Chương 554: Lời đồn

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly nở một nụ cười, ôm quyền một cái:

– Đa tạ Lưu huynh, hôm nay nói như vậy, tất có hậu báo!

Lưu Xuyên khoát tay nói:

– Chúng ta là đồng liêu, bên trong Bí vệ phủ dù có như thế nào đi nữa thì cũng là chuyện của mình, chúng ta và người trong võ lâm không phải một đường, cho nên còn xa không thể trở thành bằng hữu chân chính được, giống như mèo và chuột vậy.

Sở Ly nở một nụ cười, gật gù.

Vị Lưu Xuyên này đúng là một nhân vật lợi hại, coi giao tình như không, chỉ có lợi ích.

Người như thế không thể tâm giao, không thể trở thành bằng hữu, nhưng có thể lợi dụng, có thể hợp tác, trao đổi ích lợi.

Lưu Xuyên nói:

– Nếu không ta không có giao tình với Gia Cát Phong thì ta cũng sẽ không nói cho Sở huynh đệ ngươi biết, trực tiếp ra tay thu thập tiểu tử này là được!

– Xem ra hắn cũng là một nhân vật lợi hại.

Sở Ly nói.

Lưu Xuyên nhẹ nhàng gật đầu:

– Tuổi còn trẻ đã là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, thiên tư trác tuyệt.

– Cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao?

Sở Ly gật đầu:

– Hắn không biết vị trí của Thái Hoa cốc chứ?

– Đương nhiên, sao ta có thể nói cho hắn biết được.

Lưu Xuyên hừ lạnh một tiếng nói:

– Ta biết Sùng Minh đường là địa bàn của ngươi.

– Đa tạ Lưu huynh.

Sở Ly cười nói.

Lưu Xuyên xua tay cười ha hả nói:

– Kỳ thực không cần cảm ơn ta, ta cũng không biết rốt cuộc Thái Hoa cốc ở nơi nào! Ha ha… Trong thiên hạ ngày nay, sợ rằng người biết chuyện này cũng chỉ có đệ tử của Thái Hoa cốc, thế nhưng bọn họ lại hầu như không xuất cốc.

Sở Ly bật cười, lắc đầu nói:

– Ta cũng không biết.

Lưu Xuyên nói:

– Nói chung vẫn nên cẩn thận một chút tên Gia Cát Thiên này, người tuổi trẻ bây giờ đều không thể coi thường được.

Sở Ly cười gật đầu.

Lưu Xuyên cười nói:

– Nghe nói lão Mã bị ngươi đánh rụng sao?

– Đã để Lưu huynh chê cười rồi.

Sở Ly lắc đầu.

Lưu Xuyên nói:

– Lão Mã có cái miệng rất thối, đắc tội hết mọi người trong Bí vệ phủ, ngươi đánh hắn, mọi người cũng rất thoải mái.

Sở Ly lắc đầu than thở:

– Cừu hận trong lòng không cần thiết phải bộc phát ra, hắn lại biết ta không làm gì được hắn cho nên mới trắng trợn quấy rối không kiêng dè gì cả. Vì vậy ta chỉ có thể ra hạ sách này, không biết sau lần này hắn có thể nhớ kỹ giáo huấn hay không nữa.

– Lão Mã này…

Lưu Xuyên lắc đầu than thở:

– Không biết thức thời, ngu xuẩn mất khôn, ngươi nên cẩn thận một chút, dù sao hắn cũng đã từng làm Bách phu trưởng, dưới tay vẫn có mấy người trung thành tuyệt đối.

Sở Ly cười ôm quyền một cái:

– Đa tạ Lưu huynh, ta cáo từ trước!

– Không tiễn.

Lưu Xuyên đứng dậy ôm quyền.

Hắn đi ra khỏi Cúc Ngũ viện, đăm chiêu.

Đúng vào lúc này, thân thể mập mạp của Ninh Trọng Viễn vội vã lại đây, thấp giọng nói:

– Bách phu trưởng, đại sự không ổn.

Sở Ly ngẩng đầu nhìn hắn.

Ninh Bá Viễn liếc mắt nhìn trái phải, nhìn thấy chung quanh không có ai, hắn hạ thấp thanh âm nói:

– Trong Thần Đô bỗng nhiên có lời đồn đại, nói ngươi đạt được Tuyệt Vân bảo cấp.

– Tuyệt Vân bảo cấp?

Sở Ly nở nụ cười:

– Ta đạt được sao?

– Vâng.

Ninh Trọng Viễn dùng sức gật đầu:

– Chuyện này rất không ổn rồi Bách phu trưởng!

Sở Ly nói:

– Lời đồn bát nháo này phát ra từ đâu vậy!

Hắn chắc chắc Lục Ngọc Dung sẽ không hại mình mà tung ra tin đồn này.

Có điều tin tức này chỉ có Lục Ngọc Dung mới biết, rất khó để không nghi ngờ nàng, chẳng lẽ là người bên ngoài vô tình nhận được từ trong miệng nàng hay sao?

Nàng thông minh như vậy, không đến nỗi phạm phải loại sai lầm này chứ.

Ninh Trọng Viễn nói:

– Bách phu trưởng, chúng ta biết là lời đồn, ngươi từ sáng đến tối đều ở trong Bí vệ phủ, thế nhưng người khác không biết. Hơn nữa lời đồn nói còn có lí có chúng, nói tại sao trong vòng hai năm ngươi lại đạt tới cảnh giới Thiên Ngoại Thiên được chứ? Cũng là bởi vì ngươi đạt được Tuyệt Vân bảo cấp!

– Thật là có đạo lý!

Sở Ly bật cười.

Nói như vậy quả thực là có cảm giác kín kẽ không một khe hở.

Ninh Trọng Viễn nói:

– Bách phu trưởng, chúng ta đều bán tín bán nghi, khỏi nói là những người khác!

– Vậy bọn họ muốn như thế nào? Cướp bí kíp từ chỗ ta sao?

Sở Ly tức giận hỏi.

Ninh Trọng Viễn nói:

– Bách phu trưởng đừng coi khinh khát vọng của mọi người đối với bí kíp, một thứ có thể khiến cho người ta trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên, ai không ước ao cơ chứ? Vì lẽ đó Bách phu trưởng nên mang nhiều hộ vệ hơn một chút, đám người Tần lão đã quyết định sẽ hộ tống ngươi về Vương phủ.

-… Được, được rồi.

Sở Ly chần chờ một chút, lại gật gù.

Trong vòng hai năm trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên, đây quả thật là mê hoặc rất lớn lao, đặc biệt là để cho người khác biết hắn thân mang bí kíp, đạt được bí kíp là có thể làm được điểm này, nào có ai mà không động lòng cơ chứ?

Cho dù bốn Đại tông phái cũng sẽ động lòng?

Tu luyện võ học của bốn Đại tông phái, trở thành Thiên Ngoại Thiên cũng không dễ, thiên tài như Pháp Viên, sợ rằng cũng phải luyện mấy năm mới được. Mà nếu như đạt được Tuyệt Vân bảo cấp, hai năm là có thể trở thành Thiên Ngoại Thiên, chẳng phải cao thủ Thiên Ngoại Thiên trong tông sẽ nhanh chóng tăng lên, độc bá võ lâm hay sao?

Ninh Trọng Viễn thấp giọng nói:

– Bách phu trưởng, ngươi thật sự đạt được bí kíp sao?

Sở Ly tức giận:

– Nếu như ta đạt được bí kíp thì đã sớm đưa cho phủ Quốc Công, còn ở đây làm gì nữa?

– Khà khà, như vậy cũng đúng.

Ninh Trọng Viễn gật gù.

Dương Tông Văn nói:

– Bách phu trưởng, phiền phức lớn rồi, không chừng mọi người sẽ thật sự cho rằng ngươi đã hiến cho phủ Quốc Công đây!

Sở Ly chau mày, cũng ý thức được chuyện này rất phiền phức.

Nếu thật sự hiến cho phủ Quốc Công, như vậy chẳng mấy chốc phủ Quốc Công sẽ xuất hiện một lượng lớn cao thủ Thiên Ngoại Thiên, từ việc hắn trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên mà tính toán. Đến nay vẫn chưa tới hai năm, đã như thế, phủ Quốc Công cũng không có cách nào chứng minh được việc bí kíp không ở trên tay của mình.

Lần này hãm hại cả mình và phủ Quốc Công, chuyện này cũng rất giống thủ đoạn của Lục Ngọc Dung.

– Nhất định mọi người sẽ mù quáng, muốn cướp bí kíp.

Ninh Trọng Viễn nói.

Sở Ly nói:

– Các ngươi có muốn có được bí kíp hay không?

– Thật sự có bí kíp sao?

Ninh Trọng Viễn lấy làm kinh hãi.

Sở Ly cười nói:

– Ngươi cảm thấy thế nào?

Ninh Trọng Viễn cười gian nói:

– Hẳn là không chứ?

Sở Ly lườm hắn một cái.

Ninh Trọng Viễn nhận định hắn có bí kíp, bằng không, không thể tu luyện nhanh được như vậy.

Sở Ly nói:

– Lẽ nào mọi người không nghi ngờ, Tuyệt Vân bảo cấp kia thực sự thần diệu như vậy sao? Có thể khiến cho một người trong vòng hai năm trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên?

– Mọi người đều tự làm cho mình tin tưởng.

Ninh Trọng Viễn nói.

Dương Tông Văn thở dài, thấp giọng nói:

– Liệu có phải là Mã Phó trưởng hay không?

Sở Ly nói:

– Để sau này hãy nói đi, ai làm thì cũng sẽ để lộ ra sơ sót, ngươi giúp ta tra một chút tin tức về Phục Ngưu sơn.

– Vâng.

Dương Tông Văn gật đầu.

Lúc chạng vạng, Sở Ly trở về, bốn người cao thủ Thiên Ngoại Thiên như Tần Tấn đi theo bên cạnh hắn.

Trên đường đi, Sở Ly phát hiện ra mấy tên cao thủ Thiên Ngoại Thiên xuất hiện ở xung quanh, dò xét hắn trong bóng tối, rục rà rục rịch, mắt nhìn chằm chằm.

Sở Ly cau mày, xem ra tin tức lưu truyền rất nhanh, hơn nữa mọi người còn đều tin tưởng, đều không có ý tốt muốn cướp một phen. Nếu như không có bốn người Tần Tấn, bọn họ đã nhào lên cướp bóc. Sự mê hoặc của bí kíp quá to lớn.

Bọn họ cướp bí kíp không chỉ vì mình, mà còn vì tông môn nữa.

Đặc biệt là cao thủ của những tông phái nhị lưu kia.

Những tông phái nhị lưu này không có cao thủ Thiên Ngoại Thiên, muốn mời từ bên ngoài thì phải thông qua các loại quan hệ để lôi kéo, nếu như có Tuyệt Vân bảo cấp, không cần thắng cảnh cũng có thể trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên!

Khi đó các tông phái nhị lưu trong nháy mắt sẽ trở thành tông phái nhất lưu, có hi vọng quật khởi!

Sở Ly âm thầm lắc đầu, những người này cũng thật là điên cuồng, không suy nghĩ một chút xem cho dù đạt được bí kíp thì liệu có thể giữ được hay không chứ, bởi vì khi đó họa diệt tông đang ở trước mắt!

Cho dù che mặt, sau khi đoạt người khác không đuổi theo ngươi sao?

– Bách phu trưởng, buổi tối chúng ta ở lại đây đi.

Tần Tấn đứng trước cửa An Vương phủ rồi nói.

Sở Ly cười nói:

– Có hộ vệ Vương phủ đã đủ rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.

– Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tới đây.

– Ừm.

Bốn người Tần Tấn ôm quyền một cái, rời khỏi An Vương phủ, có mười mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên nhìn chằm chằm vào bọn hắn rời đi, lại nhìn về phía Sở Ly.