Chương 409: Thăm dò

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lục Ngọc Dung tiến vào rừng cây, một lát sau cầm một cái gậy đi ra, ước chừng dài bằng một người, to bằng cánh tay trẻ con, nàng đưa một đầu cho Sở Ly rồi nói:

– Đi thôi!

– Như thế đi?

Sở Ly bật cười, không đưa tay.

Lục Ngọc Dung quét mắt nhìn hắn một chút, lạnh lùng nói:

– Ngươi muốn làm sao?

Sở Ly nói:

– Cách tay áo là được rồi, hà tất phải đề phòng nghiêm ngặt như thế chứ, ta cũng không phải kẻ xấu xa mà!

– Không được!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.

Sở Ly bất đắc dĩ nói:

– Hay là để tự mình ta đi thôi, thương thế cũng không nặng như vậy!

– Được, theo ngươi!

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Vậy ta đi trước một bước!

Nàng dứt lời ném cái gậy đi, nhẹ nhàng rời đi.

Sở Ly bỗng nhiên ho khan hai tiếng, dường như thương thế phát tác.

Lục Ngọc Dung dừng bước, quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:

– Họ Sở, ngươi có đi hay không?

Sở Ly than nhẹ, buông tay nói:

– Ngươi đi trước đi.

-… Ngươi đi ở phía trước.

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.

Nàng cũng lo lắng vạn nhất có người phục kích, hắn bị thương như vậy, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì cũng thành tội lỗi của mình.

Sở Ly cười nói:

– Chưa chắc ngươi đã đuổi theo ta được!

– Vậy thì thử xem!

Lục Ngọc Dung cười gằn.

Sở Ly nhẹ nhàng bước lên ngọn cây, chẳng khác nào cưỡi gió mà đi, không nhiễm một hạt bụi tiêu sái lướt về phía trước, nhìn như chậm rãi, thế nhưng tốc độ rất nhanh.

Lục Ngọc Dung theo sát ở phía sau.

Sở Ly cất giọng nói:

– Vị Phong Thế tử kia đang nghĩ xem nên trừng trị ta ra sao đó!

– Ai bảo ngươi đắc tội với hắn chứ!

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly lắc đầu:

– Nói tới vẫn là họa ngươi gây ra, hắn cảm thấy quan hệ của hai người chúng ta ám muội, cho nên mới muốn đối phó với ta, nếu không, ta cũng không lọt vào trong mắt của người ta được.

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

– Trước đó ngươi đánh Lãnh Đào, Lãnh Phong cảm thấy ngươi ngông cuồng. Mà người ngông cuồng không chịu nổi người khác ngông cuồng, vì lẽ đó nhất định hai người các ngươi sẽ đối đầu với nhau, đừng kéo ta vào!

– Ta ngông cuồng?

Sở Ly lắc đầu cười nói.

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:

– Lãnh Phong kia ngươi đừng coi khinh hắn. Tâm tính của hắn không đủ thành thục, nhưng lực lượng mà hắn nắm giữ lại không kém. Đứa trẻ cầm đao trên tay, nếu như đủ sắc bén thì cũng có thể giết người đó.

Sở Ly nói:

– Thế lực của Cảnh Vương rất mạnh sao?

– Ngươi cảm thấy thế nào?

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Đừng nghĩ dò ra được tin tức gì từ trong miệng của ta!

– Ta cảm thấy ngươi ủng hộ Cảnh Vương cũng không phải là hành động sáng suốt.

Sở Ly nói:

– Bất kể là con em hoàng thất nào cũng đều kiêng kỵ phủ Quốc Công, cho dù hắn là thúc của ngươi thì cũng sẽ không chân chính coi phủ Quốc Công là người của mình!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng.

Sở Ly cười nói:

– Ngươi thông minh cỡ nào cơ chứ? Há lại có thể không biết, xem ra là lợi dụng Cảnh Vương nhỉ!

– Lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Lại nói giữa chúng ta vậy. Còn không phải lợi dụng lẫn nhau hay sao?

Sở Ly nói:

– Quan hệ lợi ích đơn thuần sẽ càng tốt hơn, hiểu rõ nhau, cũng không đâm sau lưng một đao.

Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một chút:

– Ngươi có nữ nhân vui vẻ nhỉ… Tiêu Thi sao?

Sở Ly cười nói:

– Ngươi đúng là có thể tưởng tượng ra được!

– Tiêu Thi là đệ nhất mỹ nữ Đại Quý, ngươi là nam nhân, có thể không động tâm với nàng sao?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

– Ai nấy cũng đều thấy được!

Sở Ly lắc đầu nói:

– Thực sự là hiểu lầm.

– Không phải Tiêu Thi… vậy là Tiêu Kỳ?

Vẻ mặt của Lục Ngọc Dung rất kinh ngạc, đánh giá hắn từ trên xuống dưới:

– Thực sự là Tiêu Kỳ sao?

Sở Ly nói:

– Ngươi thật định cả đời không thành gia lập thất sao?

– Đúng vậy.

Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một chút, lạnh nhạt trả lời.

Sở Ly lắc đầu nói:

– Cửu thiên huyền nữ thần công, thực sự là hại người rất nặng!

Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một chút, hỏi:

– Ngươi luyện võ công gì?

– Bích Hải Vô Lượng Công.

Sở Ly nói.

Hai người đấu trí đấu tâm, thăm dò lẫn nhau, lại phát hiện ra đối phương hiểu biết rất sâu về mình, hơn xa người thường. Hai người thông minh tuyệt đỉnh nói chuyện với nhau, vừa bớt lo lại nhọc lòng, đấu trí đấu kế, tâm trí khuấy động.

Chờ tới khi hai người trở lại bãi săn thì kỵ binh bên kia vẫn còn chưa phân ra kết quả, hoặc triền chiến hoặc là phục kích, năm đội kỵ binh phát huy linh hoạt và giả dối vô cùng nhuần nhuyễn.

Lãnh Dĩnh nhìn có chút tẻ nhạt, nàng không có chút hứng thú gì đối với những chuyện đánh đánh giết giết này.

Nàng mất tập trung đánh giá bốn phía, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, lập tức đứng lên.

Lục Vương phi bị nàng làm cho giật mình:

– Làm sao vậy Dĩnh Nhi?

Lãnh Dĩnh nhìn chằm chằm vào Sở Ly và Lục Ngọc Dung. Đôi mắt sáng trừng lớn, cẩn thận nhìn chằm chằm vào bọn họ.

– Cuối cùng cũng coi như bọn họ đã trở về.

Lục Vương phi thở ra một hơi.

Từ khi Lục Ngọc Dung rời đi, tim nàng vẫn luôn treo trên cao.

Lãnh Dĩnh tiến lên đón, đi tới trước mặt của Sở Ly, liếc nhìn hắn một chút, không để ý tới hắn mà chuyển hướng về phía Lục Ngọc Dung:

– Biểu tỷ, tại sao tỷ lại đồng thời đi với hắn vậy?

Lục Ngọc Dung nói:

– Vương gia đã trở về chưa?

– Vừa mới trở về.

Lãnh Dĩnh quét mắt nhìn một chút rồi rời đi, mà Sở Ly thì đã trở lại bên phía Tiêu Thi, nàng hừ lạnh nói:

– Biểu tỷ, tại sao tỷ lại đồng thời trở về với hắn chứ?

– Có chính sự.

Lục Ngọc Dung nói:

– Đừng hồ đồ, đi thôi.

Lục Vương phi thân thiết nhìn nàng rồi đi tới.

Lục Ngọc Dung thấp giọng nói:

– Cô cô, chờ Tiểu Phong trở về, nói với hắn một tiếng, để hắn và nhóm hồ bằng cẩu hữu của hắn thành thật một chút, đừng có đi chọc vào Sở Ly.

Lục Vương phi kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái.

Lục Ngọc Dung nói:

– Hiện tại Sở Ly bị thương, nếu đám người Tiểu Phong kia thật sự đi trêu chọc Tiêu Thi, hắn sẽ giết người đó!

Nàng có thể lập tức nhìn thấu thủ đoạn của Lãnh Phong và đám bằng hữu công tử bột của hắn, tâm kế này như trò trẻ con mà thôi.

Nhưng nếu như đao trong tay của đứa nhỏ đủ sắc bén thì cũng có thể giết người, có thể gây ra đại họa.

Sở Ly bị thương, nếu như lúc này đi chọc vào Tiêu Thi ép hắn động thủ, nhất định hắn sẽ giết người lập uy, đã như thế mọi chuyện sẽ nháo rất lớn.

Lục Vương phi cười nói:

– Từ khi nào ngươi quan tâm tới Sở Đại tổng quản như thế chứ?

– Không phải là quan tâm hắn.

Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:

– Rất nhanh chúng ta sẽ phải dùng đến hắn, đừng nghịch quá náo loạn là được.

– Hả?

Lục Vương phi càng thêm tò mò.

Lục Ngọc Dung nói:

– Lúc trước tên nội gian Chu giáo úy kia là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.

– Quang Minh Thánh giáo?

Lục Vương phi suy nghĩ một chút:

– Dường như là giáo phái của Đại Ly thì phải?

– Quang Minh Thánh giáo rất là đáng sợ.

Vẻ mặt của Lục Ngọc Dung lộ ra vẻ trầm trọng:

– Khó lòng đề phòng.

Lục Vương phi rất đăm chiêu:

– Sở Đại tổng quản có thể nhìn thấu đối phương… Ngươi nói, Vương phủ chúng ta…

Nàng quét nhìn bốn phía một chút, câu chuyện lập tức dừng lại.

– Rất có thể!

Lục Ngọc Dung nói:

– Vì lẽ đó nhất định phải mời hắn hỗ trợ tra xét một chút.

– Đây chính là đại sự đó!

Lục Vương phi nhíu mày nói:

– Chưa chắc thúc thúc ngươi sẽ đồng ý.

– Con sẽ thuyết phục thúc thúc.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Bọn họ có thể giấu diếm được bí vệ cấm cung, thúc thúc tìm người nào để tra xét cơ chứ?

Lục Vương phi nhẹ nhàng gật đầu, rất đăm chiêu.

Lãnh Dĩnh ở một bên lẳng lặng nghe vậy, đôi mắt sáng trừng lớn, không có nói chen vào.

Một hồi lâu sau, Lục Vương phi khe khẽ thở dài, lắc đầu nói:

– Ài… Tiểu Phong vẫn kém quá xa!

Cho dù đã đi tới biên cương rèn luyện một năm, nhưng nàng thấy Lãnh Phong vẫn không có tiến bộ gì lớn, so với Lục Ngọc Dung giống như người lớn và đứa trẻ vậy.

Lục Ngọc Dung thiên tư tuyệt thế, không so với được với nàng thì còn có một Sở Ly, thế nhưng so với hắn cũng chênh lệch rất nhiều.

– Mọi người quá sủng ái hắn, hoa trong vườn, sao có thể đương đầu với sóng gió được chứ?

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.

– Không phải ngươi cũng là hoa trong vườn sao?

Lục Vương phi cười nói.

Lục Ngọc Dung cười cợt.

Như vậy cũng đúng, mình trời sinh đã thông minh hơn so với người khác, không cần tôi luyện cái gì cả.

Người như Lãnh Phong, sợ rằng dù có tôi luyện lâu tới mấy cũng không có tác dụng gì cả, thiên tính không đủ, tâm tính không đủ, thành tựu sẽ có hạn.