Chương 480: Trả thù

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ai ôi, đây không phải Sở Đại tổng quản hay sao?

Lãnh Đào quái gở lớn tiếng nói.

Hắn đứng ở trên bậc thang, đánh giá Sở Ly từ trên xuống dưới, đôi mắt nhỏ hưng phấn đến mức tỏa sáng:

– Không nghĩ tới Sở Đại tổng quản còn có thời gian nhàn rỗi đến Vương phủ của chúng ta!

Sở Ly ôm quyền bình tĩnh nói:

– Thế tử, chúng ta phụng mệnh Bí vệ phủ chi đến Vương phủ, mong Thế tử dàn xếp một, hai.

– Bí vệ cấm cung các ngươi tới đây làm gì?

Lãnh Đào nghiêng đầu nhìn hắn:

– Ồ, ta nghĩ ra rồi! Không phải lúc trước Tiêu Vương phi đã giết hai bí vệ cấm cung hay sao? Làm sao Sở Đại tổng quản ngươi lại biến thành bí vệ cấm cung trong chớp mắt rồi vậy? Trở mặt cũng quá nhanh đấy nhỉ?

Sở Ly mặt không biến sắc, lạnh nhạt nói:

– Đây là ý tứ của hoàng thượng, chúng ta từ chối cũng không được.

Lãnh Thu bất mãn nhìn về phía Sở Ly.

Trước đây không phải Đại tổng quản rất mạnh mẽ hay sao, làm sao hiện tại lại trở nên mềm nhũn, đối mặt với sự trào phúng của Lãnh Đào mà không trực tiếp trả ngược lại, mà còn ôn tồn nói chuyện với hắn cơ chứ.

Loại gia hỏa này, không cần thiết phải lãng phí nước miếng, trực tiếp đánh là được rồi!

– Ồ, nói như vậy, các ngươi tới Vương phủ cũng là ý tứ của hoàng thượng sao?

Lãnh Đào híp mắt cười nói.

Sở Ly nói:

– Bí vệ phủ thu được bí báo, nói trong các Vương phủ có nội gian trà trộn vào, vì an nguy của các vị hoàng tử và hoàng Thế tử, Bí vệ phủ chuyên môn tiến hành thanh tra một lần, do ta phụ trách.

– Thanh tra?

Lãnh Đào bĩu môi khinh thường:

– Dường như ngươi có thể tra ra nội gian vậy!

Sở Ly nói:

– Đương nhiên!

Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng nói:

– Ta không tin được ngươi, làm sao bây giờ?

Hắn giang rộng hai tay, rất bất đắc dĩ nói:

– Ta lo lắng ngươi có tư tâm, vì hả giận cho Lãnh Thu cho nên cố ý nói trung thần trong phủ chúng ta thành nội gian, bắt về Bí vệ phủ, vì lẽ đó, ngươi nên tỉnh lại đi thì hơn!

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Đây là ý tứ của Thành Vương gia hay sao?

– Là ý của ta, làm sao?

Lãnh Đào hừ lạnh nói:

– Ta không thể làm chủ hay sao?

Sở Ly nói:

– Nếu là ý tứ của Thành Vương gia, như vậy Bí vệ phủ chúng ta cũng không miễn cưỡng, trực tiếp rời đi là được. Mà nếu không phải là ý tứ của Thành Vương gia, như vậy phiền Thế tử tránh ra.

– Hừ, hôm nay ta muốn làm chủ một lần!

Lãnh Đào tức giận vung vung tay, quát lên:

– Lăn mau, Thành vương phủ chúng ta không phải là nơi mà người nào cũng có thể tiến vào được!

Sở Ly bình tĩnh nói:

– Nói như vậy, Thế tử phản đối hành động của Bí vệ phủ sao?

– Không sai!

Lãnh Đào đắc ý hừ lạnh nói:

– Ta phản đối, làm sao? Họ Sở, đừng tưởng rằng ngươi vẫn còn giống như trước đây nữa. An vương phủ hiện giờ không được rồi, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn cụp đuôi làm người đi, nếu như càn rỡ tiếp thì không ai chống được cho ngươi đâu!

Sở Ly bỗng nhiên nở một nụ cười:

– Xem ra Thế tử muốn nhân lúc Vương phủ chúng ta suy yếu mà bắt nạt chúng ta, vì lẽ đó mới đánh Thu tiểu thư, có đúng không?

-… Không sai, thì sao chứ?

Lãnh Đào ngẩng đầu lên, liếc xéo hắn:

– Ta đánh nàng đó, ngươi muốn ra mặt cho nàng sao?

– Công là công, tư là tư!

Sở Ly lắc đầu nói: 

– Tại hạ hiểu rõ giữa công và tư… Chúng ta chỉ phụng lệnh của Bí vệ phủ tiến vào Vương phủ thanh trừ nội gian, thế nhưng Thế tử lại ngăn cản gắt gao, thực sự khiến cho người ta không thể không lo lắng. Giống như trong Vương phủ có chuyện gì không dám để cho người khác biết, sợ Bí vệ phủ tra ra được vậy!

– Đừng ngậm máu phun người!

Lãnh Đào quát to:

– Ta thấy họ Sở ngươi không hợp mắt, vì lẽ đó mới không cho ngươi vào phủ đó!

Sở Ly nói:

– Bí vệ phủ làm việc còn chưa tới phiên Thế tử quơ tay múa chân, đi vào!

Sở Ly vung vung tay.

Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn đã sớm tức không nhịn nổi, nghe vậy lập tức đi lên trên bậc thang.

– Ai dám tiến vào!

Lãnh Đào lớn tiếng quát:

– Ngăn bọn hắn lại cho ta!

Sở Ly trầm giọng nói:

– Thế tử cảm trở Bí vệ phủ làm việc, chỉ có thể đắc tội mà thôi, bắt hắn cho ta!

– Vâng!

Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn đánh về phía Lãnh Đào.

Lãnh Đào lớn tiếng kêu lên:

– Lên, ai đánh ngã bọn họ, ta sẽ trọng thưởng!

Mười tên hộ vệ phía sau Lãnh Đào nghe vậy tức thì vui mừng khôn xiết.

Tuy nói Lãnh Đào là công tử bột, nhưng lại là người nói lời giữ lời, hơn nữa lại còn ra tay hào phóng, bọn họ vừa nghe tới trọng thưởng đã lập tức tiến lên, đánh về phía Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn.

Đáng tiếc bọn họ đều là cao thủ Tiên Thiên, cao thủ Thiên Ngoại thiên chịu Trần Không sai khiến, bảo hộ Vương phủ, bình thường không bị Lãnh Đào sai khiến.

Một đám hộ vệ phía sau của Lãnh Đào đều là người do chính hắn nuôi dưỡng ra, không có cao thủ Thiên Ngoại thiên.

– Ầm ầm ầm ầm…

Mười tiếng vang trầm thấp vang lên, mười tên hộ vệ bay ra ngoài, rơi xuống dưới chân của Lãnh Đào, không có ai đỡ nổi được một hiệp.

Sở Ly lắc đầu nói:

– Thế tử, bằng vào những người này mà muốn ngăn cản Bí vệ phủ hành động sao? Trần tiền bối!

Hắn ôm quyền một cái về phía cửa lớn của Vương phủ, biểu hiện rất là ôn hòa.

Trong cửa lớn không có động tĩnh gì cả.

Sở Ly thở dài nói:

– Trần tiền bối hà tất phải buộc ta ra tay chứ?

Hắn dứt lời nhẹ nhàng hơi vung tay lên.

– Phanh!

Một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên.

Lãnh Đào trợn mắt lên, không khỏi ôm mặt, đau đớn không chịu nổi, khó có thể tin mà hét lớn một tiếng:

– Ngươi dám đánh ta sao?

Sở Ly cười nói:

– Không dám! Không dám! Đây là Bí vệ phủ cho Thế tử một chút giáo huấn!

Hắn dứt lời lại đánh thêm một bạt tai.

– Phanh!

Lại một tiếng vang giòn vang lên, một bên mặt khác của Lãnh Đào lại trúng một cái tát.

– A…

Lãnh Đào giận tím mặt, hai mắt nhỏ đỏ chót, gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm vào Sở Ly:

– Ngươi dám đánh ta! Ngươi dám đánh ta!

Sở Ly nhìn về phía trong cửa lớn, cất giọng nói:

– Trần tiền bối còn không ra sao? Vậy ta sẽ đánh tiếp!

Hắn lại đưa tay ra, lại đánh ra một bạt tai.

– Phanh!

Hai tay của Lãnh Đào bị lực lượng vô hình tách ra, lộ ra khuôn mặt trắng mập, lại trúng một bạt tai.

– Dừng tay!

Trần Không trầm giọng quát lên.

Hắn nhẹ nhàng bay ra, hiện ra ở trước mặt của Sở Ly, phía sau có ba vị cao thủ Thiên Ngoại thiên theo sát.

Sắc mặt Trần Không âm trầm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly:

– Sở Đại tổng quản, ngươi không cảm thấy quá trắng trợn không kiêng dè gì hay sao?

Sở Ly cười nói:

– Ta phụng lệnh Bí vệ phủ làm việc, thế nhưng Thế tử lại ngang ngược can thiệp, cố tình gây sự, vì uy nghiêm của Bí vệ phủ, ta không xuất thủ không được. Mong rằng Trần tiền bối thứ lỗi, cho dù đến bên hoàng thượng nói thì ta cũng có đạo lý, Trần tiền bối thấy đúng không?

– Dù sao cũng là Thế tử, bộ mặt của hoàng gia vẫn phải cho!

Trần Không hừ lạnh nói.

Sở Ly cười lên:

– Thế tử không muốn giữ bộ mặt của hoàng gia, đường đường là nam tử hán lại đi bắt nạt một nữ tử yếu đuối, ta còn phải nể mặt hắn sao? Như vậy mặt mũi của các con cháu hoàng thất khác ở đâu… Trần tiền bối, có nhường đường cho chúng ta vào phủ hay không?

– Cái này…

Trần Không liếc mắt nhìn Lãnh Đào, lắc đầu một cái, trong lòng cảm khái, cũng chẳng muốn nói về chuyện này nữa, hắn lắc đầu nói:

– Ý của Vương gia là mời các ngươi trở về.

– Thành Vương gia cũng không muốn chúng ta đi vào trong sao?

Sở Ly mỉm cười nói: 

– Không muốn tra xét nội gian sao?

Trần Không mặc một bộ lam bào, nói:

– Vương gia không muốn làm lòng người bàng hoàng.

Sở Ly nói:

– Như vậy Vương gia có thể kết luận trong phủ của mình không có nội gian sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện thì Bí vệ phủ chúng ta sẽ không phụ trách nữa.

– Có nội gian gì chứ?

Trần Không cười nói:

– Vương phủ chúng ta bền chắc như thép.

Sở Ly ôm quyền một cái:

– Nếu Thành Vương gia đã nói như thế, vậy chúng ta cũng không miễn cưỡng nữa. Cáo từ, vạn nhất tương lai có chuyện thì đừng có tìm tới Bí vệ phủ chúng ta, cáo từ!

– Chậm đã!

Lãnh Đào hét lớn một tiếng:

– Các ngươi đánh ta mà còn muốn rời đi như thế sao?

Sở Ly cười híp mắt nói:

– Xin lỗi, Thế tử, đánh có nặng lắm không?

– Họ Sở, ngươi chờ đó cho ta.

Lãnh Đào nộ chỉ vào hắn:

– Ta nhất định sẽ nói chuyện với Lãnh Thu, trừ phi nàng không ra khỏi cửa!

Sở Ly thở dài, nhìn về phía Trần Không:

– Cái này cũng là ý tứ của Thành Vương gia sao?

– Trẻ con hồ đồ, Vương gia sẽ không nhọc lòng quan tâm.

Trần Không mỉm cười nói:

– Sở Đại tổng quản hà tất phải quản những chuyện nhỏ nhặt này cơ chứ?

Sở Ly nói:

– Vậy ta sẽ dạy Thu tiểu thư một chiêu kiếm pháp, đến lúc đó giết chết Thế tử thì đừng trách ta không nói trước!

– Ha ha…

Trần Không cười to nói:

– Nếu như ngay cả một kiếm mà Thế tử cũng không tiếp nổi, vậy thì đã quá làm cho Vương gia mất mặt rồi!