Chương 295: Tặng châu

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lòng Cổ Nguyệt thầm giận, cũng âm thầm giật mình.

Khó trách lúc trước khi An vương phái ra bọn họ đã căn dặn bọn họ cẩn thận khinh công của Sở Ly. Vốn hắn nghĩ khinh công của mình đã đủ để tiếu ngạo võ lâm, không nghĩ tới Sở Ly tuổi còn trẻ mà lại không kém mình một chút nào!

Hắn không thúc giục bí pháp, kích thích tiềm lực, bằng không tốc độ sẽ lại tăng lên gấp đôi.

Hắn vẫn còn lý trí, nếu quả thật làm như thế, sau khi kích thích tiềm lực xong sẽ phải tĩnh dưỡng một ngày, bị Vương phi nhìn thấy chuyện này, chẳng phải sẽ bị nàng cười đến rụng răng hay sao?

Càng quan trọng hơn chính là, mình thúc giục bí pháp, Sở Ly cũng thúc giục, nếu như mình bị bỏ lại, như vậy sẽ triệt để không còn mặt mũi nào nữa. Cho nên mọi việc để lại một phần chỗ trống cũng không tệ rồi.

Tiêu Thi nhìn phong cảnh phía ngoài, bàn tay chậm rãi mềm nhũn ra, hầu như toàn bộ trọng lượng đều đặt ở trên tay hắn, đôi mắt sáng híp lại.

Sở Ly dùng nội lực che khuất gió, trước người của nàng như có một cái bình phòng, gió hóa thành gió nhẹ, làm cho tay áo nàng bồng bềnh, chẳng khác nào những hạt bụi nhỏ, làm cho Cổ Nguyệt thỉnh thoảng phải nhìn về phía này.

Cổ Nguyệt cảm thấy, có thể khống chế cho mình không quay đầu lại, định lực của mình quả thật là bất phàm.

Cổ Nguyệt toàn lực thúc giục khinh công, tốc độ kinh người, so với tuấn mã còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đi ra được một dặm.

Kim Cương tự ở phía tây của Thần Đô, ước chừng hai ngàn dặm, lúc chạng vạng tối hai người đã đến Kim Cương tự.

Tiêu Thi đã ngủ được một lát, nàng mơ màng tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, nàng chậm rãi xoay người, đường cong kinh người mơ hồ hiện lên.

– Còn chưa tới sao?

– Vương phi, đã đến rồi!

Cổ Nguyệt cung kính trả lời.

Tiêu Thi đứng ở ngoài Kim Cương tự, đánh giá ngôi chùa cũ nát này, đôi mắt sáng lập lòe:

– Đây chính là Kim Cương tự?

– Vương phi. Lúc mới tới ta cũng rất kỳ quái, không nghĩ tới Kim Cương tự lại có dáng vẻ như thế.

Cổ Nguyệt cười nói:

– Ta cũng đã thấy Đại Lôi Âm Tự. Trang nghiêm thần thánh, vàng son lộng lẫy, thực sự là khí độ cao quý của Phật gia, nơi này lại rất giống như chùa miếu ở nơi thôn dã vậy.

Tiêu Thi nói:

– Bọn họ tu Phật hiệu không giống nhau, đương nhiên cũng không thể đánh đồng được với nhau rồi, ta có thể vào chứ?

– Ta sẽ đi hỏi một chút.

Cổ Nguyệt vội nói.

Hắn tiến lên gõ cửa.

Một chú tiểu thông tuệ đi ra kéo cửa. Có chút hiếu kỳ nhìn về phía hắn. Lại nhìn về phía Sở Ly và Tiêu Thi.

– Một vị là Tiêu thí chủ đúng không?

Chú tiểu này hỏi hỏi.

Tiêu Thi nói:

– Tiểu hòa thượng, ta họ Tiêu.

– Quả thật là một vị nữ thí chủ.

Tiểu sa di cười híp mắt, tay hợp thành hình chữ thập rồi thi lễ, cất cao giọng nói:

– Không Hải sư bá cho mời ba vị.

– Hiện giờ Không Hải đã dễ nói chuyện như vậy rồi sao?

Tiêu Thi hừ lạnh nói.

Sở Ly cười nói:

– Có thể vào được đã tốt lắm rồi.

Tiêu Thi trầm mặt xuống rồi nói:

– Đa tạ tiểu hòa thượng!

Chú tiểu này mời ba người vào tự, tiến vào trong viện.

Trong viện có hơn một trăm vị hòa thượng đang ngồi, lão hòa thượng, hòa thượng thanh niên, tiểu hòa thượng đều có.

Tiểu hòa thượng ở giữa nhất, hòa thượng thanh niên ở ngoài, còn các lão hòa thượng thì ở ngoài cùng.

Ở chính giữa là Không Hải đang bình tĩnh ngồi đó.

Sở Ly phát hiện ra mấy Phật tháp đều có kim quang. Mơ hồ có người đang ngồi xếp bằng bên trong kim quang, bao phủ toàn bộ Kim Cương tự lại. Ở đây Đại Viên Kính Trí của Sở Ly đã mất đi hiệu lực, cái gì cũng không nhìn thấy được.

Những hòa thượng này người nào có thần thông. Người nào không có thần thông, tất cả đều không nhìn ra được. Từ bề ngoài nhìn lại, giống như tất cả không tu võ công vậy.

Không Hải khoanh chân ngồi trên bồ đoàn màu vàng, trước người có xếp một cái hộp gỗ Tử Mộc, ngoài ra cũng không có vật gì khác.

Hắn nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Sở Ly đánh giá hắn vài lần. Lúc này Không Hải rất có phong độ của cao tăng Phật môn, yên tĩnh mà hòa ái, so với Không Hải truy sát mình lúc trước dường như không phải là một người vậy.

Chúng tăng chung quanh không nhúc nhích, yên tĩnh. Chung quanh chỉ có tiếng gió, tiếng bước chân của ba người có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Không Hải chậm rãi mở mắt ra, đưa tay vẫy vẫy.

Chú tiểu kia nói:

– Tiêu thí chủ, Sở thí chủ, Không Hải sư bá cho mời hai vị thí chủ.

Cổ Nguyệt nhìn chú tiểu, chú tiểu không nói lời nào.

Tiêu Thi nhìn về phía Sở Ly, Sở Ly gật đầu.

Hai người xuyên qua chúng hòa thượng, đi qua từng cái đầu trọc một, đi tới trước người Không Hải.

– A Di Đà Phật…

Tay của Không Hải hợp thành hình chữ thập thi lễ:

– Tiêu thí chủ, Sở thí chủ, lão nạp có lễ!

Sở Ly cười nói:

– Không Hải tôn giả sắp viên tịch thật sao?

– Đúng vậy.

Không Hải hòa nhã mỉm cười, ôn hòa mà bình tĩnh:

– Trần duyên đã hết, nên về rồi.

Sở Ly nói:

– Trước khi Tôn giả lên đường, có thể giải nỗi nghi hoặc cho ta hay không?

Không Hải mỉm cười nói:

– Sở thí chủ, mời nói.

Sở Ly nói:

– Ta thực sự rất khó tin tưởng được Tôn giả sẽ trợ giúp An vương giết người.

– Vì sao không thể cơ chứ?

Không Hải cười nói.

Sở Ly lắc đầu:

– Cho dù tôn giả ham vinh hoa phú quý thế tục thì cũng sẽ không khom lưng vì quyền thế mới phải?

– Giết người cũng có thể, không giết người cũng có thể. Có thể trợ giúp An vương, cũng có thể không giúp đỡ An vương, người tu hành, nếu không thể tùy tâm mà đi thì há có thể phá thế gian hư huyễn này cơ chứ?

Không Hải mỉm cười nói:

– Có cái nên làm, có việc không nên làm, tất cả đều do suy nghĩ trong lòng chúng ta. Lúc đó An vương muốn nhờ, trong lòng ta sinh ra ý nghĩ, cơ duyên đến thì cứ làm theo lời nói của An vương, không phải là vì những thứ khác.

Sở Ly hơi thay đổi sắc mặt, chậm rãi nhìn về phía chúng tăng đang khoanh chân ngồi.

Chú tiểu thì thông tuệ, thanh niên thần tú, già thì tinh anh, ánh mắt bình tĩnh, không có chút rung động nào.

Bỗng nhiên Sở Ly hiểu rõ, Không Hải nghe An vương dặn dò đến giết hai người mình không phải là vì Kim Cương tự, càng không phải là vì An vương, mà chỉ là vì bản thân muốn làm mà thôi.

Kim Cương tự làm việc không giống như là Đại Lôi Âm Tự, thứ mà bọn họ làm đều là vì tu luyện, thế gian ở trong mắt bọn họ chỉ là chỗ dùng để tu luyện. Giết người hay không giết người cũng chỉ là vì tu luyện mà thôi.

Giới luật của Đại Lôi Âm Tự nghiêm ngặt, khiến cho người ta kính nể, Kim Cương tự coi nhẹ trần thế, làm việc trắng trợn không kiêng dè, đối với thế tục thì lại xem thường, nhưng lại đáng sợ hơn nhiều.

– Trong lòng tôn giả sinh ra ý nghĩ, là cơ duyên sao?

Sở Ly nói.

Không Hải nói:

– Cơ duyên qua đời đã tới, ta phải đa tạ Sở thí chủ tác thành.

Sở Ly cười cợt:

– Ta không dám nhận.

Không Hải nói:

– Thời khắc lão nạp giết chết thí chủ cũng đã tự giết chết chính lão nạp. Không Hải bây giờ đã không phải là Không Hải trước đó. Ta đã hiểu phàm trần, thoát thế tục, nên phải đa tạ Sở thí chủ!

Sở Ly đăm chiêu, tâm tư thay đổi rất nhanh.

Mặc dù lời nói của lão hòa thượng khiến cho hắn có cảm giác như rơi vào trong sương mù, hắn xuất thân từ Thu Diệp tự, có thể nghe hiểu được rất rõ ràng.

Có lẽ sử dụng Kim Cương Xá Lợi thuật một phen khiến cho hắn có rất nhiều cảm ngộ, giết người, cũng chặt đứt nhân quả, tâm tình tăng lên, như vậy là có thể từ trần.

Không Hải quay đầu nói:

– Tiêu thí chủ.

Tiêu Thi Bình tĩnh nhìn hắn, hỏi:

– Lão hòa thượng có lời gì muốn nói?

Không Hải đẩy cái hộp gỗ về phía trước rồi nói:

– Đây là tóc của Tiêu thí chủ, một cái cũng không thiếu.

Tiêu Thi hừ một tiếng.

Sở Ly tiếp nhận hộp gỗ rồi mở ra.

Đúng là tóc của Tiêu Thi, hắn nhẹ nhàng xoa tóc một cái ở trong tay, mùi khét nhàn nhạt truyền đến, tóc hóa thành bột phấn, theo gió rơi xuống trên đất.

Không Hải chậm rãi lấy xuống Xá Lợi Phật châu từ trên cổ tay trái, nhìn chằm chằm một lát, vẻ mặt rất phức tạp thở dài, lại đưa cho Tiêu Thi:

– Cái Phật châu này là vật tùy thân của lão nạp, cũng tặng cho Tiêu thí chủ. Có Phật châu này trên người, các thần thông không thể tới gần.

Sở Ly vội vã nháy mắt ra dấu cho Tiêu Thi, đây chính là đồ vật quý giá nhất của đối phương, nhất định phải nhận lấy.

Tiêu Thi nhíu mày nhìn chuỗi Xá Lợi Phật châu này một chút, lại lắc đầu nói:

– Lão hòa thượng, đây là vật tùy thân của ngươi, tặng cho ta làm gì. Nên đưa cho hậu bối của ngươi đi, không nhìn thấy con mắt của bọn hắn đều tỏa sáng hay sao?

Sở Ly lại biết nàng cảm thấy cái Xá Lợi Phật châu này khó coi, cho nên không muốn nhận.

Không Hải hòa nhã mỉm cười, sau đó nụ cười tỏa ra, bắt đầu cười ha hả.

Tiêu Thi tức giận liếc mắt nhìn hắn một chút.

Không Hải thu lại nụ cười:

– Đây là một phen tâm ý của lão nạp, cũng là biểu thị sự áy náy đối với Tiêu thí chủ.

– Áy náy thì ta nhận, Phật châu thì miễn đi.

Tiêu Thi khoát tay một cái rồi nói:

– Vẫn nên để cho các vãn bối đệ tử của ngươi chơi đi.