Chương 269: Phượng hoàng

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly rút ra một phần hồ sơ ở trong tay áo rồi mở ra:

– Lặc Đông Sơ, người Qua Sơn trong Thanh Sơn đạo, từ nhỏ đã bái vào Phượng Hoàng sơn, một năm trước bước vào Thiên Ngoại thiên.

Hắn thu hồi hồ sơ rồi nói:

– Lặc Đông Sơ, ta nói không sai chứ?

Sắc mặt của Kinh Trì Học trở nên âm trầm.

Hắn không nghĩ tới nhanh như vậy Sở Ly đã tra ra được gốc gác của mình.

Theo lý thuyết, cho dù hắn ở trong Phượng Hoàng sơn thì cũng là cao thủ bí mật, người ngoài không biết được. Cho nên hắn mới dám vào phủ Quốc Công trở thành nội ứng.

Mình đã quá coi khinh thế lực của phủ Quốc Công, quả thực có mặt ở khắp mọi nơi, khó lòng đề phòng.

– Lặc Đông Sơ, ngươi hiệu lực cho phủ Nhân Quốc Công, đúng chứ?

Sở Ly lạnh nhạt hỏi.

– Ha ha!

Lặc Đông Sơ cười lớn một tiếng, rất không để ý nói:

– Chuyện đã đến nước này, nói thì có ích lợi gì cơ chứ?

– Có phải là phủ Nhân Quốc Công hay không?

– Không sai!

– Rất tốt!

Sở Ly nở một nụ cười:

– Lâm lão, phế bỏ võ công của hắn, ném ra khỏi phủ đi.

– Vâng.

Lâm Toàn híp mắt cười đồng ý, đi tới trước mặt Lặc Đông Sơ, chậm rãi đưa tay ra.

– Khoan đã, khoan đã!

Lặc Đông Sơ hoàn toàn biến sắc, vội vàng kêu lên:

– Dựa vào cái gì mà phế võ công của ta? Ta đi là được chứ gì?

Sở Ly trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:

– Ngươi cho rằng phủ Quốc Công là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Vừa vào phủ Quốc Công thì đã bị phủ quy chế ngự, đối với loại người lòng mang ý đồ xấu như ngươi, vứt ra ngoài phủ đã là đặc biệt khai ân rồi. Nếu không nể tình ngươi còn chưa gây ra đại họa thì nhất định đã chém chết ngươi rồi!

– Họ Sở, ngươi điên rồi!

Lặc Đông Sơ chửi ầm lên:

– Nếu như ngươi dám phế võ công của ta, chắc chắn phủ Nhân Quốc Công sẽ không tha cho ngươi!

Sở Ly nói:

– Ngươi nói sai rồi, hẳn là Phượng Hoàng sơn sẽ không tha cho ta chứ? Ta rất muốn xem bản lĩnh của Phượng Hoàng sơn các ngươi ra sao, Lâm lão!

– Vâng.

Lâm Toàn đáp một tiếng, không chờ Lặc Đông Sơ nói tiếp thì đã dùng một chưởng vỗ vào đan điền của hắn.

Mọi người nghe thấy tiếng thét dài, Lặc Đông Sơ như một quả bóng cao su, nhanh chóng uể oải, tinh khí thần lập tức tan rã.

Đám người chung quanh tức thì run lên, giống như một chưởng này vỗ vào trên người của mình vậy.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên đó, là tồn tại có mong cũng không thể thành. Cả đời này chưa chắc mình đã có vận may bước lên Thiên Ngoại thiên như vậy.

Thế nhưng một cao thủ Thiên Ngoại thiên như thế, nói phế là phế bỏ, từ trên đám mây rơi xuống bên trong bùn nhão. Lại giống như từ hoàng đế biến thành ăn mày. Ngẫm lại cũng là một chuyện rất đáng sợ.

Ở trong thế đạo này, nếu không còn võ công thì chính là phế nhân, vốn tiếu ngạo cười thiên hạ, thế nhưng bây giờ lại trở thành rác rưởi, xem như Lặc Đông Sơ này đã xong đời rồi.

Sau đó Sở Ly vung tay lên, Lâm Toàn nhấc Lặc Đông Sơ lên, Triệu Khánh Sơn nhấc hai người kia lên, đi qua đám người, nhẹ nhàng lên thuyền nhỏ. Sau đó thuyền nhỏ giống như mũi tên rời cung đi tới cửa phủ, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi.

Sở Ly gật gù với mọi người, xoay người đi về Diễn Võ đại điện.

Mọi người vội vã ôm quyền hành lễ, âm thầm cảm khái, túa ra mồ hôi lạnh.

Uy thế trên người Sở tổng quản này càng ngày càng tăng, cho dù thân là cao thủ Thiên Ngoại thiên cũng đã đủ để khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở, bị hắn liếc mắt nhìn cũng đã cảm thấy cả người rét run.

Tuyết Lăng đi theo Sở Ly, mím bờ môi đỏ, không để cho mình bật cười.

Chuyện này quá đã nghiền, quá hả hận! Cũng thật quá uy phong!

Chúng hộ vệ trên Luyện võ trường cũng không dám nhìn thẳng vào công tử.

Trong nháy mắt, không cần công tử tự mình động thủ thì đã phế bỏ được một cao thủ Thiên Ngoại thiên, còn ai dám đối đầu với công tử nữa chứ? Lại còn dám nói xấu công tử nữa ư?

Sở Ly đăm chiêu tiến vào Diễn Võ điện, trực tiếp đi lên trên lầu bốn chứa sách cổ. Lại lật xem từng quyển một. Rất nhanh đã xem hết toàn bộ, hắn lắc đầu một cái, không có ghi chép về Thiên Ma công.

Hắn trở về, Tuyết Lăng vội vã chạy tới.

Đứng ở đầu thuyền nhỏ, gió nhẹ thổi qua, áo bào trắng của Sở Ly phiêu đãng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phương hướng Ngọc Thi đảo.

– Công tử, sao vậy?

Tuyết Lăng có chút không rõ nói:

– Đã loại trừ tên kia, nên cao hứng mới đúng chứ?

Sở Ly liếc mắt nhìn nàng một chút, lại lắc đầu một cái.

Lặc Đông Sơ cũng không phải là nội ứng của phủ Nhân Quốc Công. Mà là của An vương phủ.

An vương làm việc lớn mật mà lại rất trực tiếp, chuyện này không cần phải bàn cãi.

Nhưng lại không thể nói thật chuyện này với Đại công tử.

Đại công tử vẫn cho rằng An vương yêu thích chuyện hôn sự này, cảm thấy Nhị muội là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý. Lại là Nhị tiểu thư phủ Quốc Công, như vậy đã đủ để xứng với An vương, An vương nên mừng rỡ mới đúng.

Lúc trước Tiêu Kỳ đã quyết định giấu diếm Đại công tử, là do sợ sau khi hắn biết sẽ tức giận, làm ra việc ngốc nghếch gì đó.

Chuyện đã đến nước này, càng không thể nói cho Đại công tử, bởi nếu nói ra mọi chuyện sẽ ngày càng rắc rối.

Tiêu Kỳ lại không có ở đây để thương lượng, hắn chỉ có thể để phiền muộn ở trong lòng, không thể nói với người khác.

Bây giờ hắn cũng là cao thủ Thiên Ngoại thiên, giết An vương không khó, nhưng cái khó chính là hoàng thượng.

An vương mà bị bỏ mạng, tuyệt đối hoàng thượng sẽ tức giận, không chừng sẽ tự mình động thủ.

Mình ngay cả một quyền của Lục quốc công cũng không chịu nổi, huống chi là hoàng thượng.

Cao thủ Thiên Thần tất sẽ có một chút thủ đoạn vô cùng kỳ diệu, cho dù hắn có làm bí ẩn tới đâu thì cũng chưa chắc sẽ không bị phát hiện ra. Sẽ bị khóa chặt lên trên người mình.

Như vậy cái mạng nhỏ của mình sẽ xong!

Muốn giết An vương, lại ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên hắn vẫn đang đăm chiêu, suy nghĩ phương pháp giải quyết.

Từ phía xa xa bỗng nhiên có một cái thuyền nhỏ đi tới, trên thuyền nhỏ có một nữ tử thon thả đang đứng. Chính là Liễu Nhứ, cung nữ do An vương phái tới.

– Sở tổng quản! Sở tổng quản!

Từ rất xa, Liễu Nhứ đã lên tiếng bắt chuyện.

Sở Ly thúc giục thuyền nhỏ, giống như mũi tên rời cung bắn tới trước mặt nàng:

– Liễu cô nương.

Liễu Nhứ mặc một bộ y sam màu xanh, nhẹ nhàng thi lễ:

– Sở tổng quản, tiểu thư cho mời.

-… Được.

Sở Ly gật đầu.

Tuyết Lăng mở miệng cười nói:

– Công tử, ta cũng phải đi sao?

– Ngươi đi về trước đi.

Sở Ly nói, người nhẹ nhàng rơi xuống bên người Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ cười nói:

– Nghe nói Sở tổng quản ở Diễn Võ điện cho nên ta mới định qua đó. Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư có chuyện gì vậy?

Hắn thúc giục thuyền nhỏ, không cần Liễu Nhứ chèo, tốc độ rất nhanh, rất nhanh Tuyết Lăng đã bị bỏ lại phía sau.

Liễu Nhứ lắc đầu nói:

– Dường như tiểu thư có tâm sự.

Sở Ly gật gù:

– Chu Toàn thế nào rồi?

– Nó sao?

Liễu Nhứ mở miệng cười khẽ:

– Nó đã gần giống như trẻ con sơn dã, rất ham chơi.

– Vậy thì tốt.

Sở Ly gật đầu:

– Trước tiên không vội để nó luyện võ, cứ chậm rãi trúc cơ, ngày sau sẽ có tiền đồ.

Liễu Nhứ mặt mày hớn hở.

Sở Ly liếc mắt nhìn nàng:

– Bình thường tiểu thư thích làm gì?

– Thích để ta ở bên cạnh.

Liễu Nhứ cười nói.

Sở Ly nói:

– Từ nhỏ nàng đã chịu khổ, tính tình sẽ khó tránh khỏi có chút quái lạ.

– Tích cách của tiểu thư thiện lương, ta hiểu rất rõ.

Liễu Nhứ nói.

Nàng mười hai tuổi tiến cung, đã từng gặp rất nhiều phi tần khó hầu hạ, vì lẽ cho nên biết nhìn mặt nói chuyện, mới có thể hầu hạ được Tiêu Thi, nha hoàn bình thường không thể đảm nhiệm được nhiệm vụ này.

Sở Ly thở dài:

– Đã như vậy, vậy ngươi đi theo tiểu thư đi.

– Vâng.

Liễu Nhứ mỉm cười gật đầu.

Sở Ly than thở:

– Tiểu thư cũng là người đáng thương.

Liễu Nhứ mỉm cười gật đầu.

Thuyền nhỏ cập bờ, tiếng đàn truyền đến, cao rộng xa xôi, biển xanh trời nắng, Sở Ly nghe hiểu tâm tình của nàng không tệ, tâm tình cũng đã trống rỗng hơn rất nhiều.

Sở Ly đi tới tiểu đình ở trong biển hoa.

Tiêu Thi quay lưng về phía hắn, chăm chú đánh đàn.

Nhìn bóng lưng uyển chuyển của nàng, Sở Ly thở dài.

Ông trời không công bằng, đặt tất cả thanh tú lên trên người nàng, trên dưới quanh người không có một nơi nào là không đẹp, mỗi một hành động, một cái nhíu mày, một nụ cười, không có thứ gì là không cảm động lòng người.

Sở Ly đi tới tiểu đình, ngồi vào phía đối diện nàng.

Tiêu Thi lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt sáng tiếp tục buông xuống, ngưng thần nhìn vào dây đàn.

Sở Ly nhắm mắt lại lắng nghe tiếng đàn của nàng.

Một cơn gió thổi tới, ngàn vạn hoa tươi đón gió chập chờn, mùi thơm lan tràn, lượn lờ không dứt ở bên trong tiểu đình.

– Tranh…

Tiếng đàn đột nhiên im bặt đi.

Tiêu Thi ngẩng đầu, sóng mắt trong trẻo dõi theo hắn, hừ lạnh nói:

– Ta không mời ngươi tới thì ngươi không tới, có phải là…

Sở Ly mỉm cười.