Chương 107: Kỳ nguyên

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cửa khoang xe đột nhiên lay động, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, Tiêu Kỳ xuất hiện trước mặt hắn.

Sở Ly dừng vận công, gượng ngồi dậy:

– Tiểu thư.

Tiêu Kỳ xua tay ra hiệu hắn nằm xuống nói, nhẹ nhàng nói:

– Khá đấy Sở Ly, anh hùng cứu mĩ nhân!

Sở Ly cười khổ.

Tiểu Kỳ quan sát hắn:

– Võ công phế rồi, ngươi có dự định gì?

Nàng thông qua Quách Mộ Lâm đã biết được mọi chuyện xảy ra, tâm trạng rất phức tạp. Sở Ly thông minh tuyệt đỉnh, võ công lại mạnh, còn có thiên phú đáng sợ về mặt linh thảo, tương lai sẽ trở thành trợ tá đắc lực, vì thế mới khổ tâm bồi dưỡng, tăng cường kinh nghiệm cho hắn. Không ngờ, sắp đặt lần này lại có hậu quả như vậy, hắn liều chết bảo vệ nhị tỉ khiến nàng không biết phải nói sao.

Võ công bị phế không nói làm gì, đối với hắn thiên phú tuyệt đỉnh và trí tuệ thông minh mới là quan trọng nhất, võ công ngược lại không quan trọng, chỉ cần địa vị đủ cao đương nhiên sẽ có hộ vệ đi theo.

Nàng chỉ sợ Sở Ly vì chuyện này mà trở nên suy sụp, võ công là tất cả ở thế giới này, đặc biệt là đối với một người nam tử, võ công là tôn nghiêm, không có võ công lợi hại dù có quyền thế cũng chỉ là phù du.

Không vì thế phụ thân cũng không bế quan quanh năm, bỏ mặc địa vị Quốc Công nhằm mong muốn đột phá cảnh giới Thiên Thần.

Võ công của hắn bị phế vì cứu nhị tỉ, nói cho cùng nguyên nhân cũng là tại nàng, khiến nàng có chút áy náy.

Sở Ly cười nói:

– Tiểu thư, không nghiêm trọng vậy đâu.

– Y thuật của Quách lão rất lợi hại.

Tiểu Kỳ lắc đầu, tưởng rằng hắn không thể chấp nhận được sự thật này, nhẹ nhàng nói:

– Yên tâm tĩnh dưỡng, đừng nghĩ lung tung, ta còn cần ngươi giúp đỡ.

Sở Ly nói:

– Lần này tiếc là không nhìn thấy Lục Ngọc Dung!

– Ả ta không dễ dàng xuất hiện, sẽ bị người khác nắm được chỗ sơ hở!

Tiêu Kỳ nói.

Giữa các phủ Quốc Công không được đấu đá, đây là quy định của hoàng thất, không muốn vì nội đấu mà tổn hao quốc lực, dẫn tới việc không thể trấn áp được thiên hạ võ lâm. Tất cả mọi ám toán thích sát đều có thể lấp liếm, một khi Lục Ngọc Dung xuất hiện sẽ thành điểm sơ hở!

Sở Ly nhíu mày nói:

– Phủ Quốc Công thì sao?

– Đại công tử không ra khỏi phủ thì không sao.

– Đại công tử có thể nhịn nổi không?

Sở Ly nhíu mày nói:

– Chỉ sợ Lục Ngọc Dung dùng kế điệu hổ li sơn.

Đại công tử dễ nóng nảy, làm việc theo cảm tính, rất dễ điều động.

Tiêu Kỳ mỉm cười:

– Đại ca không dễ bị lừa như vậy, lúc quan trọng vẫn rất bình tĩnh.

Sở Ly thấy nàng quả quyết vậy cũng yên tâm.

Tiêu Kỳ lần trong ngực ra một bình bạch ngọc đưa cho hắn:

– Đây là Kỳ Nguyên đan, ngươi thử xem sao.

Sở Ly nhận lấy:

– Đa tạ tiểu thư.

– Lần này sau khi trở về hãy ngoan ngoãn ở lại trên đảo.

Tiêu Kỳ nói:

– Cũng là một việc tốt.

Sở Ly gượng cười nói:

– Rất nhàm chán, cuộc sống vô vị.

– Ngươi sẽ có việc làm.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly tinh thần dao động.

Tiêu Kỳ nhận ra sự thay đổi tinh thần của hắn, lắc đầu nói:

– Ngươi thích làm quan vậy sao?

Sở Ly cười nói:

– So với võ công ta thích quyền lực hơn, sức mạnh này tuyệt diệu hơn nhiều.

– Quyền lực tuyệt diệu hơn võ công sao?

Sở Ly mỉm cười:

– Ta tính tình tản mạn, quyền lực vừa ý ta hơn, mọi việc đều có người khác đi làm, không cần ta đích thân ra tay.

Sở Ly nói:

– Vậy ngươi hãy làm tổng quản Thiên Linh Viện trước đi.

– Thiên Linh viện?

Sở Ly ngẫm nghĩ:

– Trong phủ hình như không có nơi này!

– Sau khi trở về ta sẽ chuẩn bị thành lập Thiên Linh viện.

Tiêu Kỳ nói:

– Là nội viện của Ngọc Kỳ đảo.

– Tiểu viện của ta sao?

Sở Ly gượng cười.

Tiêu Kỳ gật đầu:

– Sao thế, chê chức quan nhỏ?

Sở Ly xua tay nói:

– Sao tiểu thư lại nghĩ tới việc thành lập Thiên Linh viện?

– Vườn của ngươi dần phát triển, trên đời không có bức vách nào không lọt gió, thay vì để người khác nhòm ngó chi bằng đường đường chính chính xuất hiện trước mắt người đời.

Tiêu Kỳ nói.

– Tuyệt vời!

Sở Ly khen một câu, ngẫm nghĩ nói:

– Người đời ngu muội, không quan tâm tới sự phát triển của sự vật, đánh lạc hướng sự chú ý của họ, họ sẽ không nhìn ra sự kì diệu thực sự của Thiên Linh viện.

Sự tồn tại của cây Thiên Linh sẽ khiến Thiên Linh viện trở thành bảo địa kỳ trân dị thảo, thay vì khiến người khác nghi ngờ điều này không bằng dùng việc khác thu hút sự chú ý, chặn tầm mắt của họ, muốn che mắt người khác không thể dùng tường ngăn nhưng có thể dùng thứ khác, lòng người rất dễ mông lung mê muội.

Tiêu Kỳ nói:

– Ta ngoài phụ trách giám sát nội quy trong phủ ra còn phụ trách tiêu diệt nội gián, ta chuẩn bị cắt mảng nội gián vào trong Thiên Linh viện.

Sở Ly kinh ngạc nhìn nàng.

Nội gián là việc quan trọng, cơ mật, hắn vào phủ mới được một thời gian ngắn, sao có thể phụ trách việc này?

Tiêu Kỳ nói:

– Ngươi có thể nhìn thấu lòng người, rất thích hợp làm việc này.

Sở Ly nói:

– Sợ rằng gặp phải cản trở.

– Việc này ngươi không cần lo, chỉ cần làm tốt là được.

Tiêu Kỳ nói:

– Ta tin rằng đại ca ta sẽ đồng ý!

– Đa tạ tiểu thư!

Sở Ly đương nhiên chắp tay đồng ý, không thoái thác.

Tiêu Kỳ nói:

– Ngươi nghĩ kỹ xem cần phải làm gì, sau khi trở về sẽ bắt đầu làm việc.

– Vâng.

Sở Ly gật đầu.

Tiêu Kỳ đứng dậy bước ra.

Sở Ly mỉm cười, cuối cùng cũng bắt đầu tiếp xúc với quyền lực, lần này đúng là trong cái rủi có cái may!

Hắn mở bình ngọc ra, bên trong có ba viên dược hoàn màu trắng tuyết, to bằng quả nhãn, uống một viên lập tức cảm thấy nhiệt lực cuồn cuộn toàn thân, thương tích đỡ hơn hẳn, Kỳ Nguyên đan này tuyệt đối không phải vật tầm thường!

Nhân lúc cơ thể nóng hừng hực, hắn vận Kim Cang Độ Ách Thần Công. Những luồng khí nóng lưu chuyển trong cơ thể, chạy tới các kinh mạch vô hình, cảm giác chắc chắn, mạnh mẽ dâng trào, giống như kinh mạch trở thành vật hữu hình, không ngừng được gia cố, trở lên dẻo dai, chắc khỏe hơn.

Trên người hắn xuất hiện kim quang, đầu tiên là vàng nhạt, sau đó vàng rực, cuối cùng thậm chí biến thành tím vàng, cả người giống như một bức tượng tím vàng, thi thoảng lại phát sáng lấp lánh.

Rèm cửa lay động, Quách Mộ Lâm chui vào trong khoang xe. Kim quang trên mặt Sở Ly lập tức biến mất.

Quách Mộ Lâm ngồi xuống đưa tay ra bắt mạch cho Sở Ly, lập tức kinh ngạc nhìn hắn.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư cho ta một viên Kỳ Nguyên đan.

Quách Mộ Lâm cướp lấy, mở bình ngọc ra xem, lại hít vài hơi, vẻ mặt ngất ngây:

– Là Kỳ Nguyên đan… Tam tiểu thư đối xử tốt với ngươi thật!

Sở Ly mỉm cười không nói gì.

Quách Mộ Lâm đóng bình lại, cẩn thận trả lại cho hắn:

– Cầm chắc thứ này, Kỳ Nguyên đan đó là thứ có thể cứu mạng!

Sở Ly nói:

– Kỳ Nguyên đan có công hiệu gì?

– Chỉ cần ngươi còn một hơi thở sẽ có thể giữ mạng một ngày!

Quách Mộ Lâm nói:

– Nghĩ mà xem, đối với người luyện công một viên Kỳ Nguyên đan chính là một mạng sống!

Sở Ly như bừng tỉnh.

Quách Mộ Lâm hằm hằm nhìn hắn nói:

– Kỳ Nguyên đan không có tác dụng với thương tích của ngươi, kinh mạch của ngươi bị phế, cơ thể hồi phục không tồi, không chết được, uống cái này đúng là phí của trời!

– Vậy thì ta không uống nữa.

– Giữ lại đi.

Quách Mộ Lâm nói:

– Tương lai sẽ dùng tới.

Sở Ly cười nói:

– Quách lão, võ công của ta thực sự không thể khôi phục sao?

– Luyện công có gì tốt chứ?

Quách Mộ Lâm trừng mắt nhìn hắn:

– Đánh đánh giết giết sớm muộn cũng chết dưới đao kiếm, giờ ngươi rất tốt, sống yên ổn trong phủ cả đời mới là có phúc!

Sở Ly cười nói:

– Xem ra Quách lão có cách!

– Không có!

Quách Mộ Lâm nói.

Sở Ly cười ha ha hai tiếng:

– Cũng đúng thôi, tình trạng hiện tại của ta, người thường đúng là bó tay!

Quách Mộ Lâm nghiến răng:

– Tiểu tử thối, kế khích tướng tầm thường vậy, ta không mắc mưu đâu!

Sở Ly cười nói:

– Tạm thời coi là kế khích tướng!