Chương 145: Bảo kiếm

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ài…

Tiêu Thiết Ưng đã đứng dậy, nhìn cửa đại sảnh, chỉ biết lắc đầu:

– Triệu lão này!

Hắn thầm mắng Triệu lão gian xảo, không chịu chấp nhận rủi ro.

Hóa giải Phong Nguyên Chỉ cần mạo hiểm nhưng Triệu Khánh Sơn là cao thủ cung phụng hàng đầu của phủ Quốc Công, không để hắn ta ra tay thì ai ra tay? Hắn ta không dám chắc chắn, người khác càng không dám chắc chắn, muốn rủi ro thấp nhất chỉ có thể chọn hắn ta mà thôi.

– Đại ca, hãy để Sở Ly thực hiện.

Tiêu Kỳ nói.

– Sở Ly?

Tiêu Thiết Ưng sững người, bật cười một tiếng:

– Hắn…?

– Hắn có thể hóa giải Phong Nguyên Chỉ.

Tiêu Kỳ nghiêm túc nói:

– Khi trước nếu không phải là hắn, ai biết nhị tỉ trúng Phong Nguyên Chỉ?

– Hắn có thể nhìn ra, chưa chắc có thể hóa giải được.

Tiêu Thiết Ưng giận dữ nói:

– Hắn muốn hóa giải thì hãy trở thành Thiên Ngoại Thiên trước đi đã!

– Sở Ly mặc dù là Tiên Thiên nhưng giết được cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

Tiêu Kỳ lạnh lùng nói:

– Hơn nữa, nói về nội công thâm hậu, hắn mạnh hơn cả Thiên Ngoại Thiên!

Tiêu Thiết Ưng bật cười:

– Tiểu muội, Sở Ly cho muội uống canh mê hồn gì vậy, Thiên Ngoại Thiên và Tiên Thiên khác nhau một trời một vực, nội lực mạnh hơn Thiên Ngoại Thiên? Ha ha, vậy mà muội cũng dám nói?

– Đại ca cho rằng muội nói linh tinh sao?

Tiêu Kỳ nói.

Tiêu Thiết Ưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, mở miệng định nói nhưng lại thôi.

Hắn hắng giọng một tiếng, nghiêm túc nói:

– Được rồi, cho dù muội nói đúng, hắn thực sự có nội lực thâm hậu nhưng hóa giải Phong Nguyên Chỉ quan trọng là thao tác chính xác nội lực, chỉ một chút sai sót nhị muội sẽ mất mạng!

Tiêu Kỳ nói:

– Hắn có thể luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, đại ca cho rằng hắn ăn may sao?

Tiêu Thiết Ưng trầm ngâm.

Hắn cũng từng luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, nhưng không thành công, Bạch Hổ Luyện Dương Đồ tuy uy lực cực mạnh nhưng giống như một viên minh châu trên đỉnh núi cao vời vợi, không phải ai cũng có thể lấy được.

Sở Ly có thể luyện được chắc chắn phải có điểm mạnh hơn mình.

Tiêu Kỳ nói:

– Mấu chốt để luyện được Bạch Hổ Luyện Dương Đồ chính là sức mạnh nguyên thần, Sở Ly tại sao có thể nhìn thấu nhân tâm? Muội tại sao lại có thể nhìn thấu nhân tâm? Chính vì nguyên thần mạnh hơn người thường!

– Muội nói hắn có thể thao tác chính xác nội lực?

Tiêu Thiết Ưng nhíu mày hỏi.

Tiêu Kỳ chậm rãi nói:

– Lẽ nào muội lấy tính mạng của nhị tỉ làm trò đùa? Không dùng Triệu lão mà đi dùng Sở Ly, là vì Sở Ly là người của muội sao?

– Nói cũng đúng.

Tiêu Thiết Ưng ngẫm nghĩ.

Hắn tin tưởng tình cảm của tam muội đối với nhị muội, cũng tin tưởng tam muội công tư nghiêm minh, không thiên vị ai, mặc dù coi trọng Sở Ly nhưng Sở Ly đích thực không phải nhân tài tầm thường, đáng được trọng dụng.

Nhưng bản chất của hắn vẫn rất bảo thủ, không thể nào bỏ qua tuổi tác của Sở Ly, tích lũy của thời gian rất quan trọng, dược hiệu của một cây linh thảo mười năm và một cây linh thảo một trăm năm chắc chắn có khác biệt một trời một vực, không thể ăn may, con người cũng vậy, kinh nghiệm trí tuệ đều cần phải tích lũy qua năm tháng.

– Nhưng…

Tiêu Thiết Ưng thở dài.

Lý trí cho rằng nếu tam muội đã ra sức tiến cử như vậy chắc chắn Sở Ly phải có năng lực này, nhưng về tình cảm hắn lại không yên tâm, cho rằng Sở Ly tuổi trẻ dễ nông nổi, không đáng tin cậy, Triệu Khánh Sơn ra sức thoái thác, nói thế nào cũng không đồng ý, Sở Ly lại đứng ra chấp nhận, không tiếc thân, bằng mọi giá cứu mạng nhị muội.

Tấm lòng của Sở Ly rất tốt, nhưng tình cảm sốc nổi rất dễ làm hỏng chuyện, một khi xảy ra bất trắc sẽ rất khó bình tĩnh suy nghĩ, tìm cách cứu vãn.

Tiêu Kỳ nói:

– Đại ca, bây giờ còn có lựa chọn nào tốt hơn sao? Dù sao thì Triệu lão cũng không đồng ý!

Tiêu Thiết Ưng trầm ngâm không nói gì.

Tiêu Kỳ cũng không hối thúc hắn, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn.

Ánh nắng ban mai chiếu sáng ấm áp cả đại sảnh, bên ngoài chim hót ríu rít, khiến Tiêu Thiết Ưng càng thêm lo lắng không yên.

Thời gian cứ thế trôi đi, Tiêu Kỳ khẽ nhấp một ngụm trà, thần thái khoan thai.

Một lát sau, Tiêu Thiết Ưng ngẩng đầu nói:

– Tam muội, ta quyết định đi Thần Đô một chuyến!

– Thần Đô?

Tiêu Kỳ nhíu mày nói:

– Đại ca định đi cầu xin hoàng thượng?

– Ừm, cách ổn thỏa nhất là cầu xin hoàng thượng!

Tiêu Thiết Ưng chậm rãi gật đầu:

– Vì tam muội, chỉ có thể làm vậy thôi!

– Hoàng thượng sẽ không đồng ý đâu.

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

– Nếu thực sự đồng ý, hắn ta chẳng phải sẽ chết vì mệt!

Cao thủ cảnh giới Thiên Thần có thể hòa nhập làm một thể với thiên địa, rất nhiều việc không thể cao thủ Thiên Thần đều có thể làm được, bao gồm cải tử hoàn sinh.

Nhưng cao thủ Thiên Thần tuyệt đối không làm việc này, họ rất coi trọng và sợ hãi nhân quả trong thế gian.

Cao thủ cảnh giới Thiên Thần không phải thiên hạ vô địch, đối thủ của họ chính là quy tắc trong thiên địa, làm trái quy tắc sẽ bị trừng phạt, không thể trốn thoát.

Nếu như hoàng thượng đồng ý cứu nhị muội, không cần nghĩ cũng biết, mọi phủ Quốc Công đều sẽ tới thỉnh cầu hoàng thượng.

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Không cầu xin sao biết được?

– Ài…

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

– Nếu như phụ thân xuất quan chắc chắn sẽ đánh chết đại ca!

– Hắn ta…? Hừm…!

Tiêu Thiêu Ưng nói:

– Thể diện của phủ Quốc Công không đáng giá vậy đâu!

Thế diện của phủ Quốc Công và tính mạng của nhị muội bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn là biết, người phụ thân vô trách nhiệm của hắn có tư cách gì trách phạt hắn!

– Được thôi… Thử cũng được.

Tiêu Kỳ chậm rãi gật đầu.

Tuy nàng tin tưởng Sở Ly, nhưng Sở Ly chỉ dám chắc sáu phần, nếu đổi là hoàng thượng, cao thủ cảnh giới Thiên Thần, vậy thì chắc có mười phần chắc chắn, không phải mạo hiểm là tốt nhất, Sở Ly cũng có thể hiểu.

– Hôm nay ta sẽ xuất phát, việc trong phủ dựa cả vào muội!

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Việc Tê Ngô phái lần này, Sở Ly lại lập công, ghi lại cho hắn sau này ban thưởng… Cứ thế này chả mấy chốc hắn sẽ thành nhị phẩm!

Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Tiêu diệt được Tê Ngô phái, cũng có thể yên ổn được vài ngày.

Tiêu Kỳ gật đầu.

Tiêu diệt Tê Ngô phái chắc chắn sẽ chấn nhiếp được các môn phái võ lâm đang có ý định giở trò.

Những năm gần đây, cùng với sự suy yếu của phủ Quốc Công, các môn phái võ lâm trong địa phận đều rục rịch ngóc đầu dậy, khiêu chiến uy nghiêm của phủ Quốc Công, Tê Ngô phái diệt phái chắc chắn sẽ dội cho họ một gáo nước lạnh để họ tỉnh táo lại, biết thế nào là lợi hại.

Nàng đoán rằng có thể khiến những môn phái võ lâm này ngoan ngoãn được một năm.

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Hôm nay ta xuất phát, sẽ đi cả ngày lẫn đêm, chắc mai có thể tới Thần Đô, ba ngày sau có thể về phủ, muội hãy để ý tới nhị muội một chút, đừng để Sở Ly làm bừa!

Hắn sợ Sở Ly nhất thời nông nổi, nhân lúc hắn không có ở phủ tiền trảm hậu tấu, việc này chưa chắc Sở Ly đã không dám làm.

Tiêu Kỳ bực bội nói:

– Yên tâm đi, huynh nghĩ Sở Ly là người thế nào chứ!

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu, không nói nữa.

Người bị tình yêu làm cho mờ mắt thì làm gì có lý trí nữa, hắn dám chắc Sở Ly thích nhị muội vì thế mới xả thân cứu mạng, mới sốt sắng hóa giải Phong Nguyên Chỉ.

Khi Tiêu Kỳ về tới Quan Tinh lâu, Sở Ly đang đợi ở đó, hắn ngồi trên lầu ba uống trà nói chuyện với Tô Như.

Thấy nàng trở về, Sở Ly vội vã nhìn nàng.

Tiêu Kỳ lắc đầu.

Sở Ly thở dài:

– Đại công tử không đồng ý sao?

– Đại ca muốn đi cầu xin hoàng thượng.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly thở phào.

Tiêu Kỳ liếc nhìn hắn:

– Không thất vọng sao?

Sở Ly cười nói:

– Nếu như hoàng thượng có thể ra tay thì tốt quá còn gì!

– Ngươi rất quan tâm tới nhị tỉ.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

– Thật hiếm có.

Sở Ly bối rối bật cười:

– Nhị tiểu thư đâu cần ta quan tâm.

– Ngươi hiểu vậy thì tốt.

Tiêu Kỳ lạnh lùng nhìn hắn.

Tô Như rất biết quan sát, thấy tiểu thư đang giận liền chuyển đề tài:

– Tiểu thư, nội khố mới đưa tới một vài thứ, nói là đại công tử cho tiểu thư.

– Có những thứ gì?

Tiêu Kỳ ngồi xuống giường.

Tô Như nói:

– Có hai thanh bảo kiếm, hai bảo đao, còn có ba cuốn bí kíp.

– Đao thì thôi, trả về đi, bí kíp để lại.

Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn Sở Ly:

– Kiếm để Sở Ly chọn một thanh.

– Vâng.

Tô Như đứng dậy mở tủ tím ra, lấy ra hai trường kiếm vỏ màu xanh sẫm, đặt lên bàn trà.

– Tịch thu của Tê Ngô phái.

Tiêu Kỳ nói.

– Ngươi chọn một thanh, đợi lát nữa chọn thêm một cuốn bí kíp.

– Đa tạ tiểu thư.

Sở Ly chắp tay cười nói:

– Bí kíp thì không cần, kiếm thì ta không khách sáo!