Chương 493: Trọng thương

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi Mã Côn đi ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại ba người.

Sắc mặt của Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức rất là khó coi.

Bọn họ cũng tự phụ mình rất thông minh, những chuyện lớn, mưa gió bọn họ đã từng trải qua rất nhiều, thế nhưng lại không nghĩ rằng mình sẽ ngã nhào một lần như thế.

Nếu Sở Ly đã dám nói ra lời nói, tám chín phần mười, sợ rằng là thật!

Phó Mộng Sơn nói:

– Sở Ly, bọn họ đã tìm được Đại Quang minh kinh kia, có đúng không?

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

– Cũng có khả năng là có manh mối, không muốn để cho chúng ta quấy rối, cho nên trước tiên hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, sau đó lại mượn cơ hội làm việc!

– Ta đã từng hỏi qua Hoàng thượng.

Phó Mộng Sơn cau mày nói:

– Đại Quang minh kinh là bảo điển trấn phái của Quang Minh Thánh giáo, ba trăm năm trước Quang Minh Thánh giáo xảy ra nội loạn, Đại Quang minh kinh bị chia làm hai bộ trên dưới, bộ dưới hiện đã mất tích.

– Như vậy, Quang Minh Thánh giáo hiện tại chỉ có nửa bộ Đại Quang minh kinh thôi sao?

Sở Ly cau mày.

Hắn cảm thấy khó có thể tin được, bí thuật của Quang Minh Thánh giáo mạnh mẽ mà đáng sợ, đệ tử lợi hại, không ngờ lại chỉ luyện được nửa bộ Đại Quang minh kinh, quá là kinh người.

– Đại Quang minh kinh kia phải gọi là Đại Nhật Như Lai Quang minh kinh.

Phó Mộng Sơn than thở:

– Có người nói là thánh điển truyền từ Tam Thập Tam Thiên, tu tất thành cao thủ Thiên Thần, ba trăm năm trước có thể nói Quang Minh Thánh giáo mạnh mẽ cực điểm.

– Như vậy bây giờ Quang Minh Thánh giáo có cao thủ Thiên Thần hay không?

Sở Ly hỏi.

Phó Mộng Sơn lắc đầu.

– Không có cao thủ Thiên Thần hay sao?

Sở Ly kinh ngạc.

Hắn vốn cho là Quang Minh Thánh giáo lợi hại như vậy, có lẽ sẽ giống như Đại Lôi Âm tự vậy, có cao thủ Thiên Thần tọa trấn, cho nên mới trắng trợn không kiêng dè gì cả như vậy.

Hắn trầm ngâm nói:

– Không đúng, sợ rằng sẽ có cao thủ Thiên Thần… Thế nhưng vì sao tác phong làm việc của bọn họ đột nhiên biến hóa, e rằng không phải là bởi vì đổi giáo chủ, là xuất hiện cao thủ Thiên Thần mới đúng!

– Không hẳn.

Hứa Hoàn Đức lắc đầu.

– Một khi tìm được nửa phần sau của Đại Quang minh kinh, bọn họ tất sẽ xuất hiện cao thủ Thiên Thần!

Phó Mộng Sơn trầm giọng nói:

– Vì lẽ đó bọn họ sẽ liều mạng!

– Hoàng thượng có biết tung tích của Đại Quang minh kinh hay không?

Sở Ly nói.

Phó Mộng Sơn than thở:

– Hoàng thượng cũng không biết, không có ở trong cấm cung.

– Như vậy hoàng thượng có khả năng tra ra được hay không?

Sở Ly nói:

– Nếu như để Quang Minh Thánh giáo lấy được Đại Quang minh kinh, vậy thì sẽ còn khó đối phó hơn nữa!

Thứ đáng sợ nhất của Quang Minh Thánh giáo chính là đệ tử không sợ chết, bây giờ võ công và bí thuật đã rất kinh người rồi. Nếu như lại có được bộ dưới của Đại Quang minh kinh, sợ rằng dã tâm sẽ bộc phát, toàn bộ võ lâm Đại Quý đều không phải là đối thủ, thậm chí ngay cả Đại Lôi Âm tự cũng chưa chắc đã có thể áp chế được.

Phó Mộng Sơn cười khổ nói:

– Hoàng thượng muốn tra, thế nhưng vẫn rơi xuống trên đầu chúng ta.

– Hoàng thượng là cao thủ Thiên Thần, không phải có thần thông hay sao?

Sở Ly nói:

– Lẽ nào cũng không tra ra được sao?

– Thần thông cũng không phải là không gì không làm được, bằng không đã sớm nhất thống thiên hạ rồi!

Phó Mộng Sơn lắc đầu, thở dài:

– Đặc biệt là loại bí kíp như Đại Quang minh kinh này, sẽ khắc chế thần thông, không thể dùng thần thông để tìm được nó!

Sở Ly cau mày nói:

– Vậy chúng ta tương kế tựu kế được không?

– Nói nghe thì dễ, thế nhưng nếu bắt tay vào làm thì lại rất khó.

Phó Mộng Sơn nói.

Hắn lập tức hiểu rõ ý của Sở Ly, ra vẻ bị điệu hổ ly sơn, tìm một nhóm người nhìn chằm chằm ở trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng đang chuẩn bị phá hoại kế hoạch của Quang Minh Thánh giáo.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Không tra ra được Đại Quang minh kinh ở nơi nào, rất khó để phá hoại, bọn họ ẩn giấu cực sâu.

– Ài…

Phó Mộng Sơn xoa xoa mi tâm, chắp tay đứng dậy đi dạo một vòng, nói:

– Quang Minh Thánh giáo này thật sự không khiến cho người ta bớt lo chút nào… Tiểu Sở, ngươi có thể tra ra được đệ tử của Quang Minh Thánh giáo nữa không?

Sở Ly nói:

– Vào lúc này, nhất định sẽ không tra ra được nữa!

– Lẽ nào trơ mắt nhìn bọn họ lấy Đại Quang minh kinh về hay sao?

Phó Mộng Sơn than thở.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Thống lĩnh, không bằng chúng ta nói với Hoàng thượng, để Hoàng thượng nghĩ biện pháp!

– Chỉ có thể như vậy mà thôi…

Phó Mộng Sơn thở dài:

– Trước tiên phải chứng thực lời giải thích của tiểu Sở đã.

Hắn biết ở dưới tay của Hoàng thượng còn có một cỗ lực lượng, chân chính nằm trong tay Hoàng thượng, thậm chí triều thần cũng không biết được sự tồn tại của cỗ lực lượng này.

Sở Ly đứng dậy ôm quyền nói:

– Vậy ta cáo từ trước.

– Đi đi.

Phó Mộng Sơn cười nói:

– Tiểu Sở, nếu như ngươi nói trúng, như vậy vị trí Bách phu trưởng này ta sẽ cho ngươi!

– Đa tạ thống lĩnh!

Sở Ly ôm quyền.

Chạng vạng ngày thứ hai, ánh chiều chiếu rọi, làm cho cả tiểu viện bị chiếu thành một màu ráng hồng.

Sở Ly vung kiếm đối chiêu với nhị nữ.

Hắn thi triển ra các loại chiêu thức, nhị nữ dựa vào một thức kiếm pháp kia để phá giải, quả thực là có xu thế một kiếm phá vạn kiếm, kiếm pháp của nhị nữ càng ngày càng ác liệt, lĩnh ngộ đối với chiêu thức kiếm pháp này càng ngày càng sâu.

– Sở Đại tổng quản thực sự là hăng hái đó!

Âm thanh của Lục Ngọc Dung bỗng nhiên vang lên.

Sở Ly quay đầu nhìn về phía sau.

Lục Ngọc Dung mang theo y phục màu trắng tung bay, như một cái lông chim từ trên đầu tường hạ xuống.

Sở Ly lắc đầu:

– Xem ra hộ vệ trong phủ thực sự không được nhỉ!

Lục Ngọc Dung nói:

– Bọn họ đề phòng người bình thường còn tốt, hứng thú của ngươi không tệ đó… Tình cô nương, Thu cô nương.

Nàng tiến lên khẽ mỉm cười, hỏi:

– Các ngươi cũng luyện kiếm sao?

– Lục tỷ tỷ.

Lãnh Tình và Lãnh Thu cùng mỉm cười.

Lục Ngọc Dung rất lạnh lùng đối với nam nhân, thế nhưng đối với nữ nhân lại rất ôn hòa, nhân duyên rất tốt, quan hệ với Lãnh Tình và Lãnh Thu khá tốt.

Sở Ly chỉ chỉ vào bàn đá, tự mình đi tới rồi ngồi xuống.

Lục Ngọc Dung lại không để ý tới hắn mà kéo tay của Lãnh Tình và Lãnh Thu để nói chuyện.

Sở Ly ho nhẹ một tiếng:

– Có chuyện gì?

Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một cái rồi nói:

– Không có việc lớn gì, ta ghé thăm ngươi một chút xem ngươi đã chết hay chưa, xem ra người xấu gây họa ngàn năm, câu này không sai một chút nào.

Sở Ly cười nói:

– Thu xếp cho Lãnh Phong thế nào rồi?

– Trước tiên cứ để hắn ở trong Vương phủ một đoạn thời gian, sau đó mới lại về phủ Quốc Công.

Lục Ngọc Dung nói.

– Hắn còn dám trở lại đó nữa sao?

Sở Ly nói:

– Ngươi không sợ hắn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa hay sao?

– Có biện pháp gì chứ?

Lục Ngọc Dung nói:

– Ngây ngốc ở bên nhà ta hắn cũng rất khó rồi.

Sở Ly cười cợt:

– Hiện giờ hắn không hận ta nữa chứ?

– Đã buông bỏ khúc mắc rồi.

Lục Ngọc Dung nói:

– Trải qua một lần sinh tử đã thành thục hơn rất nhiều… Ta thấy Bí vệ phủ các ngươi rất là náo nhiệt, làm sao ngươi vẫn nhàn nhã được như vậy chứ?

Sở Ly bật cười:

– Hóa ra là hỏi thăm tin tức.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly nói:

– Mấy tên đệ tử Quang Minh Thánh giáo làm loạn mà thôi.

– Sao…?

Lục Ngọc Dung nhíu mày.

Sở Ly nói:

– Nội tình của chuyện này không thích hợp để nhiều lời, nói chung, mấy đệ tử Quang Minh Thánh giáo đại náo một trận, lại ném một cây đuốc, Bí vệ phủ muốn bắt bọn hắn lại.

– Lại là Quang Minh Thánh giáo!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng.

Lãnh Tình và Lãnh Thu tiếp tục luyện kiếm, Lục Ngọc Dung ngồi vào phía đối diện với Sở Ly rồi hỏi:

– Muốn ta hỗ trợ không?

Sở Ly chần chờ một lát, lại lắc đầu một cái.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:

– Sợ ta truyền tin đi hay sao?

Sở Ly:

– Nội tình rất phức tạp, điều tra cho rõ thì mới có thể nói được.

– Bí vệ phủ các ngươi luôn lén lén lút lút như thế!

Lục Ngọc Dung rất khinh thường nói:

– Được rồi, không nói thì không nói!

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Đổng Kỳ Phi:

– Đội trưởng, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!

– Vào đi!

Sở Ly nói.

Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn đẩy cửa đi vào trong, nhìn thấy Lục Ngọc Dung, bước chân dừng lại, đi tới trước mặt Sở Ly rồi nói:

– Bên kia truyền đến tình báo khẩn cấp.

Sở Ly nói:

– Chuyện gì?

Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn nhìn về phía Lục Ngọc Dung.

– Lén lén lút lút!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

– Có cần ta tránh đi một chút hay không?

Sở Ly nói:

– Cũng được.

Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái, cầm lấy trường kiếm của hắn, đâm về phía hai người Lãnh Thu, Lãnh Tình.

Tam nữ tức thì đánh thành một đoàn.

Đổng Kỳ Phi hạ thấp giọng:

– Mã Bách phu trưởng đã bị trọng thương, huynh đệ Ninh thị cũng bị trọng thương!

Sở Ly cau mày:

– Không thể ngăn được bọn chúng hay sao?

– Không ngăn được.

Đổng Kỳ Phi nói:

– Ở trên tình báo Mã Bách phu trưởng đã nói, đội trưởng đoán rất đúng, không nói những tin tức gì khác nữa. Vì vậy mọi người đều rất mơ hồ… Tổng cộng có ba người, võ công đều rất là lợi hại!

– Hừm, biết rồi.

Sở Ly gật đầu.

– Đội trưởng, ngươi không đi Bí vệ phủ hay sao?

Đổng Kỳ Phi vội hỏi:

– Mọi người đều tụ tập ở bên trong đại sảnh để nghị sự.

Sở Ly lắc đầu:

– Không đi.