Chương 311: Tôi độc

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cổ Nguyệt lấy làm kinh hãi, vội vàng thối lui ra ngoài hai trượng.

Sở Ly lạnh lùng nhìn hắn:

– An vương khinh người quá đáng!

Cổ Nguyệt lắc đầu:

– Chỉ có thể trách chính ngươi quá có khả năng, hết lần này tới lần khác làm hỏng chuyện của điện hạ. Đổi là người bên ngoài cũng không thể tha cho ngươi… Theo ta nói, Sở tổng quản, vì Vương phi, vì phủ Dật Quốc Công, ngươi nên nhận mệnh thì hơn!

– Nhận mệnh?

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Nhận mệnh chính là tự sát tạ lỗi với An vương sao?

– Ha ha, đây là số mệnh!

Cổ Nguyệt lắc đầu thở dài:

– Ngươi thử suy nghĩ một chút đi, nếu ngươi còn sống thì có thể lợi hại hơn điện hạ? Điện hạ bảo ngươi chết, ngươi có thể không chết sao?

– Vì sao không thể?

Sở Ly nói.

Cổ Nguyệt than thở:

– Võ công của ngươi rất mạnh, khinh công lợi hại, không địch lại thì có thể đi thẳng một mạch, chạy. Thế nhưng Vương phi thì sao? Bởi vì ngươi, nhất định Vương phi sẽ bị lạnh nhạt.

– Tiểu thư cũng không sợ An vương lạnh nhạt.

Sở Ly nói.

Cổ Nguyệt nói:

– Sở tổng quản, lời này của ngươi sai rồi, nào có nữ nhân nào mà không sợ lạnh nhạt cơ chứ? Vừa nhìn đã biết không trải qua chuyện nam nữ… Ài, ngươi chưa từng thành thân, vì lẽ đó sẽ không biết chuyện giữa hai người, đầu giường đánh nhau cuối giường ở cùng, hai người không có ân oán. Thế nhưng dù sao ngươi cũng là người ngoài, Vương phi cũng sẽ rất khó sống.

– Ngươi không cần bận tâm thay tiểu thư như thế!

Sở Ly hừ lạnh nói.

Cổ Nguyệt lắc đầu một cái, lời nói ý vị sâu xa, chẳng khác nào trưởng giả trung hậu đang cân nhắc thay hắn:

– Dù sao tuổi ngươi vẫn còn trẻ, tuy rằng có khả năng. Thế nhưng cũng không hiểu thế sự gian nan, nếu như ngươi chỉ có một mình, như vậy thì lại tốt, Vương gia cũng sẽ không làm khó ngươi, thế nhưng ngươi còn có bằng hữu. Có thuộc hạ, ngươi cũng không thể không để ý tới tính mạng của bọn họ chứ?

Sắc mặt của Sở Ly âm trầm lại.

Cổ Nguyệt cười nói:

– Nghe nói ngươi xuất thân từ Thu Diệp tự?

Sở Ly lạnh lùng nhìn hắn.

Thu Diệp tự không sợ, bởi vì nơi đó đã bày xuống trận pháp, cao thủ Thiên Ngoại thiên cũng không tìm được vị trí của Thu Diệp tự.

Vẻ mặt của Cổ Nguyệt có vẻ thương xót:

– Nhưng sợ rằng Thu Diệp tự sẽ xui xẻo, sợ rằng toàn bộ tự sẽ trở thành một đống tro tàn. Chỉ có điều người xuất gia siêu thoát sinh tử, cũng không khổ sở gì, đúng không?

– An vương dám làm ra chuyện như thế sao?

Sở Ly nói.

Cổ Nguyệt nói:

– Vì sao điện hạ lại không dám? Chỉ là một tự, lại không phải là Đại Lôi Âm Tự, còn không diệt được sao?

– Như vậy nhất định An vương đã diệt qua không ít tự miếu sao?

Sở Ly hừ lạnh nói.

Cổ Nguyệt lắc đầu nói:

– Không cừu không oán. Diệt tự làm gì!

Bỗng nhiên hắn trở nên cảnh giác, mơ hồ đã cảm giác được Sở Ly đang qua loa mình, không coi lời của mình ra gì.

Hắn cúi đầu nhìn vết thương, vẫn đang chảy máu, sắc mặt hắn đại biến:

– Trên đao có độc?

Sở Ly cười cợt:

– Mọi người đều nói cao thủ Thiên Ngoại thiên không sợ độc, ta muốn thử một chút xem.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên có nội lực tinh khiết, trừ độc rất dễ dàng, hơn nữa tâm có báo động, độc tới gần sẽ có cảm ứng. Cho nên dụng độc với cao thủ Thiên Ngoại thiên là chuyện không nên.

Hắn đã lau dịch Hướng dương thảo ở trên đao.

Hướng dương thảo này không có độc tính gì. Bình thường ăn cũng không ngại, chỉ có một tác dụng, ngăn cản máu tươi đọng lại mà thôi.

Trúng vào một đao như thế. Vết thương sẽ vẫn chảy máu.

Càng ngày hắn càng tinh thông đối với linh thảo, cho nên hắn muốn phát huy ưu thế của mình, cũng không có thời gian để đi luyện đan, cho nên hắn mới làm chút chuyện trên phi đao.

Phi đao vừa ra thì sát cơ sẽ sôi trào, bất kể muốn giết chết đối phương ra sao, thế nhưng dụng độc thì lại không cần.

Hướng dương thảo không có độc tính, cao thủ Thiên Ngoại thiên không được báo động, sẽ rất dễ quên đi. Chờ tới khi phát hiện ra thì máu đã chảy một đám lớn.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên cũng là thân thể máu thịt. Mất máu càng nhiều thì thân thể càng yếu.

Hắn nói nhiều lời như vậy với Cổ Nguyệt là để hấp dẫn sự chú ý của hắn, lúc này trên đất đã có một đám lớn máu chảy ra.

Hắn chậm rãi nói:

– Có phải ngươi cảm thấy rất suy yếu hay không?

– Không nghĩ tới ngươi lại đê tiện vô liêm sỉ như vậy!

Cổ Nguyệt gào to nói.

Sở Ly nói:

– Không sánh bằng Cổ tiền bối được!

Cổ Nguyệt cười lạnh nói:

– Ngươi cho rằng như vậy là có thể giết được ta?

– Không thử xem thì làm sao biết được?

Sở Ly nói:

– Có phải ngươi cảm thấy càng ngày càng ảm đạm, muốn ngủ thiếp đi hay không?

Kỳ thực Cổ Nguyệt chảy máu không quá nhiều, còn chưa tới mức độ ảm đạm thiếu sức.

Sắc mặt của Cổ Nguyệt rất âm trầm.

Vận chuyển nội lực đi khắp quanh thân, quay một vòng thì hắn mới phát hiện ra, chỉ có ở miệng vết thương mơ hồ có một luồng lực lượng vô hình.

Đây chính là nguyên nhân chảy máu không ngừng, nội lực của hắn đột nhiên vọt một cái, vai trái tức thì có máu tươi bắn tung toé, loại bỏ dược lực của Hướng dương thảo.

Hắn lại chảy ra một vũng máu, vội vã điểm hai ngón tay một cái.

– Sưu!

Một đạo hàn quang bắn đến.

Cổ Nguyệt đã sớm để tâm tới hắn ám hại, vừa nhìn hắn biến mất thì đã để ý phía sau, nhưng không nghĩ tới Sở Ly lại xuất hiện ở bên người, miễn cưỡng tránh đi thì vai trái lần nữa lại trúng một đao.

Vết thương cũ chưa dứt thì lại thêm vết thương mới, Cổ Nguyệt đã có tâm ý rút lui.

Hắn quát lớn một tiếng:

– Họ Sở, điện hạ sẽ phái người tới đây, ngươi trốn không thoát đâu!

Hắn còn chưa dứt lời thì đã nhanh chóng bắn ra, tốc độ rất nhanh.

Khinh công của hắn cũng là nhất tuyệt, lúc này hắn đã dốc toàn lực thi triển.

Sở Ly lắc đầu, đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng hắn, hầu như dán sát vào hắn, lại bắn ra một đao.

– Sưu!

Phi đao bắn đến, Cổ Nguyệt mạnh mẽ tránh ra nửa thước, đẩy chưởng lực ra ngoài.

Chưởng lực không cản được phi đao, vai phải lại trúng một đao.

– Họ Sở, ngươi có muốn giữ mạng cho những nữ nhân trong Nhàn Vân tửu quán kia hay không?

Cổ Nguyệt vội vàng kêu lên.

Hắn không nghĩ tới Sở Ly lại khó chơi như vậy.

Khinh công khiến cho người ta tuyệt vọng phối hợp với phi đao ác liệt này, từng đao đều muốn đòi mạng.

Sở Ly cau mày, lóe lên rồi biến mất, lại bắn ra.

Cổ Nguyệt dùng hết toàn lực né tránh, nhưng không thể né được, vai phải lại bị trúng một đao, hắn vội vàng kêu lên:

– Nếu như ta chết, các nàng cũng đừng mong muốn sống!

Sở Ly lạnh lùng nói:

– Đối phó với người của Nhàn Vân tửu quán? Đinh Kiên?

Cổ Nguyệt nói:

– Không sai, hắn đã bắt nữ nhân của Nhàn Vân tửu quán, nếu như ta không trở về, hắn sẽ giết người!

– Hắn bắt người tới chỗ nào?

Sở Ly hừ lạnh.

Cổ Nguyệt cười ha hả:

– Ngươi cảm thấy ta sẽ nói sao?

Sở Ly nói:

– Vậy ngươi cứ chết đi thôi!

– Họ Sở, ngươi đang buộc ta!

Sắc mặt của Cổ Nguyệt đột nhiên đỏ lên, khí thế quanh thân đột nhiên tăng lên.

Thân thể hắn như lớn hơn một vòng, vết thương đang chảy máu tức thì được niêm phong lại, giống như hóa thành một đầu cự thú, ánh mắt sáng như ánh đao, ác liệt vô cùng, nhìn chằm chằm vào Sở Ly cười gằn:

– Buộc ta sử dụng cái này, vậy thì ngươi đi chết đi!

Hắn đột ngột lóe lên rồi xuất hiện sau lưng Sở Ly, nhấn ra một chưởng.

Chưởng lực mãnh liệt giống như sóng biển đánh về phía Sở Ly.

Sở Ly đột nhiên biến mất.

Cả người Cổ Nguyệt căng thẳng, cảnh giác Sở Ly đột nhiên xuất hiện.

Kết quả Sở Ly vẫn không xuất hiện.

Cổ Nguyệt thi triển bí thuật thôi phát tiềm lực, công lực tăng gấp bội, vốn muốn giết Sở Ly, thế nhưng hắn lại không hề nghĩ rằng, Sở Ly biến mất.

Bí thuật này thi triển một lần thì sẽ tiêu hao mười năm tuổi thọ!

Nghĩ tới đây, hắn vừa hận vừa giận, chỉ chớp mắt đã nghĩ đến nơi mà Sở Ly đi tới, Nhàn Vân tửu quán.

Hắn cười lạnh một tiếng.

Hiện giờ có đi tới Nhàn Vân tửu quán cũng đã chậm, Đinh Kiên đã sớm đắc thủ, đã bắt được người ra rừng cây ngoài thành chờ mình.

Bí thuật vừa thi triển, có thể duy trì được một canh giờ, lại liên thủ cùng Đinh Kiên, nhất định phải giết chết được Sở Ly!

Hắn chẳng khác nào một vệt khói xanh, trong chớp mắt đã biến mất không thấy cái bóng, bắn về phía một rừng cây ngoài Sùng Minh thành.

Sở Ly thấy Cổ Nguyệt thi triển bí thuật, biết chắc sẽ không đối đầu được.

Một khi cao thủ Thiên Ngoại thiên thi triển bí thuật, uy lực không phải chuyện nhỏ, mình tránh một chút thì tốt hơn.

Từ trong đầu của Cổ Nguyệt hắn đã nhìn thấy nơi mà Đinh Kiên đi tới.

Hắn đột nhiên lắc mình xuất hiện ở trong một khu rừng rậm rạp ngoài Sùng Minh thành, trong đầu nhìn thấy Đinh Kiên.

Dưới chân của Đinh Kiên có hai nữ tử xinh đẹp đang nằm, chính là hai thị nữ của Nhàn Vân tửu quán, một là Trần Tuyết, một là Đặng Hân.

Nhị nữ đang sợ hãi nhìn Đinh Kiên, bị phong bế huyệt đạo cho nên không thể động đậy.

Đinh Kiên cầm trên tay một thanh trường đao, chậm rãi áp sát nhị nữ, thân đao sáng như tuyết vòng tới vòng lui ở trước gò má của các nàng, muốn cắt mặt của các nàng.