Chương 266-2: Đả thương (2)

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc chạng vạng tối, y dưới ánh nắng chiều Sở Ly trở về phủ Dật Quốc Công.

Trên đường về, hắn vẫn đang nghiên cứu Thần Đao thất thức, muốn thay hình đổi dạng Thần Đao thất thức này, biến thành kiếm pháp.

Uy lực của Thần Đao thất thức tuyệt mạnh, nếu như chỉ thi triển khi hắn hóa thân làm Đỗ Phong thì, như vậy sẽ rất là lãng phí.

Uy lực kiếm pháp sở học của hắn không tầm thường, nhưng không một loại nào có thể hơn được Thần Đao thất thức.

Trải qua một đường mười mấy ngày nghiên cứu cũng đã có chút hiệu quả. Đáng tiếc bởi vì quá gấp cho nên uy lực vẫn còn kém Thần Đao thất thức hai phần, ngày sau cần phải nghiên cứu thêm một phen.

Nhìn thấy cửa lớn uy vũ phủ Dật Quốc Công, hai đầu sư tử bằng đá uy mãnh bức người ở ngoài cửa. Hắn có cảm giác thân thiết, rất giống như đã về đến nhà.

Tiến vào phủ, trực tiếp ngồi thuyền đến Thiên Linh viện.

Trong Thiên Linh viện là một mảnh hoa hồng, Tuyết Lăng mặc một bộ trang phục màu trắng đang luyện công. Sau khi nghe được âm thanh nàng vội vã quay đầu nhìn. Khi nhìn thấy người tới là Sở Ly, nàng tức thì vui mừng khôn xiết:

– Công tử!

Sở Ly cười, hai mắt không ngừng đánh giá nàng.

Càng ngày càng thanh tú, tu vi cao thâm hơn không ít, xem ra không lười biếng luyện công.

Tuyết Lăng tiến lên đón hắn, lại kéo cánh tay hắn, mùi thơm lượn lờ ở chóp mũi của hắn:

– Sao giờ công tử mới trở về?

Sở Ly cười, đến đại sảnh rồi lập tức ngồi xuống.

Tuyết Lăng vội vã bưng trà tới, dùng hai tay dâng lên, đôi mắt to sáng lấp lánh dõi theo hành động của hắn:

– Công tử đi tới những nơi nào vậy?

– Đi Thanh Sơn đạo tùy tiện dạo một chút.

Sở Ly khẽ nhấp một ngụm trà.

Tuyết Lăng Tiếu nói:

– Thanh Sơn đạo… vậy công tử có gặp được Bạch Y Thần Đao hay không?

Nàng nói xong liếc mắt nhìn áo bào trắng của Sở Ly.

Sở Ly nói:

– Ồ? Ngươi cũng đã từng nghe nói tới Bạch Y Thần Đao hay sao?

– Yêu Nguyệt lâu truyền tin tức đến.

Tuyết Lăng nói:

– Có người nói Bạch Y Thần Đao này rất là lợi hại, giết người như cắt cỏ.

Nàng lại liếc mắt nhìn Sở Ly.

Khi nàng vừa nghe thấy tin tức này, nàng đã mơ hồ cảm thấy đây chính là công tử nhà mình.

Bây giờ nhìn thấy Sở Ly mặc một bộ áo bào trắng, nàng càng hoài nghi hơn trước.

Sở Ly nói:

– Ừm, cũng nghe nói qua.

– Công tử, là người đúng không?

Tuyết Lăng vội hỏi.

Sở Ly không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nâng chén trà lên.

Tuyết Lăng vội vã đưa tay, ra vẻ xin thề:

– Ta tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai nghe về tin tức này!

-… Được rồi, là ta.

Sở Ly thả chén trà xuống rồi gật gù.

– Khó trách đó!

Tuyết Lăng mở miệng cười:

– Vậy công tử có thấy Lục Ngọc Dung kia không? Có người nói Lục Ngọc Dung đối với Bạch Y Thần Đao vừa gặp đã thương!

– Hừm, đã nhìn thấy.

– Có phải là rất đẹp hay không?

Sở Ly cười nói:

– Ngươi không quan tâm tới võ công của nàng cao thấp ra sao. Sao lại quan tâm tới nàng có đẹp hay không làm gì?

– Mọi người đều nói nàng rất đẹp, không kém gì Nhị tiểu thư.

Tuyết Lăng nói:

– Nhưng người nhìn thấy nàng quá ít. Vì lẽ đó mọi người tranh luận rất nhiều nha.

– Thực sự là nhàm chán.

Sở Ly tức giận.

Tuyết Lăng nói:

– Công tử, người còn chưa nói nàng có đẹp hay không mà?

– Xem như là đẹp đi.

– Như vậy so với Nhị tiểu thư thì sao?

– Gần bằng.

– Ai đẹp hơn?

-… Mỗi người mỗi vẻ, không có cách nào nói rõ.

Sở Ly khoát tay nói:

– Được rồi được rồi, nói chính sự đi.

– Chính sự…

Tuyết Lăng muốn nói lại thôi.

Sở Ly tức giận:

– Nói!

Tuyết Lăng cẩn thận từng li từng tí một nói:

– Công tử, sau khi ta nói người không được phép tức giận!

– Nói như vậy ta nhất định phải tức giận rồi, còn không mau mau nói!

Sở Ly hừ lạnh nói.

Tuyết Lăng thở dài:

– Tưởng đại ca bị thương.

– Hắn đánh không lại có thể chạy trốn, đã gặp phải cao thủ lợi hại hay sao?

Sở Ly nói.

Trên tay Tưởng Hòe có Kỳ Nguyên đan, đánh không lại thì chạy. Đối phương cũng vừa học bí thuật kích thích tiềm lực, chạy mất dạng rồi ăn vào Kỳ Nguyên đan cũng không muộn mà.

Cho nên hắn hầu như sẽ không có nguy hiểm liên quan đến tính mạng, đây cũng là điểm khiến cho Sở Ly rất yên tâm.

Tuyết Lăng lại chỉ nói hắn bị thương, cho nên hắn nghĩ đây cũng không phải là việc gì to tát.

– Công tử, sau khi người đi, trong phủ chúng ta có một vị cung phụng mới đến.

– Cao thủ Thiên Ngoại thiên sao?

Sở Ly nói.

Tuyết Lăng chậm rãi gật đầu:

– Hắn tên là Kinh Trì Học, nhìn qua sang sảng hào phóng, mọi người đều rất yêu thích hắn.

– Hắn đả thương Tưởng huynh?

– Ta cảm thấy này họ Kinh này rất dối trá!

Tuyết Lăng bĩu môi:

– Ở trước mặt rất nhiều hắn nói người trẻ tuổi như thế mà lại có địa vị cao, chuyện này rất không được. Có lẽ là do được Tam tiểu thư trọng dụng quá mức.

– Vì lẽ đó Tưởng huynh mới không nghe lọt tai, mới dẫn tới đánh nhau hay sao?

Sở Ly cau mày nói:

– Đánh ở bên trong phủ hay là ở ngoài phủ?

– Yêu Nguyệt lâu.

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly hừ lạnh nói:

– Thật là thú vị, hắn làm Tưởng huynh tổn thương sao?

– Hắn cho Tưởng đại ca một bạt tai. Trực tiếp đánh bay hai cái răng.

Vẻ mặt của Tuyết Lăng có chút không đành lòng:

– Bị thương cũng không sao, thế nhưng quá uất ức, bị người ta đánh vào mặt. Lại là người trẻ tuổi nhiều hơn hắn như vậy, ta cũng cảm thấy giận dữ thay cho Tưởng đại ca!

Sở Ly trầm ngâm không nói, ở trong đầu bắt đầu thôi diễn mọi chuyện, phân tích mục đích sau lưng chuyện này.

Danh tiếng của hắn cực kỳ vang dội, nhưng một bước lên trời, quả thực đã chọc cho rất nhiều người đỏ mắt.

Võ công không đủ mạnh. Hoặc là địa vị quá thấp, đỏ mắt đố kị thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhiều nhất chỉ có thể lầm bầm vài câu ở trong bóng tối, hắn cũng không thèm để ý.

Các cao thủ Thiên Ngoại thiên cũng khó tránh khỏi đố kị. Nhưng bọn họ đều từng nhìn thấy công lao của hắn, huống hồ địa vị cung phụng cao cả, không liên quan đến lợi ích, cũng không nổi lên xung đột với hắn, hắn tiền đồ vô lượng như vậy cho nên trái lại bọn họ còn có lòng lấy lòng kết giao với hắn.

Tên cung phụng này mới tới mà đã dám nói như vậy, tất nhiên là người trẻ tuổi nóng tính, không phục.

Nhưng đã bước lên Thiên Ngoại thiên, không có một ai là đứa ngốc cả. Đối phương không nên lỗ mãng, không nên vội vã lập uy như vậy mới phải.

– Trong phủ xử trí thế nào?

– Kinh Trì Học bị phạt một tháng lương bổng.

Tuyết Lăng bĩu môi:

– Như vậy mà cũng coi như là trừng phạt sao?

– Hơn sáu ngàn lượng bạc, cũng coi như không ít.

– Làm cung phụng ai mà lại thiếu bạc cơ chứ?

Tuyết Lăng không cam lòng nói:

– Rõ ràng Đại công tử quá bất công mà!

– Sáu ngàn này bồi thường cho Tưởng huynh sao?

– Tưởng đại ca cũng không thiếu tiền!

Tuyết Lăng hừ lạnh nói.

– Như vậy chúng ta đi gặp Tưởng huynh đi.

Sở Ly nói.

– Đi thật sao?

Tuyết Lăng nghi hoặc nói:

– Chuyện này rất mất mặt, công tử đi, Tưởng đại ca càng ngại ngùng.

– Tài nghệ không bằng người thì bị đánh, có gì mất mặt cơ chứ?

Sở Ly đứng dậy.

Hắn đã bị đánh không ít, cũng bị thương, cũng không cảm thấy làm sao.

-… Được rồi.

Tuyết Lăng bất đắc dĩ đi theo hắn.

Tiểu viện của Tưởng Hòe, hai người ngồi ở bên trong tiểu đình.

Tuyết Lăng bưng trà lên cho hai người uống, sau đó vào nhà tán gẫu cùng Thư Ngọc Đình.

Gió nhè nhẹ thổi, hàng trúc xanh ngắt trước tiểu đình rì rào vang vọng, sinh cơ dạt dào.

Sở Ly thả chén trà xuống, than thở:

– Liên lụy tới Tưởng huynh rồi.

Thương thế trên mặt của Tưởng Hòe đã khôi phục.

– Chuyện này chỉ có thể trách ta tài nghệ không bằng người, ta cũng không nghĩ tới hắn ta lại dám động thủ.

Tưởng Hòe vung tay, nở nụ cười khổ:

– Lật thuyền trong mương!

– Không có ý tốt…

Sở Ly lắc đầu nói.

Tưởng Hòe ngẩn ra, có chút chần chờ nói:

– Sở huynh đệ, ngươi nói, hắn làm vậy là vì ngươi sao?

– Không chệch một chút nào.

Sở Ly cầm lấy chén trà, lại uống một ngụm rồi cười nói:

– Cho dù không phải thì cũng phải làm cho hắn biết tay!

Tưởng Hòe bật cười:

– Chỉ là một chút ân oán nhỏ, không cần làm lớn chuyện? Làm như vậy sẽ khiến cho Đại công tử nghĩ thế nào chứ? Trong mắt Đại công tử không được như vậy đâu!

– Cái này huynh không cần phải lo lắng.

Sở Ly nói:

– Tưởng huynh, ta sẽ theo Nhị tiểu thư tiến vào An vương phủ, chuyện này ta muốn huynh đi theo ta.

Tưởng Hòe trầm ngâm một hồi, liếc mắt nhìn vào trong phòng.

Sở Ly ha ha cười nói:

– Đúng đúng, huynh đến thương lượng với tẩu tử một chút, nghe ý kiến của tẩu tử.

– Nếu như ta chỉ có một mình, đương nhiên sẽ không chút do dự đi theo ngươi.

Tưởng Hòe có chút ngại ngùng nói.

Sở Ly nói:

– Nếu như Tưởng huynh đi, trước tiên tẩu tử cứ ở lại phủ đã.

Tưởng Hòe nghiêm mặt, hỏi:

– Hung hiểm như vậy sao?

Sở Ly nói:

– Mọi việc luôn phải nghĩ về điểm không tốt, như vậy chung quy sẽ không sai.

– Vậy ta cùng đi với ngươi.

Tưởng Hòe nói:

– Ta lo lắng Ngọc Đình qua bên kia không quen, nếu nàng ở lại đây một đoạn thời gian trước thì không sao.

Sở Ly vỗ tay cười nói:

– Có Tưởng huynh giúp đỡ, không có gì tốt hơn rồi!

Sau đó hắn tán gẫu một chút chuyện phiếm với Tưởng Hòe.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Toàn đứng ở bên ngoài, nói Đại công tử đã biết hắn trở về, cũng đã sai người mở yến tiệc đón gió tẩy trần cho hắn.

Sở Ly cáo từ với Tưởng Hòe, trở về đổi một thân xiêm y, sau đó cùng đi với Lâm Toàn đến Thiết Ưng đảo.

Hắn tiến vào phòng khách, lập tức nhìn thấy một thanh niên thô lỗ ngồi ở bên bàn tròn.