Chương 330: Lại mượn

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hắn xuất hiện ở hậu hoa viên của phủ Nhân Quốc Công.

Tiếng đàn vang vọng, trời cao khí sảng, bên trong tiếng đàn lộ ra khí thế rộng lớn cao xa, người đánh đàn tất có lòng dạ rộng lớn.

Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí nhìn qua, hắn phát hiện ra trong hậu hoa viên chỉ có một mình Lục Ngọc Dung, chín nha hoàn mỹ lệ cũng đã không thấy, các nàng đang ở trong phòng luyện công.

Lục Ngọc Dung ngồi ở bên trong tiểu đình, cúi đầu chăm chú đánh đàn, không có khăn che mặt, khuôn mặt tuyệt mỹ phong tình vạn chủng lộ ra, đoan trang nghiêm túc, khiến cho người ta không sinh ra được tâm lý khinh nhờn.

Khí chất của nàng rất khó lường, hoặc là đoan trang, hoặc lười biếng, không ai không bị thu hút.

Lúc này nàng đánh đàn, rất có một phen khí thế phong hoa tuyệt đại.

Tiếng đàn im bặt, nàng đã cảm nhận được ánh mắt dị dạng. Lập tức quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Sở Ly ở trong hậu hoa viên.

Nàng dừng tay, lạnh nhạt nói:

– Ngươi lại tới nữa rồi!

Sở Ly ôm quyền mỉm cười:

– Lục tiểu thư, ta tới để van cầu viện trợ!

– Có chuyện gì?

Lục Ngọc Dung nói:

– Thời gian này ta không tìm phủ Dật Quốc Công các ngươi gây phiền phức.

Sở Ly nói:

– Ta muốn mượn dùng mấy vị cao thủ Thiên Ngoại thiên.

– Nhiều lắm chỉ là sáu người mà thôi.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Trong phủ các ngươi cũng có không ít cao thủ Thiên Ngoại thiên, ngươi sợ không trấn áp được cục diện sao?

Sở Ly gật gù.

Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng:

– Ngươi không yên lòng ta?

Hắn mượn người, một là đề phòng nàng, nhất cử lưỡng tiện.

Sở Ly mỉm cười:

– Cũng có lo lắng này, vì lẽ đó ta mới mượn cả Tịch Vụ Tịch lão!

– Ngươi nghĩ rất hay, Tịch lão sao?

Khóe miệng của Lục Ngọc Dung nở một nụ cười lạnh lùng:

– Hắn tọa trấn ở trong phủ, há có thể dễ dàng rời đi?

Sở Ly nói:

– Trong lúc đại hôn, phủ các ngươi cũng không cần người mà.

– Cũng không phải không mượn Tịch lão được, phải xem ngươi trả giá cái gì đã.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nhìn hắn.

Sở Ly trầm ngâm nói:

– Không biết Lục tiểu thư có yêu cầu gì?

– Ta muốn đầu của An vương, ngươi có thể lấy ra sao?

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.

Sở Ly cười nói:

– Nếu như ta cầm đầu của An vương tới, hoàng thượng sẽ cầm đầu của ta. Lục tiểu thư làm vậy là muốn giết ta.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Được rồi, ta không làm khó dễ ngươi nữa. Ngươi chỉ cần giúp ta một chuyện là được.

– Chuyện gì?

Sở Ly nói.

Lục Ngọc Dung nói:

– Trong An vương phủ có một bảo vật. Ta muốn ngươi mang tới giúp ta.

– Bảo vật?

Sở Ly cười cười:

– Phủ Nhân Quốc Công bảo vật gì mà không có cơ chứ?

Lục Ngọc Dung nhíu mày bất mãn nói:

– Thứ ta nhìn trúng há là vật tầm thường? Ngươi có giúp hay không?

Sở Ly nói:

– Lục tiểu thư cứ nói trước là cái gì đi.

– Một bức tượng ngọc.

Lục Ngọc Dung nói:

– Bức tượng ngọc Cửu Thiên huyền nữ.

Sở Ly như có ngộ ra:

– Lẽ nào là An vương trộm sao?

– Hừ, gia hỏa đê tiện này!

Lục Ngọc Dung cắn răng. Cười lạnh nói:

– Nếu không phải kiêng kỵ hoàng thượng thì ta đã sớm giết hắn rồi!

Sở Ly trầm ngâm nói:

– Bức tượng ngọc này có gì huyền bí?

– Ngươi không cần biết về cái này!

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.

Sở Ly cười nói:

– Không biết chỗ huyền bí thì không biết giá trị, sao ta có thể đồng ý được chứ?

Lục Ngọc Dung nhìn hắn:

– Phủ Quốc Công các ngươi giật gấu vá vai, ngươi còn có thể phái ra được cao thủ sao?

Mắt phượng của nàng trong trẻo, như bảo thạch phản xạ lại tia chớp, làm cho lòng người say đắm.

Sở Ly thở dài, quả thực khó mà uy hiếp được nữ nhân này. Hắn cười nói:

– Để ta đoán một chút đi, có quan hệ với truyền thừa võ công của ngươi, đúng không?

Khuôn mặt phong tình vạn chủng Lục Ngọc Dung âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo.

Sở Ly làm bộ không thấy, lắc đầu một cái:

– An vương là nam nhân, muốn truyền thừa của Cửu Thiên huyền nữ để làm gì?

– Họ Sở, thứ ngươi biết cũng không ít nhỉ!

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:

– Biết quá nhiều không hẳn đã là chuyện tốt!

Sở Ly bật cười:

– Lẽ nào Lục tiểu thư muốn giết ta? Chỉ có điều Lục tiểu thư vẫn muốn giết ta!

– Hừ, ngươi biết là tốt rồi!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.

Sở Ly nói:

– Ta lấy lại được tượng ngọc, Lục tiểu thư không sợ ta cũng có thể nhận được truyền thừa sao?

– Bây giờ nó chỉ là một pho tượng mà thôi!

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.

Sở Ly chậm rãi nói:

– Thì ra là như vậy. Nếu đã như vậy, được rồi, ta sẽ lấy giúp ngươi!

Lục Ngọc Dung tươi cười nói:

– Được!

Sở Ly nói:

– Vậy thì Tịch Vụ?

– Tịch lão sẽ đi hỗ trợ.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Nếu như ngươi cố ý hãm hại. Đừng trách ta không khách khí!

Sở Ly nói:

– Ta muốn mời bọn họ hỗ trợ đối phó với thích khách, nhưng chỉ sợ đám người Tịch lão không xuất lực, cố ý thả người đi!

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:

– Vậy thì ngươi cần gì phải mời bọn họ hỗ trợ chứ?

Sở Ly mỉm cười:

– Vì lẽ đó kế tiếp chúng ta phải có ước định quân tử, bảy người bọn họ, nếu như có thể bắt được ba tên thích khách, như vậy ta sẽ đích thân dâng lên bức tượng ngọc kia!

– Nếu như ngươi nuốt lời thì sao?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.

Sở Ly nói:

– Như vậy đi, ta sẽ dâng bức tượng ngọc kia lên trước, Lục tiểu thư lại đảm bảo, được chứ?

– Bây giờ ngươi có thể mang tới sao?

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly mỉm cười nói:

– Lục tiểu thư có chịu không?

– Được.

Lục Ngọc Dung nói:

– Nếu như ngươi đưa tới. Đám người Tịch lão cũng sẽ làm được!

Sở Ly gật đầu:

– Xin Lục tiểu thư để bọn họ lập tức xuất phát, trước khi bọn họ đến phủ Quốc Công. Ta sẽ đích thân dâng lên!

-… Được!

Lục Ngọc Dung chậm rãi nói.

– Vậy tại hạ cáo từ trước!

Sở Ly ôm quyền.

Dứt lời thân thể của hắn đột nhiên biến mất.

Lục Ngọc Dung nhìn vị trí hắn biến mất, trầm ngâm suy tư.

Một lúc lâu sau nàng nhẹ nhàng đứng dậy, sau khi rời khỏi hoa viên mới đi tới phòng khách của phủ Quốc Công.

Ngồi ở trong đại sảnh, nàng dặn dò hai câu, rất nhanh sáu người Tịch Vụ đã xuất hiện.

– Tiểu thư.

Tịch Vụ ôm quyền.

– Tịch lão, ngày hôm nay sáu người các ngươi xuất phát đi tới phủ Dật Quốc Công.

Lục Ngọc Dung nói:

– Đến tìm Sở Ly.

– Giết Sở Ly sao?

Tịch Vụ vội hỏi.

Lục Ngọc Dung lắc đầu:

– Lần này là giúp hắn.

Tịch Vụ ngẩn người, dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía Lục Ngọc Dung.

Lục Ngọc Dung nói:

– Tịch lão, lần đại hôn này sẽ không thái bình.

– Theo tin tức mà ta biết, hiện nay các phủ đều rất bình tĩnh.

Tịch Vụ lắc đầu nói:

– Chúng ta không động thủ, bọn họ đều không có ý định động thủ, dù sao cũng liên lụy tới An vương.

– Võ lâm các phái sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lục Ngọc Dung cười lạnh một tiếng:

– Thời điểm như thế này, tạm thời buông ân oán với phủ Dật Quốc Công xuống, giúp bọn họ một tay!

Tịch Vụ chậm rãi gật đầu, hiểu rõ ý tứ của Lục Ngọc Dung.

Phủ Quốc Công nội đấu lẫn nhau, thế nhưng đối xử với võ lâm các phái lại có lập trường thống nhất, như bộ khoái và tặc tử vậy.

Phủ Dật Quốc Công bị võ lâm các phái làm mất mặt, mất đi uy nghiêm và kinh sợ, như vậy phủ Nhân Quốc Công cũng sẽ bị mất mặt theo, võ lâm các phái trong cảnh nội sẽ rục rà rục rịch.

Lục Ngọc Dung nói:

– Sáu người các ngươi qua đó, gặp phải thích khách thì cứ bắt trên ba người là được!

– Ba người…

Tịch Vụ cười nói:

– Không thành vấn đề!

Lục Ngọc Dung nói:

– Ta đã có ước định với Sở Ly, hắn rất cẩn thận, sợ các ngươi cố ý thả người chạy cho nên mới cố ý định ra chuyện này, chúng ta tuyệt đối không thể thất tín!

Tịch Vụ nghiêm mặt nói:

– Tiểu thư yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ không bất cẩn… Sáu người bắt giữ ba cao thủ Thiên Ngoại thiên, tuyệt đối không thành vấn đề!

– Được, vậy bây giờ xuất phát đi!

Lục Ngọc Dung nói:

– Chỉ có điều các ngươi cũng nên để tâm, đề phòng bị họ Sở làm chuyện xấu!

– Tiểu thư, tuy rằng Sở Ly quỷ kế đa đoan, nhưng không giống như là loại người đê hèn kia.

Tịch Vụ nói.

Lục Ngọc Dung vung tay:

– Đi đi.

Sáu người Tịch Vụ ôm quyền đi ra khỏi phòng khách.

Lục Ngọc Dung ngồi ở bên trên ghế Thái sư, suy tư xem rốt cuộc lúc nào Sở Ly có thể đưa bức tượng ngọc Cửu Thiên huyền nữ tới, sao có thể lấy nó ra từ bên trong An vương phủ.

An vương phủ canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, nàng đã từng thử, nhưng không thể thành công.