Chương 546: Được sách

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly nhìn những thứ còn lại, trong lòng có chút phiền muộn, sinh mệnh hèn mọn yếu đuối như vậy, sống không dễ, chết lại rất dễ.

Chủ nhân của những vật nhỏ này, mấy ngày trước vẫn còn là người sinh long hoạt hổ, mỗi người đều có giấc mộng của mình, có khả năng cũng dự đoán được khắp thiên hạ, hôm nay lại trở thành một cỗ thi thể.

Hắn lắc đầu buông đoản kiếm xuống, lần nữa cầm lấy một đoạn đao gãy.

Cây đao này chắc là bị đoản kiếm kia làm cho gãy làm đôi, mà chủ nhân của đoạn đao khi còn sống rất có thể là hung thủ, hoặc là may mắn sống sót?

Mà khả năng lớn nhất là hung thủ, như vậy rốt cuộc là một phái nào chứ?

Hắn lần nữa vận thần thông Thông Thiên Triệt địa, đồng thời chuẩn bị thôi động Thần Túc thông, muốn tìm được tên kia.

– Ồ?

Hắn bỗng nhiên mở mắt ra.

Không ngờ lại bỗng nhiên cắt đứt liên lạc, chủ nhân của đoạn đao đã chết, ngay khi hắn vừa đờ người ra vừa rồi, thật là kỳ quái.

Nghĩ tới đây, Thiên Ma châu trên ngực hạ xuống, thân thể tức thì phát ra lực lượng vô cùng sung mãn, ngũ quan được đề thăng, tinh thần càng ngày càng mạnh mẽ nhạy cảm, sau khi lại dùng thần thông Thông Thiên Triệt địa, hắn lập tức lóe lên rồi biến mất.

Sau một khắc, hắn xuất hiện ở bên trong một tòa thành, tiếng kêu vang vọng khắp nơi.

Ở dưới ánh trăng có hai đám người chém giết thành một đoàn, thỉnh thoảng có người ngã xuống, thảm liệt mà lại rất tàn khốc.

Trong mấy hô hấp khi hắn xuất hiện đã có hơn hai mươi người ngã xuống, hơn một trăm người còn lại vẫn còn đang chém giết, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, tiếng quát mắng vang lên không dứt bên tai, trong tiếng mắng để lộ ra sự tuyệt vọng và điên cuồng.

Sở Ly liếc mắt nhìn một nam tử trung niên ở góc tường, người này chính là chủ nhân của thanh đao này, đã bỏ mình.

Hắn đứng ở trong bóng tối quan sát chung quanh.

Bốn cao thủ Tiên Thiên, còn lại đều là cao thủ Hậu Thiên, ở trong mắt hắn thực sự không đáng giá nhắc tới, nhưng dùng võ công của bọn họ giết người cũng thành thạo, từng người từng người ngã xuống.

Một bên có mười người, bên kia là một trăm mười hai người.

Mười người giống ác lang, một trăm mười hai người lại như cừu non, hầu như không có sức phản kháng, chỉ có thể liều mạng phí công, không ngừng có từng người ngã xuống.

Bọn họ đã mù quáng, cho dù không địch lại cũng muốn liều mạng đồng quy vu tận, đáng tiếc tất cả đều là cao thủ Hậu Thiên, kém đối thủ quá xa, đồng quy vu tận cũng không làm được, chỉ có thể vô công bị giết mà thôi.

Sở Ly không vội vã nhúng tay vào mà đứng ở một bên tìm người làm chủ.

Hai nam tử trung niên đều là cao thủ Tiên Thiên, đang chiến thành một đoàn, khó phân cao thấp.

– Họ Lăng, ngươi đừng có đắc ý!

Một cao thủ trung niên trầm giọng nói:

– Cho dù ngươi có giết chúng ta thì cũng vô dụng!

Người trung niên tuấn dật cười lạnh nói:

– Ngươi không có cái mạng kia thì cũng đừng có làm loạn!

– Ngươi cho là ngươi có thể lấy được sao?

Trung niên béo ục ịch kia cười ha hả, nói:

– Nói thật với ngươi, sau khi ta xem đã hủy đi, cho dù ngươi có giết ta thì cũng không chiếm được bí kíp, ha ha…

Trung niên tuấn dật lạnh lùng nói:

– Ta không tin ngươi bỏ được nó!

– Có cái gì mà không bỏ được chứ, ta không chiếm được, người khác cũng đừng mong có được nó!

Trung niên béo ục ịch cười ha hả nói:

– Ta biết không giấu được mãi, cũng không giữ được, nó ở trong đầu của ta, ai trong các ngươi dám giết ta chứ?

– Hừ, không giết được ngươi, thế nhưng người bên cạnh ngươi thì đừng mong muốn sống!

Trung niên tuấn dật kia cười lạnh nói:

– Từng bước từng bước giết sạch bọn họ, nhìn xem ngươi còn có thể nhịn được nữa hay không!

– Giết đi giết đi, ngày nhận được bí kíp ta đã biết ai cũng không sống được quá lâu!

Trung niên béo ục ịch có chút điên cuồng cười to:

– Giết ta, ai cũng đừng nghĩ tới việc có nó, bí kíp chó má, từ nay về sau nó sẽ biến mất ở trên đời cõi này!

– Võ Chí, nếu như ngươi giao ra bí kíp thì ta có thể tha các ngươi một mạng!

Trung niên tuấn dật trầm giọng nói:

– Lăng Hải Nhai ta nói giữ lời!

– Hừ, ta không tin được ngươi!

Võ Chí cười nhạt.

Lăng Hải Nhai nói:

– Nếu sớm muộn gì cũng đều phải chết, vì sao không đánh cuộc một lần, nói không chừng ta có thể tuân thủ ước định!

– Ngươi nghĩ rất hay!

Võ Chí bĩu môi nói:

– Ta chỉ trêu đùa ngươi một phen mà thôi, từ ngày ta có được bí kíp thì ta đã biết sớm muộn gì cũng sẽ phải chết, nhưng ta không cam lòng, vì vậy ta mới mang theo bí kíp đi cùng ta, ha ha! Ha ha!

– Nếu biết, vậy thì ngươi hà tất phải chém giết cơ chứ?

Lăng Hải Nhai lắc lắc đầu nói:

– Không có cái mạng kia mà dám động tới thì sẽ mất mạng!

– Họ Lăng, ngươi đừng có khuyên ta, ngươi cũng giống vậy thôi!

Võ Chí bỗng nhiên lóe lên, nhảy lên trên nóc nhà, nói:

– Ngươi cho là ngươi có cái mạng kia sao? Mọi người đều biết rồi, Lăng Hải Nhai của Hạo Nhiên tông cướp được Tuyệt Vân bảo cấp! Lăng Hải Nhai Hạo Nhiên tông cướp được Tuyệt Vân bảo cấp rồi!

Hắn là cao thủ Tiên Thiên, cố sức hô lớn cho nên thanh âm truyền ra rất xa, ước chừng hai dặm.

– Ngươi muốn chết!

Sắc mặt của Lăng Hải Nhai lập tức trở nên lạnh lẽo, gắt gao trừng mắt nhìn Võ Chí:

– Được, họ Võ kia, ta rất muốn nhìn xem cái miệng của ngươi cứng được bao nhiêu!

Hắn quay đầu nhìn lại, mười người đệ tử của hắn sao đám người Cao Cương bang có thể sánh bằng được chứ? Nếu không phải Cao Cương bang còn có một cao thủ Tiên Thiên thì đã sớm kết thúc rồi.

Tiếng quát này của Võ Chí rất phiền phức, hẳn sẽ có không ít người biết, phải phí một phen tay chân.

Võ Chí cười ha hả nói:

– Họ Lăng, ta không sống tốt thì ngươi cũng đừng mong được sống khá giả!

– Muốn chết!

Lăng Hải Nhai giận dữ mà cười, thân thể xoay nhanh hơn, giống lau một vệt khói nhẹ bắn về phía Võ Chí.

Võ Chí muốn tránh nhưng lại bất lực, mắt mở trừng trừng nhìn một chưởng bắn trúng ngực của mình, thân thể không kiềm được mà bay đi.

– Phanh!

Võ Chí rơi xuống đất, quanh thân chấn động.

– Oa.

Hắn phun ra một búng máu, trái lại còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lăng Hải Nhai đáp xuống bên cạnh hắn, ngón chân nhanh chóng điểm mấy chỗ huyệt đạo của hắn, lại vỗ vỗ tay, sắc mặt tái nhợt.

Lần này hắn đã dùng bí thuật, khí huyết cả người cuồn cuộn, không thể dễ chịu hơn so với Võ Chí.

Hắn điểm huyệt đạo của Võ Chí rồi bắn về phía bên kia, cùng đồng bạn đối phó với vị cao thủ Tiên Thiên còn lại.

Vị cao thủ Tiên Thiên kia là một lão giả, thấy thế không ổn, hắn xoay người bỏ chạy.

Lăng Hải Nhai ý bảo đồng bạn đuổi theo, hắn nhấc Võ Chí vào phòng, chuẩn bị dụng hình để khiến cho đối phương mở miệng, bất kể như thế nào cũng phải lấy được Tuyệt Vân bảo cấp.

Sở Ly ở một bên thấy vậy lắc đầu thở dài.

Lòng tham của con người là như thế, thường thường sẽ làm mất đi tính mạng của mình, Võ Chí như vậy, đám người dưới tay hắn cũng như vậy, bọn họ diệt Thu Phong trại, kết quả lại bị Hạo Nhiên tông diệt, sinh tử tuần hoàn, quả nhiên là báo ứng khó lường.

Hắn có thể tưởng tượng ra được, Hạo Nhiên tông cũng sẽ gặp xui xẻo!

Hắn nhẹ nhàng đi tới một căn phòng, dọn giường ngủ, rút ra một cục gạch ở góc tường, thấy một tập giấy mỏng được cất giấu ở bên trong.

Hắn không nghĩ tới mình lại có được Tuyệt Vân bảo cấp này dễ như vậy.

Theo như lời của Võ Chí nó đã bị hủy, chỉ là hắn nói vậy là vì tự bảo vệ mình, quả thực hắn rất tiếc khi hủy diệt nó.

Sở Ly mở lớp giấy dầu ra, bên trong là một quyển sách ố vàng, chỉ có hơn mười trang, bốn chữ lớn Tuyệt Vân bảo cấp như rồng bay phượng múa, khí thế sắc bén.

Hắn chậm rãi mở ra, nhìn vào từng trang từng trang.

Ba trang đầu là một bộ tâm pháp cổ quái kỳ dị, mười hai trang sau là một bộ kiếm pháp, trừ hai thứ này ra không có thứ khác nữa, làm cho hắn rất khó tin tưởng đây là Tuyệt Vân bảo cấp đại danh đỉnh đỉnh.

Bộ tâm pháp này có chút kỳ dị, hắn không dự đoán được chính xác, về phần một bộ kiếm pháp phía sau kia cũng có chút cổ quái.

Sở Ly nhíu mày trầm ngâm, cuối cùng lắc đầu, thu bí kíp vào trong ngực, lại bỏ cục gạch vào, chuyển giường về chỗ cũ, tất cả khôi phục lại nguyên trạng, sau đó hắn lóe lên rồi biến mất, không có ai biết sự xuất hiện của hắn.

Hắn chợt lách người về tới An Vương phủ.

Bên trong An Vương phủ đã ngủ say, hắn ngồi ở trong tiểu viện, ánh trăng như nước chiếu rọi tiểu viện.

Hắn cúi đầu lần nữa mở quyển Tuyệt Vân bảo cấp kia ra, lại bắt đầu cau mày.

Bộ tâm pháp này rất kỳ quái, kiếm pháp cũng kỳ quái, hắn thử khoa tay múa chân vài cái, kiếm pháp rất kỳ quái, dù có xuất kiếm như thế nào thì cũng không được tự nhiên, điều này làm cho hắn không có biện pháp nào phán đoán ra trình độ tinh diệu của bộ kiếm pháp này.