Chương 446: Ám mưu

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mạnh Kiên vẫn đánh giá Hư Ninh.

Hắn thân là đệ tử của Tử Vân sơn, đương nhiên biết rất rõ về Kim Cương tự.

Đệ tử của Kim Cương tự mỗi người đều là người siêu thoát hồng trần, tự tại hào hiệp, ở trên thế gian này chỉ vì một mục đích mà sống, đó là tu luyện thành phật.

Tất cả bọn họ đều tu luyện phương pháp mười đời thành Phật, để bọn họ sớm muộn có thể thành Phật, tiến vào Tam Thập thiên trên Kim Cương tự. Có người nói Kim Cương tự ở nơi đó so với Kim Cương tự ở nơi này giống như Thần Đô và thôn xóm hương dã vậy, rất là khác biệt.

Đệ tử của Kim Cương tự thường thường sẽ không để ý tới thế sự, cho dù bước vào hồng trần thì cũng chỉ rèn luyện tâm tình, cũng là vì tu hành, sẽ không ham vinh hoa phú quý.

Nhưng không nghĩ, Hư Ninh này lại dấn thân vào hiệu triệu trong Vương phủ.

Hư Ninh bỗng nhiên mở mắt ra, chậm rãi nói:

– Mạnh thí chủ, để ta bẩm báo với Vương gia một chút.

– Xin mời.

Mạnh Kiên nói.

Hư Ninh đẩy cửa luyện công viện ra rồi đi vào, một lát sau, hắn đứng ở bên trong cửa, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ:

– Mạnh thí chủ, Vương gia cho mời.

Mạnh Kiên bước vào luyện công viện.

An vương mặc một thân trường bào màu tím, chắp tay đứng ở giữa sân đánh giá Mạnh Kiên.

Trên khuôn mặt tuấn dật của hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh không lay động, trên người toả ra khí tức ôn hòa, Mạnh Kiên hoài nghi vị trước mắt này không phải là Vương gia, mà là cao tăng Phật môn vậy.

Mạnh Kiên ôm quyền một cái:

– Mạnh Kiên bái kiến Vương gia.

– Mạnh công tử không cần khách khí, cũng không phải là người ngoài, ngồi đi.

An vương chỉ chỉ vào bàn đá ở bên cạnh.

– Vâng.

Mạnh Kiên nói.

Hai người ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, Hư Ninh đứng ở cách đó không xa, không nhúc nhích như một thân cây.

Mạnh Kiên quét mắt nhìn Hư Ninh một chút, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, Hư Ninh là đệ tử của Kim Cương tự, thân phận rất không bình thường, sao có thể tự cam tâm làm người thấp hèn, làm thị vệ như vậy được chứ?

– Vương gia, ta muốn hỏi một chút xem đệ đệ ta đã chết như thế nào.

Mạnh Kiên chậm rãi nói.

An vương cau mày:

– Ngươi có thể kết luận được là hắn đã chết rồi sao?

Mạnh Kiên gật gù.

An vương nói:

– Kỳ thực hắn rời phủ một mình, ta không để hắn ra ngoài phủ, sau đó hắn không còn tin tức nào nữa. Ta từng phái người đi thăm dò, cũng không có manh mối, quả thật không biết rốt cuộc hắn như thế nào rồi, xem ra đã bị ngộ hại…

Hắn thở dài, lắc đầu nói:

– Mạnh Chấp là nhân tài hiếm thấy, đã giúp ta rất nhiều, thực sự rất đáng tiếc!

Mạnh Kiên nói:

– Khi đệ đệ ta còn sống có kẻ thù nào không?

– Hắn thân là Phó Thống lĩnh Vương phủ, chuyện đắc tội với người ta là chuyện khó tránh khỏi.

An vương cau mày nói:

– Có điều nói tới kẻ thù, cũng nên không đến nỗi hạ sát thủ.

– Đệ đệ có cừu oán với người nào không?

Mạnh Kiên nói.

An vương trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

– Đúng là không có cừu nhân gì cả, đều là chút việc nhỏ rất tầm thường, không đáng để quyết sinh tử.

Mạnh Kiên nói:

– Chung quy cũng có một chút, sao Vương gia không nói thẳng chứ?

– Hắn và Đại tổng quản trong phủ có chút xung đột, có điều đều là việc công mà thôi.

An vương lắc đầu nói:

– Cũng là phụng mệnh của ta, để hắn ép Đại tổng quản một chút, kết quả lại bị Đại tổng quản giáo huấn một trận.

– Đại tổng quản?

Mạnh Kiên cau mày nói:

– Tại hạ muốn gặp vị Đại tổng quản này.

An vương nhìn về phía Hư Ninh.

Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ nói:

– Vương gia, Đại tổng quản đến nay vẫn bế quan ở Bí vệ phủ, đã được nửa tháng rồi.

– Sao, hiện tại hắn là Bí vệ cấm cung sao?

An vương cười cợt:

– Mạnh công tử không thể đắc tội được với hắn.

-… Vậy ta muốn ở trong phủ chờ vị Đại tổng quản này về một đoạn thời gian.

– Đương nhiên ta rất hoan nghênh.

An vương cười nói:

– Có cao thủ như ngươi ở đây, ta cũng có thể yên tâm luyện công, còn Đại tổng quản, Hư Ninh, phái người đi hỏi thăm một chút. Xem khi nào Đại tổng quản về phủ!

– Vương gia.

Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ:

– Có người nói Đại tổng quản bế quan luyện công, ai cũng không gặp.

– Như vậy cũng đúng.

An vương gật đầu nói:

– Lúc Đại tổng quản luyện công từ trước đến giờ đều không gặp người nào khác.

Hư Ninh chậm rãi nói:

– Trong Bí vệ phủ truyền ra tin tức, là Đại tổng quản bị Bí vệ phủ giam cầm, bên ngoài nói là bế quan, nhưng trong tối là cấm túc.

An vương cau mày hỏi:

– Hắn lại đắc tội với Bí vệ phủ rồi sao?

– Vương phi giết hai Bí vệ cấm cung.

Hư Ninh nói:

– Bí vệ phủ sao có thể thân mật đối với Đại tổng quản được chứ?

– Hắn ấy…

An vương hừ lạnh một tiếng nói:

– Làm việc lộ liễu làm càn, y theo tính tình của hắn, đi Bí vệ phủ có thể chiếm được tiện nghi hay sao?

Mạnh Kiên nghe thấy lời nói của An vương đối với vị Đại tổng quản này, dường như rất là bất mãn.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, mặt ngoài không chút biến sắc, ra vẻ bình tĩnh nói:

– Không sao, ta hạ sơn cũng không có chuyện, vừa vặn đi Thần Đô một vòng vậy.

– Ở trong phủ ngươi không cần gò bó, cứ tùy ý là được rồi.

An vương nói:

– Có chuyện gì cứ đi tìm lão Chu.

– Đa tạ Vương gia.

Mạnh Kiên nói.

– Đệ tử Tử Vân sơn hạ sơn không dễ chút nào, Mạnh công tử có thể hạ sơn, tất là anh tài.

An vương chậm rãi nói:

– Không biết Mạnh công tử có tính toán gì không?

– Vốn ta muốn gặp gỡ đệ đệ trước.

Mạnh Kiên nói:

– Không nghĩ tới nó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước tiên ta phải báo thù thay cho nó, sau đó mới lại nói cái khác.

An vương tha thiết nói:

– Có cần Vương phủ hỗ trợ không? Tuy rằng làm việc không tự do như vậy, nhưng cũng tiện hơn một chút. Tiếp xúc được cao thủ các đường ở trong Thần Đô, tăng trưởng hiểu biết, rất là có lợi đối với tu hành!

– Đa tạ thịnh tình của Vương gia.

Mạnh Kiên có chút bất ngờ, không nghĩ tới đối phương sẽ trắng trợn mời chào như vậy, quá không uyển chuyển, hắn ôm quyền cười nói:

– Chờ báo thù xong rồi lại nói, bây giờ ta không có tâm tư khác.

– Cũng tốt.

An vương gật đầu nói:

– Tử Vân sơn xưa nay thần bí khó lường, một khi Mạnh công tử tiết lộ thân phận, mọi người đều muốn bái kiến công tử.

– Ta sẽ giữ kín thân phận.

Mạnh Kiên nói.

An vương nở một nụ cười.

Mạnh Kiên ôm quyền nói:

– Tại hạ cáo từ, không quấy rầy Vương gia luyện công nữa.

– Được.

An vương ôm quyền cười nói:

– Chờ bản vương xuất quan, chúng ta lại cẩn thận đàm luận một chút.

– Vâng.

Mạnh Kiên đứng dậy rời đi.

Hư Ninh đưa hắn xuất viện, sau khi trở về, nhìn vẻ mặt của An vương rất là vui vẻ.

An vương cười nói:

– Tôn giả, hắn đã sinh nghi đối với Sở Ly chưa?

– Đã có.

Hư Ninh gật đầu nói:

– Người này cố chấp tự phụ, sẽ không bỏ qua cho Sở Đại tổng quản.

– Ha ha.

An vương cười lên:

– Mặc cho Sở Ly thông minh tới đâu thì sao biết được ta sẽ có một kế như thế được chứ… Nói đến mượn đao giết người, hắn còn phải luyện dài dài, thủ pháp của bản vương mới thật sự là mượn đao giết người, vô hình không vết tích.

Hư Ninh khẽ mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.

Nhưng hắn không cảm thấy Sở Ly không biết gì cả, nhưng biết thì đã có sao, chung quy đối phương cũng không dám tự mình hạ sát thủ đối với An vương.

Quan trọng nhất không phải là An vương, chỉ cần hoàng thượng ở đây, Sở Ly sẽ không dám giết An vương.

Hắn cảm thấy rất thú vị, rốt cuộc An vương sẽ giết Sở Ly, hay là cuối cùng Sở Ly sẽ giết chết An vương?

Có thể nhìn thấy được một màn kịch này cũng không uổng công mình đến Vương phủ một lần.

Trong tiểu viện của Bí vệ phủ, Sở Ly và Hứa Hoàn Đức đấu miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm.

– Sở Ly, ta có một tin tức muốn nói sớm cho ngươi một tiếng.

Hứa Hoàn Đức từ tốn nói:

– Tránh cho ngươi đột nhiên không kịp chuẩn bị.

– Vậy thì đa tạ Hứa thống lĩnh rồi.

Sở Ly nói:

– Tin tức gì?

– Mạnh Kiên Tử Vân sơn đã đến Thần Đô rồi, có lẽ ngày hôm nay là có thể đi vào An vương phủ.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Đệ tử Tử Vân sơn, ngươi phải biết bọn họ lợi hại thế nào rồi chứ?

Sở Ly nhíu nhíu mày.

Rốt cục vẫn đến rồi!

– Có câu nói gọi là trên trời không thể có hai mặt trời.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Ngươi là Đại tổng quản, quyền cao chức trọng, nhưng luận võ công lại không hẳn đã vượt qua được Mạnh Kiên.

– Làm sao mà biết được chứ?

Sở Ly nói:

– Phải đánh qua mới biết được chứ?

– Nếu như đệ tử Tử Vân sơn muốn hạ sơn thì sẽ giống như Kim Cương tự, đều phải tu luyện thành công mới được.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Mạnh Kiên có thể hạ sơn, đương nhiên là người mang kỳ công tuyệt học, ngươi và An vương không hòa thuận với nhau. Có lẽ An Vương gia sẽ lợi dụng hắn để đối phó với ngươi!

Sở Ly cười cợt.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Đến lúc đó, Bí vệ phủ sẽ là hậu thuẫn của ngươi!

Sở Ly hơi nhíu nhíu mày, cười nói:

– Hóa ra Hứa thống lĩnh muốn thừa dịp cháy nhà hôi của!