Chương 22: Xông lên tiêu diệt

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Hắn lướt lên trên, men theo dấu chân đuổi theo, sau khi trung niên áo xanh bắt Triệu Dĩnh tới cái đình này liền có người tới dẫn nàng đi, Sở Ly đuổi theo dấu chân, hắn không biết vị trí của Mãnh Hổ trại ở đâu cả. Đuổi theo một mạch năm dặm thì tới sườn núi Mãnh Hổ.

Hắn có chút nghi hoặc, theo lý mà nói, sơn trại nên xây dựng ở lưng chừng núi nhưng trong vòng ba dặm quanh đây không hề có Mãnh Hổ trại, rất có thể sơn trại được xây dựng ở phía bên kia.

Kẻ đang dẫn Triệu Dĩnh đi này khinh công không bằng trung niên áo xanh, dấu chân nổi bật hơn nhiều, cũng có thể hắn cố tình dụ mình tới đây để lừa vào vòng mai phục.

Có Đại Viên Kính Trí, hắn không có gì phải sợ hãi, có thể nhìn thấy trước mai phục, muốn tránh là có thể tránh được, chỉ sợ là không thể tránh mà thôi.

Hắn suy nghĩ một lát, thông qua Đại Viên Kính Trí nhìn thấy một đám người. Cách Sở Ly chừng một dặm, ở nơi có dấu chân đi qua, bốn gã trọc đầu đang yên lặng ngồi trên một tảng đá lớn, nhắm mắt, thần thái bình tĩnh, nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra sát khí.

Bọn chúng đều có chuẩn bị từ trước, sự việc không khả quan cho lắm.

Sở Ly nhìn cách ăn mặc của chúng chính là cao thủ của Mãnh Hổ sơn, tất cả đều là Tiên Thiên, bốn Tiên Thiên cao thủ, chúng muốn không để xảy ra sơ suất gì sao?

Hắn giảm tốc độ lại, linh khí cuồn cuộn bao phủ quanh người, bước vào cảnh giới Tiên Thiên, Khô Vinh kinh cũng tăng tiến thêm, hắn có thể điều động linh khí tinh khiết hơn của cỏ cây, trực tiếp hóa thành Tiên Thiên chân khí.

Trong hoàn cảnh thế này, nội lực của hắn là vô tận, không có gì phải sợ hãi cả.

Khi cách xa một trăm mét, bốn gã trọc đầu vẫn lặng yên ngồi trên tảng đá, chúng từ từ mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến.

Một gã trọc đầu gằn giọng nói:

– Ngươi chính là tên tiểu tử đó, gan cũng to phết đấy!

– Hồng nhan họa thủy, anh hùng khó qua ải mĩ nhân.

Gã trọc bên cạnh lên tiếng:

– Hắn còn ít tuổi thế này, sao có thể qua ải mĩ nhân được chứ? Không thể không tới!

– Các ngươi là người của Mãnh Hổ trại?

Sở Ly trầm giọng hỏi.

– Đúng vậy.

– Sư muội của ta bị các ngươi bắt đi?

– Đúng vậy!

– Giao người ra!

– Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng bọn ta!

– Xem đao đây!

Sở Ly đột ngột vung tay trái, phóng đi một luồng hàn quang.

– Hự…

Một gã trọc đầu ôm chặt cổ họng, trên cổ họng cắm một thanh phi đao tinh xảo.

Gã trừng mắt nhìn Sở Ly với vẻ không dám tin, sau đó từ từ ngã ra sau, cơ thể co giật, không lập tức chết ngay.

– Lão lục!

Ba trên trọc đầu còn lại kêu thất thanh, sau đó nhảy lên, lao về phía Sở Ly, trường đao giống như những dải lụa bạc cắt ngang không trung.

Sở Ly lướt người lùi lại, dừng trên một thân cây, đợi chúng tới gần mới nghiêng người lao đi, nhẹ nhàng né đòn. Ba gã trọc cũng hạ xuống thân cây đó, tiếp theo đó lại bật lên đuổi theo hắn.

– Hự…

Sở Ly lại vung tay, một luồng hàn quang phóng đi, một gã trọc nữa lại ôm cổ rớt từ trên không xuống.

– Rầm.

Hắn rơi mạnh xuống đất, đạp mạnh chân mấy lần, sau đó người cứng đờ, không động đậy nữa.

– Phi đao của tiểu tử này có vấn đề, chạy!

Hai tên trọc còn lại quay đầu chạy.

Sở Ly cười nhạt, nội lực từ bốn phương tám hướng dồn về, tốc độ sau khi cộng dồn càng nhanh hơn, hắn phóng tiếp hai lưỡi phi đao, hai gã kia lập tức trúng đao chết, không thể phản kháng.

Sở Ly thở phào một hơi, dựa vào gốc cây, dùng linh lực cỏ cây bồi dưỡng kinh mạch.

Vừa rồi liên tiếp dùng bốn phi đao, áp lực đối với kinh mạch quá lớn. Khô Vinh kinh, cảnh giới Tiên Thiên, kết hợp Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, cộng dồn lại quả nhiên uy lực kinh người!

Nếu như ở trong thành, khi không có hoa cỏ, Sở Ly sẽ không thể thuận lợi sử dụng như vậy, môi trường hiện tại vô cùng có lợi đối với hắn.

Xá Thân Tuyệt Mệnh đao uy lực đáng sợ, vừa nhanh vừa chuẩn, đợi khi phi đao bay tới gần, chúng muốn né tránh, Khô Vinh kinh lập tức phát động, nội lực đột ngột truyền vào cơ thể, khiến động tác của chúng chững lại, điểm dừng này chính là thời khắc sống chết.

Hắn thở dốc vài hơi, vừa để linh khí cỏ cây bồi dưỡng kinh mạch, vừa tiếp tục đuổi theo dấu chân.

Qua hơn hai trăm mét, hắn vòng qua sườn núi, tới trước một sơn động.

Cửa vào Mãnh Hổ trại là một sơn động, dễ thủ khó công, không nói tới cạm bẫy, chỉ ám khí thôi chắc chắn cũng có vô số.

Hắn nghĩ một lát, thét lớn một tiếng, nhấc bổng một tảng đá lớn đen sì ở bên cạnh ném thẳng vào sơn động. Tảng đá cao chừng nửa người, gần giống như một người chui vào.

– Rầm rầm rầm…

Một loạt tiếng động vang lên, Sở Ly chui theo vào trong.

Ám khí phóng ra dọc đường đi, ánh sáng xanh ẩn hiện, những tia khí thể bay lượn, là do trên những ám khi này đều tẩm kịch độc tạo thành.

Hắn bay lướt qua, chân không chạm đất, một lát sau phía trước bừng sáng, trước mặt là một sơn cốc, hắn đang đứng ở lưng chừng núi, phía dưới có một đám người.

Sở Ly đưa mắt nhìn, sơn cốc này quả là một nơi tuyệt vời, ấm áp dễ chịu lại vô cùng bí mật, sơn cốc chắc chắn còn có đường ra khác, chả trách chúng có thể coi trời bằng vung.

Nếu như không phải có dấu chân dẫn đường, cho dù hắn có Đại Viên Kính Trí, muốn tìm tới nơi này cũng phải mất rất nhiều công sức.

Sườn núi cách sơn cốc một trăm mét, cao ba mươi tầng lầu, đám người bên dưới lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như dao cắt, giống như muốn băm vằm hắn.

Sở Ly lướt mắt nhìn một lượt, một trăm hai mươi hai tên, Tiên Thiên cao thủ có sáu tên, Hậu Thiên Viên Mãn có ba mươi bốn tên, đám còn lại không đáng lo ngại, nhưng kẻ nào kẻ nấy đều cầm trường đao, sát khí đáng sợ, cũng không thể xem nhẹ.

Sở Ly tính toán vẫn còn mười thanh phi đao, đủ để giết hết Tiên Thiên cao thủ.

Hắn dùng Đại Viên Kinh Trí quan sát cẩn thận, phát hiện ra sư muội Triệu Dĩnh liền thở phào.

– Tiểu tử!… Muốn gặp lại tiểu nương tử của ngươi thì hãy ngoan ngoãn chịu trói, nếu không huynh đệ bọn ta sẽ vui vẻ với ả ta!

Một gã đầu trọc trên đầu có sẹo tròn nhà phật lạnh lùng nói.

Sở Ly liếc mắt nhìn gã, có sẹo tròn nhà phật trên đầu chứng tỏ là một hòa thượng, sáu sẹo tròn có nghĩa vai vế không thấp, không biết là hòa thượng của chùa nào.

Hắn xuất thân từ Thu Diệp tự, biết rằng trong số các tăng nhân người tốt kẻ xấu lẫn lộn, không thể vơ đũa cả nắm, hòa thượng của Đại Lôi Âm tự giới luật nghiêm minh, vì trong tự chấp pháp nghiêm ngặt, không cho phép mưu cầu tư lợi, những tự viện khác thì không chắc đã như vậy.

Hắn lạnh nhạt nói:

– Dám động vào sư muội của ta, ta sẽ giết hết Mãnh Hổ trại các ngươi!

– Ha ha…

Gã sư trọc cười ha ha, cơ thể lực lưỡng, rắn chắc phát ra âm thanh như chuông đồng Đại Lữ, gã cười lớn hai tiếng:

– Được, để xem ngươi có bản lĩnh đó hay không, xuống đây đi!

Sở Ly nói:

– Các ngươi thật nhát gan, không dám đánh tay đôi với ta, Mãnh Hổ trại không bằng gọi là trại chuột, nhát gan hơn chuột!

– Đại thủ lĩnh, để ta!

Một gã trọc đầu gầy gò trầm giọng nói:

– Không thể để tên tiểu tử này ngông cuồng như vậy được!

Sở Ly lên tiếng nhạo báng như vậy dưới con mắt của tất cả mọi người, bọn chúng ngông cuồng quen rồi, không xem ai ra gì, sao có thể chấp nhận Sở Ly hỗn xược như vậy.

– Lão tam, cẩn thận, tên tiểu tử này có chút kì quái!

Gã sư trọc nhíu mày nói.

– Rõ!

Gã đầu trọc trầm giọng.

Tuy người hắn gầy gò, nhưng mỗi động tác đều chứa đựng sức mạnh mãnh liệt, giống như một con báo. Có một bậc thềm đá xanh nối liền tới vị trí của Sở Ly, gã đầu trọc chạy trên bậc thềm giống như khỉ vượn, nhẹ nhàng nhảy về phía Sở Ly. Với tốc độ của hắn chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách trăm mét.

Sở Ly rút kiếm, Đại Viên Kính Trí quan sát hắn từ trong ra ngoài, tốc độ vận chuyển nội lực, tiết tấu động tác, sự co giãn của cơ, tất cả đều hiển hiện rõ ràng trong đầu hắn.

Tới gần, gã trọc thét lên một tiếng, mạnh mẽ như hổ sổ cũi, lao về phía Sở ly.

Sở Ly đâm một nhát, ánh kiếm lóe lên, sau đó lướt người lùi ra sau.

Gã trọc ôm chặt cổ họng, trừng trừng mắt nhìn hắn, rồi từ từ ngửa cổ ngã khỏi bậc thềm.

Gã sư trọc bay lên đỡ lấy hắn, sau khi chạm đất liền từ từ đặt xuống, vẻ mặt tối sầm, gã kia đã hết cách cứu chữa.

Nhát kiếm này đâm trúng cổ họng, máu chảy như suối, lập tức đứt hơi, bộ óc đã bị chấn nát, thủ đoạn vô cùng tàn độc.

Gã ngẩng đầu nhìn Sở Ly trong không trung, ánh mắt hung tàn.

Sở Ly lắc đầu:

– Chỉ vậy thôi ư!

Nhát kiếm này của hắn khiến đám đông khiếp đảm, quá nhanh, quá hiểm hóc, cho dù là chúng đối mặt với nhát kiếm này cũng không chắc thoát được, một kiếm mất mạng, một kiếm quyết định sống chết, tam thủ lĩnh uy phong lẫm liệt cũng trở thành một cái xác không hồn.

Sở Ly nói:

– Đại thủ lĩnh, tới đi!

– Tiểu tử được lắm, xuống đây nếu không đừng trách ta ra tay tàn độc!

Gã sư trọc cười lạnh.

Tiểu tử này khá kì quái, không thể liều lĩnh, nếu không sẽ tổn thất nặng nề, những huynh đệ đi chặn đường xem ra không phải là không gặp hắn mà là đã bị hắn giết hết rồi! Nghĩ tới đây, chủ tâm giết người của hắn lại bùng lên mãnh liệt, bằng mọi giá phải giết chết tên tiểu tử này!

Sở Ly cười lạnh, nói:

– Ta xuống là có thể cứu được sư muội của ta?

Hắn mở Đại Viên Kính Trí, cả sơn cốc liền xuất hiện trong đầu, Triệu Dĩnh đang ngồi ở trong một sơn động kín đáo, cửa vào đã bị bịt bằng cây mây.

Nếu như không có Đại Viên Kính Trí hắn sẽ không thể phát hiện ra sơn động này, sơn động cách hắn một trăm mét về phía Nam, bên cạnh có một Tiên Thiên cao thủ ngồi canh gác. Triệu Dĩnh ngồi trong sơn động tối đen như mực, không khí lạnh lẽo không ngừng thấm vào người, nàng ngồi không nhúc nhích, lạnh thấu tim gan.

Nàng cố gắng suy nghĩ, mình bị phong ấn huyệt đạo, bên cạnh có một đại cao thủ, bản thân mình căn bản không có cơ hội chạy trốn, không biết Sở sư huynh có thể tìm được mình hay không?

Trong lòng nàng rất mâu thuẫn, vừa muốn sư huynh tìm được mình, cứu mình ra, vừa lo lắng hắn tìm được mình, Mãnh Hổ trại là một nơi cực kì nguy hiểm, có Tiên Thiên cao thủ trấn thủ, Sở sư huynh nếu có tới e rằng cũng mất mạng ở đây!

Tiếng cười lớn của Sở Ly vọng tới, trong lòng nàng vừa mui vừng vừa lo lắng, nàng cố gắng đứng dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, không thể cử động.

Gã đầu trọc bên cạnh mở mắt, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng:

– Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây!

Triệu Dĩnh há miệng, nhưng không nói lên lời, nàng bị điểm huyệt câm.

Gã trọc cười nhạt, nói:

– Đúng là một kẻ si tình, vì ngươi mà bất chấp tính mạng!… Nếu đã đến rồi thì đừng mong rời khỏi, người tốt không sống thọ, đây là sự thật, tiểu nương tử cũng đừng hi vọng thêm nữa!

Triệu Dĩnh há miệng, giận dữ nhìn gã.

Gã trọc nhắm mắt mặc kệ nàng.

Sở Ly đứng trên bậc thềm cúi xuống nhìn đám đông, đột nhiên cười lớn:

– Được thôi, để ta xuống!

Hắn nhún nhẹ mũi chân, lướt ngang qua hai trăm mét, phát động công pháp Bích Hải Vô Lượng phóng vào trong sơn động, không đợi gã trọc kịp phản ứng, một luồng hàn quang đã phóng vào tim gã, hắn xuất hiện trước mặt Triệu Dĩnh.

Triệu Dĩnh mở tròn mắt, vui mừng khôn xiết.

Sở Ly đưa tay kéo nàng lên lưng, quay người lao ra khỏi động, nội lực cuồn cuộn truyền vào trong người nàng, mọi huyệt đạo lập tức thông suốt, Triệu Dĩnh vội vàng nói:

– Sư huynh, sao huynh lại tới đây?

Sở Ly cười:

– Ta không thể tới sao?

Hai người ra tới cửa động, một luồng đao quang đột ngột chém tới.

– Keng…

Sở Ly vung trường kiếm lên đỡ, đao kiếm va chạm.

Hắn xông lên, hết đao này tới đao khác chém xuống, tiếp theo là vô số đao quang chém mạnh xuống, những kẻ bên ngoài muốn bịt chặt cửa động lại, nhốt chết họ.

Triệu Dĩnh rút kiếm, cũng đâm ra một kiếm.

– Keng…

Trường kiếm bay đi, nội lực truyền vào theo cánh tay, kinh mạch trên tay xuất hiện cảm giác đau đớn kịch liệt, giống như bị xé nát, cũng may trên ngực lập tức lan tỏa một luồng nội lực ôn hòa, hóa giải nội lực truyền vào.

Triệu Dĩnh kinh ngạc nói:

– Tiên Thiên cao thủ.

Nàng lập tức bừng tỉnh, Sở sư huynh là Tiên Thiên cao thủ!