– Thông Thiên phong…

Vẻ mặt của Phó Mộng Sơn có vẻ chần chờ. 

Sở Ly cười nói:

– Thông Thiên phong là nơi nào?

– Thông Thiên phong là nơi tuyệt mật, tốt nhất ngươi đừng biết thì hơn. 

Hứa Hoàn Đức lắc đầu.

Từ trong đầu của bọn họ Sở Ly đã nhìn thấy một ngọn núi lớn lóe lên rồi biến mất, trực chỉ mây xanh, bọn họ theo bản năng không suy nghĩ quá nhiều.

– Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, người tu luyện A Tu La thần công có thể thu phục được hay không? 

Sở Ly nói:

– Nếu có thể biến thành người của mình thì cũng là một lợi khí.

– Ha ha… 

Hai người đều cười lớn.

Phó Mộng Sơn cười nói:

– Tiểu Sở, ngươi rất biết suy nghĩ kỳ lạ đó!