Chương 608: Gió Nổi Lên

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly cười nói:

– Đúng là nên đột phá Thiên Ngoại Thiên!

Tô Như lườm hắn một cái rồi nói:

window.__ventunoplayer = window.__ventunoplayer||[];window.__ventunoplayer.push({video_key: ‘MCsxMTUxNjY1fHwzMDk2fHwxNTEyfHwxLDIsMQ==’, holder_id: ‘vt-video-player’, player_type: ‘vp’, autoplay: ‘on’, muted: ‘off’ , width:’640′, height:’360′});
– Ta không phải là người như đám người các ngươi, lần này không hẳn đã có thể thành công được.

Sở Ly cười nói:

– Tổng quản có căn cơ càng thâm hậu, cũng không có vấn đề gì cả.

– Chỉ hy vọng là như thế đi.

Tô Như hừ lạnh nói.

Lúc Sở Ly đang nói chuyện ở Tuyết Nguyệt hiên thì Pháp Viên đang ở bên trong thiện phòng đả tọa vận công, thân thể đoan chính, dáng vẻ trang nghiêm.

Bỗng nhiên có một tiếng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một chú tiểu rón rén đi tới ngoài phòng, nhẹ giọng nói:

– Sư thúc, sư thúc.

Pháp Viên mở mắt ra, ôn hòa nói:

– Chuyện gì?

– Sư tổ cho mời.

Chú tiểu này nói.

Pháp Viên chậm rãi nói:

– Được, ta biết rồi.

Hắn chậm rãi rời giường, xoa xoa hai đầu gối, sau đó sửa sang lại tăng bào màu xám rồi mới ra khỏi thiện phòng.

Sau khi rời khỏi thiền viện đi về phía tây, xuyên qua một mảnh thiện phòng, dọc theo một con đường đá đi về phía trước.

Bên hông ngọn núi này đều là một mảnh thiện phòng liên miên, mà ở trên đỉnh ngọn núi này lại là một mảnh Phật điện nguy nga cao to, ở trên đỉnh núi như nhìn chúng sinh, trên đỉnh điện có ngói vàng tỏa sáng, vàng son lộng lẫy, trang nghiêm mà thần thánh.

Hắn đi vào trong một tòa phật điện, mùi hương lượn lờ làm cho trong lòng người ta yên tĩnh.

Hắn nhìn thấy bên trong điện, người ngồi trên bồ đoàn màu vàng ngoại trừ sư phụ Minh Đức của hắn ra còn có sư huynh Pháp Không.

Thân thể của Minh Đức hòa thượng cao to khôi ngô, mặt tròn đầu trọc, lông mi trắng, sắc mặt hồng hào nhẵn nhụi như trẻ con, trong lúc hai mắt đóng mở có tinh mang lập lòe như thực chất.

Pháp Không có đôi tai to, mặt trắng như ngọc, óng ánh ôn hòa, đặc biệt là hai con mắt lớn lấp lánh có thần, lúc nhìn quanh để lộ ra tính cánh nông nổi, hung hăng, hùng hổ doạ người của hắn.

– Sư phụ, sư huynh.

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ, ngồi vào trên bồ đoàn màu vàng đối diện với Pháp Không.

– Pháp Viên, ta vừa nhận được tin tức, bên Trấn Yêu Tháp truyền tới, nói Đại tổng quản Sở Ly của An Vương phủ tinh thông Vấn Tâm chỉ trong tự.

Sau khi tay của Minh Đức hòa thượng hợp thành hình chữ thập thi lễ mới chậm rãi nói.

Pháp Viên ngẩn ra:

– Sở thí chủ sao?

Minh Đức chậm rãi gật đầu:

– Tin tức này không sai, là một vị A Tu La tới nói.

Pháp Viên nói:

– Không phải là Sở thí chủ bắt được A Tu La đó chứ?

– Đúng là bọn họ.

Minh Đức nói.

Pháp Viên lắc đầu:

– Bọn họ lòng mang thù hận đối với Sở thí chủ, sao có thể nói ra lời thật lòng chứ?

– Việc này thà rằng tin là có chứ không thể tin là không được.

Minh Đức thở dài nói:

– Vấn Tâm chỉ là bí truyền trong tự, chưa từng truyền ra ngoài, nếu như thực sự bị Sở thí chủ tu thành, đây không phải là chuyện nhỏ.

Pháp Viên lắc đầu nói:

– Ta đã giao thủ mấy lần với Sở thí chủ, chưa từng thấy hắn dùng Vấn Tâm chỉ, ta đã dùng qua mấy lần.

Pháp Không nói:

– Sư phụ, liệu có phải hắn học trộm được từ chỗ Pháp Viên sư đệ hay không?

Pháp Viên và Minh Đức đều liếc mắt nhìn hắn một cái.

Nếu như nhìn vài lần lĩnh giáo mấy lần là có thể học trộm được, như vậy cũng không phải là tuyệt học bí truyền của Đại Lôi Âm tự nữa.

Pháp Không nói:

– Không thể coi thường người thông minh trong thiên hạ, có người nói Sở Ly này cực kỳ thông minh, vạn nhất thông qua lĩnh giáo uy lực của Vấn Tâm chỉ mà tự mình nghiên cứu cân nhắc, sáng chế ra một môn chỉ pháp thì sao?

Minh Đức lắc đầu nói:

– Hắn trẻ tuổi như vậy, biết bao nhiêu võ học cơ chứ? Từng trải qua bao nhiêu võ công chứ? Vấn Tâm chỉ là trí tuệ do các tổ sư, cao tăng đại đức các đời mới sáng chế ra được một môn tuyệt học này!

Pháp Không nói:

– Vậy hắn học thế nào? Vấn Tâm chỉ cũng không có truyền ra ngoài, cấm cung cũng không thể có được.

Hắn nói xong nhìn về phía Pháp Viên.

Pháp Viên lắc đầu nói:

– Sư huynh, sao ta có khả năng truyền Vấn Tâm chỉ cho hắn được chứ?

– Như vậy cũng đúng.

Pháp Không gật gật đầu nói:

– Vậy thì kỳ quái.

Pháp Viên nói:

– Sư phụ, việc này có thể là do A Tu La hãm hại Sở thí chủ hay không?

Minh Đức chậm rãi nói:

– Bản tính A Tu La kiêu ngạo, coi bản thân là tồn tại bên trên chúng sinh, đại đa số sẽ không nói khoác, cũng xem thường nói dối.

Pháp Viên nói:

– Luôn có ngoại lệ.

– Nếu như thực là Vấn Tâm chỉ thì sao?

Pháp Không nói:

– Trong tự định xử trí như thế nào?

Minh Đức thở dài một hơi:

– Chỉ có thể bái vào Đại Lôi Âm tự, cạo đầu quy y!

Pháp Viên lắc đầu:

– Sở thí chủ tuyệt đối sẽ không đồng ý.

– Trở thành đệ tử tục gia thì sao?

Pháp Không nói.

Minh Đức lắc đầu:

– Vấn Tâm chỉ không phải đệ tử đích truyền, không phải đệ tử xuất gia thì không thể tu hành được!

– Nếu như hắn không đồng ý thì sao?

Pháp Không nói.

Minh Đức nói:

– Vậy chỉ có thể điều động đệ tử Hàng Ma Viện, bắt hắn về, mạnh mẽ để hắn xuất gia mà thôi.

– Sư phụ…

Mày kiếm của Pháp Viên nhăn lại.

Minh Đức than thở:

– Pháp Viên, ta biết ngươi và Sở Ly có chút quan hệ giao tình, nhưng tự quy chính là tự quy, là gốc rễ lập tự của Đại Lôi Âm tự, không cho làm trái, đừng nói là hắn, cho dù là người làm sư phụ như ta, nếu làm trái với tự quy thì cũng khó thoát như thường!

– Ài…

Pháp Viên lắc đầu nói:

– Vậy ta sẽ đi hỏi Sở thí chủ một chút.

– Pháp Không sẽ đi theo con.

Minh Đức nói:

– Việc này liên quan trọng đại, các trưởng lão đang chăm chú nhìn vào, Pháp Viên ngươi không thể vì tư mà trái việc công, không nên xảy ra sai sót!

Hắn quay đầu nói với Pháp Không:

– Việc này giao do ngươi đi làm, Pháp Viên ở một bên hiệp trợ, không thể thiên vị, cũng không thể quá mức, chỉ cần biết rõ là được rồi, chuyện còn lại giao cho trong tự chấp hành.

– Vâng, sư phụ!

Pháp Không trầm giọng nói.

Pháp Viên vội nói:

– Sư phụ, không bằng để Pháp Tương sư huynh đi thôi.

– Pháp Tương cũng quen biết với Sở Ly.

Minh Đức lắc đầu nói:

– Khó tránh khỏi trong lòng có chấp niệm, không thể vì việc công mà đi.

– Thế nhưng Pháp Không sư huynh…

Pháp Viên liếc mắt nhìn Pháp Không, lắc đầu một cái.

Thứ Pháp Không sư huynh tu chính là Sư Tử Thiền, tính cách trở nên cương mãnh hung hăng, hơi một tí là đánh nhau, mà tính tình của Sở Ly cũng cực kỳ cứng đầu, một khi hai người chạm mặt, không có chuyện gì cũng sẽ đánh nhau một phen.

Pháp Không cười nói:

– Sư đệ, ngươi không yên lòng về sư huynh ta sao?

Pháp Viên gật đầu nói:

– Sư huynh quá dễ nổi giận, rất dễ dàng khiến cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.

– Mặc kệ có nghiêm trọng hay không, chỉ cần biết rõ mọi chuyện là được rồi.

Minh Đức lắc đầu nói:

– Tuy nói tính tình của Pháp Không cương liệt, nhưng làm việc công chính, sẽ không vì tư mà lơ là công, cho dù đánh đến đâu thì cũng không vì đó mà ghi hận, nói xấu hắn.

-… Vâng.

Pháp Viên bất đắc dĩ gật đầu.

– Hiện giờ lên đường đi, cố gắng biết rõ mọi chuyện ở trong vòng ba ngày là được.

Minh Đức chậm rãi nói:

– Các trưởng lão trong tự còn đang đợi.

– Sư phụ, các trưởng lão không động vào Nguyệt Lạc phong thật hay sao?

Pháp Viên không nhịn được hỏi:

– Lẽ nào cứ nhìn bọn họ lớn mạnh, lạm sát kẻ vô tội như thế hay sao?

– Việc này tự có các trưởng lão xử trí, ngươi không cần phải bận tâm.

Minh Đức nói.

Pháp Viên lắc đầu:

– Đệ tử thực sự không thể hiểu được, lòng từ bi của Phật gia ở đâu, sao có thể cho phép những A Tu La này tồn tại cơ chứ?

– A Tu La có thể tồn tại là tự có thiên lý.

Minh Đức trầm giọng nói:

– Nếu như đơn giản như ngươi nghĩ, há không phải trong tự đã sớm động thủ rồi hay sao?

– Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, sư phụ, ta muốn đi tới Nguyệt Lạc phong một chuyến!

Pháp Viên trầm giọng nói:

– Cố gắng bắt về một ít người rồi trấn áp, có thể bớt đi một A Tu la thì cứu được vô số người vô tội.

– Sư phụ, ta cũng đi!

Pháp Không trầm giọng nói.

Minh Đức lắc đầu:

– Đã có vài vị đệ tử chết ở trên tay của bọn họ, Nguyệt Lạc phong không khác gì địa ngục, không thể tự tiện xông vào, phải tin tưởng tầm nhìn của các trưởng lão.

Pháp Viên lặng lẽ không nói.

Một lúc lâu sau, hắn than thở:

– Sư phụ, người phải biết dự định của các trưởng lão chứ? Ta không tin các trưởng lão chỉ vẻn vẹn sợ sệt mà không dám làm bừa.

Minh Đức thở dài, chậm rãi gật đầu.

– Sư phụ!

Pháp Viên vội vã thúc giục.