Chương 125: Tung tích

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chỉ cần cho hắn đủ cơ hội, khả năng hắn đặt chân vào cảnh giới Thiên Ngoại Thiên là rất lớn.

Đáng tiếc cơ hội không nhiều, nếu như hắn ở trong tông phái võ lâm đỉnh cấp, có thể giờ đã đạt tới cảnh giới Thiên Ngoại Thiên rồi, xem ra là phủ Quốc Công nợ hắn!

Nàng lắc đầu thở dài.

Nàng ăn không nhanh, ăn từng miếng cháo một, vừa ăn vừa suy nghĩ.

Đợi khi ăn xong một bát cháo, khi đặt bát xuống, Sở Ly đã đứng dậy bước tới.

– Công tử…

Tuyết Lăng nhìn kĩ hắn.

– Không sao.

Sở Ly xua tay, ngồi xuống đối diện với Tiêu Kỳ:

– Tiểu thư, tu vi của Hoàng Tề mạnh vậy sao?

– Hắn tự biết đã là đường cùng, ngoan cố chống cự!

Tiêu Kỳ lạnh nhạt lắc đầu nói:

– Đã xem nhẹ sự kiên quyết của hắn!

Bây giờ nghĩ lại nàng mới thấy mình sơ ý, không nên để mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên tránh mặt ở ngoài phòng, tưởng rằng Hoàng Tề sẽ không dám ra tay với họ, cùng lắm là bỏ chạy, không ngờ hắn nổi sát ý.

Sở Ly nói:

– Vẫn giữ lại tính mạng cho hắn ta sao?

– Dù sao thì hắn ta cũng từng lập đại công.

Tiêu Kỳ nhỏ nhẹ nói:

– Giết hắn ta sẽ khiến người khác mất lòng.

– Đại công tử không sao chứ?

– Đại ca không bị thương.

– Tiểu thư cần tĩnh dưỡng, không được làm gì.

Sở Ly nhíu mày nói:

– Để ta thi triển Cửu Chuyển Hoán Mạch Thuật đi!

– Sao…?

Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn hắn.

Sở Ly lắc đầu:

– Nội lực của Hoàng Tề rất hiểm độc, tổn hại tới kinh mạch, tốt nhất không nên để lại hậu họa, ảnh hưởng tới việc tăng lên cảnh giới Thiên Ngoại Thiên trong tương lai.

– Ta thấy sắp hồi phục hoàn toàn rồi.

Tiêu Kỳ nói.

Nàng thấy rằng kinh mạch của mình đã gần như hồi phục.

Sở Ly nói:

– Nội lực của Hoàng Tề sát thương vô hình, bây giờ nhìn như đã hồi phục nhưng vẫn còn ẩn họa.

Tiêu Kỳ chỉ mơ hồ cảm nhận được tình hình kinh mạch của mình, dựa vào cảm giác Sở Ly có thể nhìn thấy rõ ràng, ở những nơi nhỏ bé vẫn còn vết tích, cứ để chúng tiếp tục phát triển, kinh mạch sẽ bị tổn thương, nhiều lần lập lại sẽ thành tật khó chữa.

– Sở Ly, Cửu Chuyển Hoán Mạch Thuật rất nguy hiểm!

Tô Như đứng sau lưng Sở Ly, không tán thành:

– Nếu có gì bất trắc…

Sở Ly cười nói:

– Ta đã thi triển năm mươi lần Cửu Chuyển Hoán Mạch Thuật rồi, không nguy hiểm gì cả.

Tô Như ngạc nhiên, sau đó hiểu ra:

– Ngươi dùng với đám người Trần Nhân sao?

– Đúng vậy, bọn họ đều muốn luyện võ, không có Trúc Cơ, vừa hay có thể giúp họ toại nguyện.

– Lớn tuổi như vậy rồi, giờ mới Trúc Cơ…

Tô Như nói tới đây liền dừng lại, Sở Ly là một ví dụ, Trúc Cơ rất muộn nhưng chuẩn bị kĩ càng làm gì cũng thuận lợi, tiến vào cảnh giới Tiên Thiên trước cả người khác.

Sở Ly nói:

– Bọn họ luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, không biết có thành tựu gì không.

– Cửu Chuyển Hoán Mạch Thuật…

Tiêu Kỳ trầm ngâm, chậm rãi gật đầu:

– Được thôi!… Đợi ngươi về rồi thi triển.

– Hôm nay đi.

Sở Ly lắc đầu nói:

– Thương tích của tiểu thư không thể kéo dài.

Tiêu Kỳ nhíu mày.

Vấn đề của Tưởng Hòe rất quan trọng, chậm một khắc nói không chừng hắn đã ăn mất Trường Sinh Thảo rồi, sớm một khắc nói không chừng có thể đòi về được, việc này liên quan tới tính mạng của nhị tỉ.

Sở Ly nói:

– Xong rất nhanh thôi.

Hắn không vội, nếu trong phủ không có tin tức gì, mình không thể mò kim đáy bể.

– … Tinh thần của ngươi có thể chịu đựng được không?

– Không vấn đề gì!

– Được!

Tiêu Kỳ nói:

– Tranh thủ thời gian, việc Tưởng Hòe phải thật nhanh… Tiểu Như, ngươi tới chỗ đại ca giục thử xem.

– Vâng, tiểu thư.

Tô Như đáp lời, quay người bước đi.

Nàng còn vội về xem Sở Ly thi triển Cửu Chuyển Hoán Mạch Thuật, để phòng tránh xảy ra sự cố, Cửu Chuyển Hoán Mạch Thuật rất nguy hiểm.

Sở Ly chỉ tay nói:

– Chúng ta hãy tới thư phòng.

Tiêu Kỳ đứng dậy, ba người tới thư phòng của Sở Ly, Tuyết Lăng đã lấy ba hộp châm ra, đặt bên tay Sở Ly.

Tiêu Kỳ ngồi xuống ghế thái sư:

– Có cần cởi đồ không?

– Cởi áo ngoài là được.

Sở Ly cầm mộc châm lên.

Tiêu Kỳ bình thản cởi áo trắng tuyết, chỉ mặc áo ngủ màu trắng, lập tức bớt đi một phần lạnh lùng, thêm một phần sinh khí.

Sở Ly nhìn Tiêu Kỳ xinh đẹp yêu kiều, thầm than một tiếng, nàng vẫn không xem mình là đàn ông.

Sở Ly nói:

– Thả lỏng tinh thần, không cần vận công.

Tiêu Kỳ nhắm mắt lại.

Sở Ly cắm châm rất nhanh, liên lục cắm hết một trăm lẻ chín chiếc châm, vô cùng thuần thục.

Tiêu Kỳ vừa hít thở mấy hơi liền cảm thấy lỗ chân lông trên người được mở ra, sức mạnh vô hình ùa vào, cơ thể giống như ở trong hồ nước, những sức mạnh vô hình giống như nước hồ truyền vào người qua lỗ chân lông, rồi truyền vào kinh mạch, cường hóa kinh mạch.

Đợi Tô Như về tới nơi, nhẹ nhàng tiến lại gần thấy trên người Tiêu Kỳ toàn là châm, một trăm lẻ chín chiếc châm giống như gió thổi qua đồng lúa, dập dờn chỉnh tề, thấp thoáng vang lên tiếng động rì rào, giống như tiếng gió thổi qua đầu bông lúa.

Sở Ly nói:

– Tuyết Lăng, lấy bát cháo lại đây, ta đói rồi.

Tuyết Lăng vội vàng đáp lời, chậm rãi ra khỏi thư phòng.

Tô Như nhìn Tiêu Kỳ:

– Sở Ly, không vấn đề gì chứ?

– Yên tâm đi!

Sở Ly nói.

Tô Như trừng mắt nhìn hắn:

– To gan lớn mật!

Thi triển loại bí thuật này vô cùng nguy hiểm, tiểu thư thân thể thiên kim, sao có thể mạo hiểm, nếu không phải tiểu thư tự quyết định, nói thế nào đi nữa nàng cũng không đồng ý.

Tuyết Lăng bưng ba chén cháo gạo trắng lên, hương thơm nức mũi, Sở Ly húp vài hơi đã hết một bát, ăn liền ba bát mới hài lòng gật đầu.

Tuyết Lăng đón lấy bát cháo, bưng ra ngoài, thư phòng lại chỉ còn lại ba người.

Sở Ly nói:

– Đại công tử nói sao?

– Vẫn chưa có tin tức gì.

Tô Như than thở.

Sở Ly nhíu mày nói:

– Xem ra không hi vọng gì!

– Ngươi có cách tìm ra hắn không?

Tô Như nhìn Sở Ly.

Việc này quá khó, cho dù tiểu thư cũng không biết phải làm thế nào, phủ Quốc Công quyền cao thế lực mạnh nhưng lại không làm gì được một tên Phi Thiên Thần Hầu, nói ra ngoài ai có thể tin được, nhưng đây chính là uy lực của võ công, nhiều lúc vượt xa quyền lực.

Sở Ly nói:

– Cũng chỉ có thể thử thôi.

Giờ hắn không nghĩ ra được diệu kế gì, chỉ có thể dựa vào Đại Viên Kính Trí, nếu thực sự vẫn không được thì treo thưởng, trọng thưởng sẽ có người tài, nhất định sẽ tìm được manh mối, chỉ cần có chút ít manh mối, Tưởng Hòe sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Thời gian dần trôi đi, đợi tới chập tối, Sở Ly lập tức rút châm, Tiêu Kỳ từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt nàng sáng quắc, tinh khí thần dồi dào như thể chưa từng bị thương.

Sở Ly mỉm cười:

– Chúc mừng tiểu thư!

Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:

– May nhờ có ngươi!

Không chỉ thương tích kinh mạch của nàng hồi phục hoàn toàn, tu vi cũng tăng thêm một bậc, tích lũy thâm hậu hơn, sẽ dễ dàng đột phá cảnh giới Thiên Ngoại Thiên hơn, đúng là trong cái rủi có cái may.

Sở Ly cười nói:

– Vết thương trên tay tiểu thư vẫn phải cẩn thận.

– Ta có Tiếp Cốt Cao, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không sao.

Tiêu Kỳ nói.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa.

Sở Ly sắc mặt thay đổi, vận Đại Viên Kính Trí, nhìn thấy một thị vệ trẻ tuổi đứng bên ngoài.

Nơi này là chỗ ở của hắn, rất bí mật, bình thường chỉ có hai người khách là Tiêu Kỳ và Tô Như, ngoài ra không có ai khác tới đây.

– Để ta đi xem sao!

Tô Như vội vàng nói.

Tiêu Kỳ nhíu mày:

– Đi nhanh lên!

Thiên Linh viện có cây Thiên Linh, một khi cây Thiên Linh bị lộ ra ngoài sẽ rất rắc rồi.

Tô Như nhẹ nhàng bước ra ngoài, sau đó nhanh chóng quay lại:

– Tiểu thư, có tin của Phi Thiên Thần Hầu rồi!

Sở Ly tinh thần phấn chấn.

Tô Như cũng không vòng vo:

– Nhìn thấy hắn ở Mẫn Châu gần Lôi Châu!

– Mẫn Châu…

Sở Ly trầm ngâm, lắc đầu.

– Sở Ly, đi theo ta!

Tiêu Kỳnói.

Ba người nhanh chóng rời khỏi tiểu viện tới thẳng lầu ba của Quan Tinh lâu.

Tô Như lấy ra một tấm bản đồ, Sở Ly nhìn thấy vị trí của Mẫn Châu.

Tiêu Kỳ nói:

– Cách hơn một ngàn dặm, ngươi phải nhanh lên, hôm nay xuất phát, Tiểu Như, đưa cho Sở Ly hai bình Ích Khí đan!

– Vâng.

Tô Như đáp lời, lấy hai bình đan dược trong tủ đưa cho Sở Ly.

– Ngươi dùng khinh công đi tới đó đi!

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly cầm lấy Ích Khí đan, chắp tay:

– Ta lập tức đi ngay!