Chương 270: Định mưu

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiêu Thi vung tay lên, Liễu Nhứ khom người lui xuống, bên trong tiểu đình chỉ có hai người.

Sở Ly trầm mặc không nói.

Nhìn thấy Tiêu Thi thì lại nghĩ đến Tiêu Kỳ, tâm trạng ảm đạm.

Sóng mắt trong trẻo của Tiêu Thi vòng tới vòng lui ở trên mặt hắn, lạnh nhạt nói:

– Tiểu muội thế nào rồi?

Sở Ly ngẩng đầu nhìn nàng.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

– Không cần đoán thì ta cũng biết ngươi đã đi tìm tiểu muội!

Sở Ly cười nhạt:

– Đúng vậy, ta đã đi tới Tuyết Nguyệt hiên.

– Tiểu muội ở đó có quen không?

– Tất cả đều rất mạnh khỏe.

– Vậy thì tốt.

Tiêu Thi nở một nụ cười, nụ cười khiến cho biển hoa bên ngoài ảm đạm phai mờ:

– Tiểu muội không giống như ta, hào hiệp tự tại, có một thế giới của riêng minh, đi nơi nào cũng có thể làm quen được.

– Tiểu thư gọi ta tới đây là có chuyện gì vậy?

Sở Ly chuyển đề tài câu chuyện.

Đôi mắt sáng của Tiêu Thi nhìn chăm chú vào hắn:

– Có phải An vương muốn giết ta hay không?

Sở Ly ngẩn ra.

Tiêu Thi nói:

– Ngươi sẽ không gạt ta chứ?

Sở Ly trầm ngâm trong chốc lát, thở dài:

– Đúng vậy!

– Tại sao?

Mặt ngọc của Tiêu Thi trầm xuống.

Nàng vốn tưởng rằng gả vào vương phủ thì có thể chống đỡ cho phủ Quốc Công thêm một đoạn thời gian.

Đại ca thực sự không phải là lựa chọn tốt nhất để làm Quốc công, mình và tiểu muội đều là thân nhi nữ, tiểu đệ thì không biết đang ở nơi nào. Trong lòng chỉ có võ công, không giúp được một chút chuyện gì cả.

Nghĩ tới nghĩ lui, muốn cho phủ Quốc Công không ngã, mình không có lựa chọn nào khác.

Thế nhưng nàng không nghĩ tới, An vương lại muốn giết mình!

– Ngôi vị hoàng đế.

Sở Ly nói.

Mặt ngọc của Tiêu Thi lập tức biến sắc:

– Hắn muốn tranh ngôi vị hoàng đế?

Lúc trước chuyện của hoàng thượng đã cắt đứt khả năng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của An vương, hắn chưa từ bỏ ý định hay sao?

Hoàng thượng là cao thủ Thiên Thần. Không biết tuổi thọ cao tới bao nhiêu, động cái là giết người, An vương dám làm trái ý của hoàng thượng, khó có thể tưởng tượng ra được!

Sở Ly nói:

– Ai mà không muốn tranh một chút cơ chứ?

Ngôi vị hoàng đế không chỉ có mang ý nghĩa quyền thế chí cao vô thượng, càng mang ý nghĩa là cao thủ Thiên Thần.

Mỗi một hoàng đế của Đại Quý đều là cao thủ Thiên Thần, chỉ cần leo lên chỗ ngồi kia thì sẽ nhất định có thể trở thành cao thủ Thiên Thần, có được tuổi thọ dài lâu.

Như vậy ai có thể chống đỡ lại mê hoặc từ ngôi vị hoàng đế cơ chứ? Cho dù hoàng thượng đã lập Thái tử, thế nhưng chúng hoàng tử còn lại cũng sẽ không cam lòng, nhất định phải tranh một chuyến.

Tiêu Thi nhíu mày không nói, dịu dàng đứng lên, vịn lan can nhìn về phía xa xa.

Gió từ từ thổ qua mái tóc mai như sương của nàng.

Một lúc lâu sau, nàng xoay người nhìn phía Sở Ly, lạnh nhạt mỉm cười:

– Xem ra ta khó thoát khỏi cái chết.

Sở Ly nói:

– Hoặc là giả chết. Hoặc là chết thật, hoặc là… hắn chết!

Đôi mắt sáng của Tiêu Thi đột ngột trừng lớn.

Dù như thế nào, nàng có oán có hận đối với An vương thì cũng chưa từng có ý nghĩ giết An vương.

Không ngờ Sở Ly lại lớn mật như vậy!

Sở Ly nói:

– Hắn không chết. Ngươi chết giả cũng sẽ biến thành chết thật, phủ Quốc Công cũng sẽ xong!

Tiêu Thi bởi vì thân thể yếu cho nên bình thường không thể luyện công, đại đa số thời gian đều đọc sách đánh đàn, xem qua không ít sử sách, cho nên hiểu rất rõ về những thủ đoạn này.

Nàng biết Sở Ly nói không quá một chút nào.

An vương vừa có tâm tranh vị, mình và phủ Quốc Công sẽ trở thành cản trở trên con đường kế vị của hắn. Tất phải trừ mới có thể yên tâm được.

Tiêu Thi than thở:

– Ai giết An vương, kẻ đó phải chết… Hơn nữa hoàng thượng tức giận, đó tuyệt đối không phải là một hai người phải chết. Mà thậm chí còn lên tới hàng ngàn, hàng vạn người sẽ phải chôn cùng, ngươi đừng có làm bừa!

Sở Ly cau mày không nói.

Hắn cũng đang kiêng kỵ cái này, giết An vương thì rất dễ, thế nhưng hậu quả lại khó dò.

Tiêu Thi nói:

– Cho dù có giấu diếm kỹ được tới đâu thì cũng khó thoát khỏi tai ương diệt phủ… Ta là người chắc chắn phải chết, chết thêm một lần thì có sao chứ?

Tiêu Thi cười nhạt.

Nàng đã nhìn thấu sinh tử, cũng không còn gì mà phải níu kéo nữa, chết sớm giải thoát sớm thì hơn.

– Cho dù tiểu thư chết, An vương cũng sẽ không bỏ qua cho phủ Quốc Công.

Sở Ly nói.

Bức tử Nhị tiểu thư của phủ Quốc Công, phủ Quốc Công há có thể không trách? Trong mấu chốt, không chừng sẽ làm xấu chuyện, cho nên chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, thu thập phủ Dật Quốc Công mà thôi.

Y theo tâm tính của An vương, chuyện như vậy hắn ta tuyệt đối có thể làm được.

Mặt ngọc của Tiêu Thi căng thẳng, vẻ mặt biến ảo.

Một lúc lâu sau, nàng cụt hứng thở dài, lắc đầu một cái, không nghĩ ra được phương pháp giải quyết.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư, ta định phân nó làm hai bước.

Tiêu Thi lười biếng nhìn hắn.

– Bước thứ nhất, gả vào An vương phủ, bước thứ hai, giết An vương… An vương vừa chết, tiểu thư sẽ thành chủ nhân vương phủ. Vừa có thể bảo toàn bản thân, cũng có thể chống đỡ cho phủ Quốc Công.

– Xùy!

Tiêu Thi cười thành tiếng:

– Ý nghĩ của ngươi thật là kỳ lạ!

– Không hẳn là không làm được.

Sở Ly nói:

– Cũng chỉ có con đường này có thể đi mà thôi.

– Không nói tới bước thứ nhất nữa, nói bước thứ hai đi, ngươi muốn giết An vương, hoàng thượng sẽ giết ngươi. Ngươi có thể tránh được hoàng thượng truy sát hay sao?

Sở Ly nói:

– Nghĩ một biện pháp, giá họa lên trên người người khác.

– Hoàng thượng là cao thủ Thiên Thần, không gạt được đâu!

– Rốt cuộc cao thủ Thiên Thần có bản lãnh gì vậy?

– Thần nhi minh chi.

Tiêu Thi nói:

– Tất cả chân tướng trên thế gian đều không có chỗ ẩn giấu, tất cả đều trở nên rõ ràng, vì lẽ đó sẽ không gạt được hắn.

Sở Ly đứng dậy đi dạo.

Sóng mắt sáng sủa của Tiêu Thi dõi theo hắn.

– Có biện pháp nào tránh khỏi hoàng thượng truy sát hay không?

Sở Ly nói:

– Thiên hạ rất lớn, chung quy không tới nỗi hoàng thượng muốn giết ai thì có thể giết người đó a?

– Vậy chỉ có đi tới Đại Lôi Âm Tự mà thôi.

Tiêu Thi nói:

– Đại Lôi Âm Tự cũng có một vị cao thủ Thiên Thần, vì lẽ đó hoàng thượng sẽ không đi Đại Lôi Âm Tự. Ngộ nhỡ đánh tới đó, có khả năng Đại Quý cũng sẽ xong.

Sở Ly lập tức hiểu rõ.

Trong cao thủ Thiên Thần cũng có cao có thấp, có thắng có bại, vạn nhất hoàng thượng bại, mất mạng. Lúc đó trong triều không có người trấn áp lại võ lâm, lúc đó sẽ trở nên bát nháo, thiên hạ đại loạn, nhất định sẽ phải thay đổi triều đại.

Vì một An vương, hoàng thượng không dám mạo hiểm như vậy.

– Ngoại trừ Đại Lôi Âm Tự thì sao?

– Vậy thì cũng chỉ có đi nước khác mà thôi.

Tiêu Thi nói:

– Đại Ly, Đại Phó, Đại Thu, Đại Trịnh, bốn nơi này không kém hơn so với Đại Quý chúng ta, đều có cao thủ Thiên Thần tọa trấn, hoàng thượng cũng không dám đi.

Sở Ly đăm chiêu gật gù:

– Nếu như cao thủ nước khác tới giết An vương, sau đó trốn về. Như vậy hoàng thượng sẽ không có biện pháp gì a?

– Cũng không phải là không có biện pháp gì, nhiều lắm thì trả thù lại mà thôi.

Tiêu Thi nói:

– Chỉ có điều cao thủ nước khác tiến vào Thần Đô sẽ nửa bước khó đi!

Sở Ly gật đầu ra hiệu cho nàng tiếp tục.

Tiêu Thi nói:

– Cao thủ Thiên Ngoại thiên đã như hạc đứng trong bầy gà, không giấu được, phàm là cao thủ Thiên Ngoại thiên tiến vào Thần Đô đều bị giám thị, cao thủ nước khác càng bị nhìn chằm chằm vào.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Trong lòng hắn mơ hồ có một tia sáng, hắn muốn trở về suy nghĩ thêm cho thật kỹ.

– Trước khi gả vào An vương phủ, còn có một cửa phải qua.

Sở Ly nói:

– Chắc chắn phủ Nhân Quốc Công sẽ không để cho tiểu thư tiến vào vương phủ, nhất định sẽ đoạt người.

Nếu như phủ Nhân Quốc Công đoạt Tiêu Thi, nhất định sẽ làm hỏng danh tiếng của nàng, sẽ không thể tái giá vào An vương phủ được nữa.

Lục Ngọc Dung và An vương sợ đã sớm giao chiến, thương thế của An vương chính là do Lục Ngọc Dung gây ra, vì lẽ đó khi nàng làm việc cũng chưa chắc đã sợ An vương.

– Phủ Nhân Quốc Công!

Tiêu Thi hừ một tiếng.

Thực lực của phủ Nhân Quốc Công hơn xa bên này, nếu như thực sự muốn trắng trợn cướp đoạt, bên này sẽ không ngăn được, chỉ có thể thắng ở chỗ bất ngờ, lén lút đi, giấu diếm được người của phủ Nhân Quốc Công.

– Ta chuẩn bị mang tiểu thư đi tới Thần Đô trước, chờ ngày đại hôn, trực tiếp hội họp với phủ Quốc Công ở Thần Đô.

Sở Ly nói.

– Làm vậy có được không?

Tiêu Thi nhíu mày.

– Thử xem rồi nói sau.

Sở Ly nói:

– Hai ngày nữa sẽ lên đường!

Tiêu Thi chậm rãi gật đầu.