Chương 220: Tai Mắt

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Hiểu Dương cảnh giác trừng mắt nhìn Sở Ly.

Sở Ly nhìn chằm chằm vào hai mắt của Tôn Hiểu Dương, cười nhạt:

– Ngươi muốn bước vào cảnh giới Tiên Thiên, trở thành cao thủ Thiên Tiên không?

Tôn Hiểu Dương cau mày.

Sở Ly nói:

– Tôn Hiểu Dương, Đại sư huynh Triều Dương tông.

– Ngươi rốt cuộc là ai?

– Ta chỉ là một người qua đường, chỉ có điều chúng ta có thể làm một giao dịch.

– Giao dịch gì?

Càng ngày Tôn Hiểu Dương càng trở nên cảnh giác.

Sở Ly nói:

– Ta hỗ trợ ngươi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, ngươi giúp đỡ ta, trở thành tai mắt của ta, lấy mười năm làm hạn định.

– Tai mắt?

Tôn Hiểu Dương cau mày:

– Ngươi muốn làm gì?

– Không thương thiên hại lý, cũng sẽ không hại sư phụ sư bá của ngươi.

Sở Ly nói:

– Sau này sư phụ sư bá của ngươi rồi cũng phải rời khỏi nơi này, tương lai ngươi sẽ ở trong Triều Dương tông. Như vậy hãy để cho Triều Dương tông hỏi thăm tin tức giúp ta. Nếu như ngươi theo sư phụ trở về Thần Đô thành, như vậy nên thay ta hỏi thăm tin tức ở Thần Đô thành.

– Tin tức gì?

– Chuyện lớn trong võ lâm, việc nhỏ, tin đồn bí ẩn trong cung đình, tin tức ngầm ở phố phường, biến động của quan trường, những tin tức này đều được, không có hạn chế.

– Ngươi không sợ ta lừa gạt ngươi hay sao?

– Lừa gạt, như vậy giao dịch của chúng ta sẽ chấm dứt, ta không thích miễn cưỡng người khác.

Tôn Hiểu Dương cau mày nhìn hắn, nào có chuyện tốt như thế chứ? Dường như mình không phải trả giá cái gì cả vậy.

Sở Ly nói:

– Nếu như ngươi tiến vào Thần Đô, bởi vì nguyên nhân từ sư phụ ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy có tin tức gì đó không có tác dụng, thế nhưng đối với ta lại rất nặng, đây chính là giá trị vị trí của ngươi, có lúc một tin tức có khả năng sẽ cứu được một mạng người.

– Ngươi rốt cuộc là ai?

Tôn Hiểu Dương nói.

Sở Ly vứt bạch ngọc yêu về phía hắn.

Tôn Hiểu Dương nhận lấy rồi nhìn một chút, ngẩng đầu lên nói:

– Nhị phẩm của phủ Dật Quốc Công, Sở Ly?

Sở Ly nói:

– Tông quản phủ Dật Quốc Công, Sở Ly.

Tôn Hiểu Dương đã nghe sư phụ nói qua một ít chuyện, biết phủ Quốc Công chỉ kém hoàng thất một chút. Có thể nói là quái vật khổng lồ, mà tổng quản nhị phẩm tuyệt đối là đại nhân vật. Là tồn tại mà mình cần phải ngước nhìn. Mặc dù mình có một sư phụ là cao thủ Thiên Ngoại thiên, nhưng hắn cũng chỉ là một tồn tại hậu thiên mà thôi.

Nghĩ tới đây, hắn trầm giọng nói:

– Ngươi thực sự có thể giúp ta tiến vào cảnh giới Tiên Thiên hay sao?

Sở Ly cười nhạt:

– Tin hay không là do ngươi… Ngươi có thể cân nhắc trong một buổi tối, ngày mai ta sẽ trở lại.

– Chờ đã!

Tôn Hiểu Dương vội gọi, lại tra kiếm vào bao:

– Mười năm?

Sở Ly nói:

– Tin tức mười năm đổi một cao thủ Thiên Tiên, ngươi cảm thấy có đáng giá hay không?

– Thực sự không ngây bất lợi cho sư phụ ta đó chứ?

Tôn Hiểu Dương còn có chút không yên lòng.

Sở Ly phất tay áo, cửa phòng lập tức mở rộng, một cơn gió lạnh lập tức thổi vào.

Hắn lại vung tay áo, cửa phòng lần nữa đóng lại.

– Cao thủ Thiên Ngoại thiên!

Tôn Hiểu Dương thất thanh kêu lên.

Sở Ly nói:

– Ngươi cảm thấy ta muốn hại ngươi sư phụ thì cần phải dùng thủ đoạn gì đó hay sao?

Tôn Hiểu Dương trợn mắt lên, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía hắn.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên trẻ tuổi như thế quả thực là thiên tài tuyệt thế. Tiền đồ không thể đo lường, hơn nữa lại là tổng quản của phủ Quốc Công, tuyệt đối là đại nhân vật hàng đầu, cho dù là sư phụ của hắn thì cũng chỉ có thể bái phục chịu thua mà thôi.

Nhìn tuổi tác người ta gần bằng hắn, thế nhưng người ta đã là cao thủ Thiên Ngoại thiên, mình vẫn còn là Hậu Thiên!

Cảm giác cực kì không cam lòng xuất hiện ở trong lòng của hắn, rất là mãnh liệt.

Hắn đã triệt để hạ thấp lòng cảnh giác xuống.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên muốn hại mình thì sẽ không cần phải dùng thủ đoạn, một chưởng là có thể diệt mình. Đối phó với sư phụ cũng không cần dùng thủ đoạn. Hắn là tổng quản nhị phẩm của phủ Dật Quốc Công, có thể trong phủ Dật Quốc Công có không ít cao thủ Thiên Ngoại thiên. Cho nên muốn tiêu diệt một hộ vệ cấm cung bị điều tới đây cũng là chuyện rất dễ dàng.

– Ta đồng ý với ngươi!

Tôn Hiểu Dương nói.

Sở Ly mỉm cười gật đầu:

– Rất tốt, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi.

Tôn Hiểu Dương hưng phấn nói:

– Ta phải làm sao đây?

– Điều tức nhập định, thả lỏng tâm tình, bài trừ tạp niệm, tâm chí quy nhất.

Sở Ly nói:

– Ta sẽ trợ giúp ngươi.

Tôn Hiểu Dương khoanh chân ngồi vào trên cái giường nhỏ, bắt đầu nhập định.

Chờ tới khi khí tức của hắn trở nên ôn hòa, hít thở chậm rãi. Sở Ly đi tới gần, ngón tay cái đặt lên trên mi tâm của hắn.

Một lát sau, hắn thu hồi ngón tay cái, nhẹ nhàng rời đi.

Sau giờ ngọ. Tuyết Lăng và Bích Liễu ngồi ở bên trong tiểu đình Đông hoa viên uống trà.

Tuyết Lăng nắm chén trà, nhìn mặt hồ trong suốt mà đờ người ra.

Hai người đều mặc y phục màu xanh nhạt, tay áo rộng lớn, cái eo bó lại, vòng eo tinh tế lộ ra ngoài, rất là thướt tha, tư thế oai hùng.

– Tự nhiên đờ người ra làm gì vậy?

Bích Liễu cười nói:

– Đang nhớ công tử của muội sao?

– Không.

Tuyết Lăng vội nói.

Bích Liễu cười tủm tỉm.

Tuyết Lăng đỏ mặt, vội hỏi:

– Muội đang nghĩ, những tỷ muội từng chuộc thân từ Yêu Nguyệt lâu có cuộc sống như thế nào, có phải rất kém cỏi hay không?

– Ừm… cũng khó tránh khỏi có tốt có xấu.

Bích Liễu nhẹ nhàng gật đầu, than thở:

– Nam nhân đều là như vậy, khi tới lúc thì chót lưỡi đầu môi, thề non hẹn biển, một khi vật đổi sao dời, lại như biến thành người khác.

– Nữ nhân chỉ sợ lớn tuổi, khuôn mặt đẹp không còn nữa.

Tuyết Lăng cảm khái nói.

Nàng âm thầm vui mừng, nàng đã từng phục dụng Đàm Mộng hoa, vẫn rất đẹp.

– Cũng không phải vậy sao?

Bích Liễu nhẹ nhàng gật đầu.

Vừa nhắc tới tuổi tác, nàng cũng không kìm lòng được mà phát sầu, đối với cây bảo đao năm tháng này rất là sợ hãi, mặc ngươi xinh đẹp đến đâu, năm tháng vô tình. Cuối cùng rồi sẽ có một ngày nó biến ngươi thành một lão thái bà không ai thèm nhìn.

Tuyết Lăng cười nói:

– Muội không sợ.

– Muội sao?

Bích Liễu lắc đầu cười nói:

– Tuyết Lăng muội muội hiện tại còn trẻ, còn chưa biết loại cảm giác hoảng sợ khi trôi qua từng ngày đâu. Chờ tới khi tuổi muội giống như ta thì sẽ rõ.

– Tỷ tỷ có nghe nói qua Đàm Mộng hoa không?

– Đương nhiên!

Bích Liễu cười nói:

– Đó là thánh vật của nữ nhân đó!

Tuyết Lăng cười tủm tỉm nói:

– Muội đã từng phục dụng một đóa Đàm Mộng hoa.

Bích Liễu trừng mắt, há hốc mồm nói:

– Muội đã từng phục dụng qua Đàm Mộng hoa?

Tuyết Lăng cười gật đầu.

Bích Liễu lập tức nắm lấy tay nàng:

– Muội muội có Đàm Mộng hoa hay sao?

– Muội không có.

Tuyết Lăng cười nói:

– Có điều công tử lại có.

Bích Liễu lại buông ra nàng tay, thở dài:

– Thật là hâm mộ phúc phận của muội muội đó.

– Không bằng muội xin cho tỷ tỷ một đóa từ chỗ công tử?

Tuyết Lăng nói.

Ánh mắt Bích Liễu sáng lên, sau đó lại ảm đạm đi, than thở:

– Không có công không nhận lộc, quá quý trọng, ta không chịu nổi.

– Có cái gì mà không chịu nổi chứ?

Tuyết Lăng cười nói:

– Ở trong mắt của công tử, Đàm Mộng hoa rất bình thường, vốn không quý trọng như vậy.

– Làm sao có khả năng cơ chứ?

Bích Liễu lắc đầu bật cười:

– Lấy ra một đóa cũng đã đủ để khiến cho bất kỳ nữ nhân nào điên cuồng.

Tuyết Lăng cười nói:

– Tầm mắt của công tử rất cao, nữ nhân bình thường không lọt vào mắt, chạm cũng không thèm chạm vào… Đừng khách khí, chờ công tử trở về, muội sẽ xin một đóa cho tỷ!

– Thực sự không được.

Bích Liễu vội vã xua tay:

– Ta không muốn khiến cho Sở công tử cảm thấy ta lòng tham không đáy.

– Tỷ tỷ à, quá khách khí rồi!

Tuyết Lăng cười nói.

– Sở công tử đối với tỷ hào phóng như vậy, nhưng không phải là người nào cũng được như vậy.

Bích Liễu lắc đầu nói:

– Thật không thích hợp.

Tuyết Lăng nghiêng đầu cười nói:

– Tỷ tỷ muốn trở thành người của công tử không?

Bích Liễu đưa tay dí vào trán nàng, Tuyết Lăng cười hì hì tránh né, nhị nữ nhốn nháo loạn thành từng đoàn.

Lý Việt mang theo Tôn Bình giẫy cỏ ở trong vườn hoa, nghe được tiếng cười như chuông bạc của các nàng. Hắn lắc đầu cười cười.

Tôn Bình nói:

– Lý sư huynh, chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút đi.

– Nghỉ cái gì mà nghỉ, mau làm đi!

Lý Việt hừ lạnh nói:

– Đừng có nghĩ lười biếng mà dùng mánh lới, đàng hoàng làm việc cho ta!

– Ài… đệ muốn luyện công!

– Còn nhiều thời gian để ngươi luyện công, trước tiên cứ cuốc đất rồi lại nói tiếp!

Lý Việt nói.

– Lẽ nào trước đây Sở tổng quản cũng làm những việc này sao?

– Khi hắn làm việc còn ra sức hơn ta!

-… Được rồi, làm việc đi!

Tôn Bình uể oải than thở.

Lý Việt cười nhạt, tên tiểu tử này rất thích khôn vặt, tính tình lại như vậy. Nhìn không giống có tiền đồ, rất giống hắn, sợ rằng không làm hộ vệ được. Cho nên chỉ có thể đàng hoàng làm một thị vệ mà thôi.

– Bích Liễu tỷ tỷ, có một vị tỷ tỷ có cuộc sống không quá tốt sao?

– Ta nghe nói sau khi Hồng Tụ tỷ thành hôn không thể sinh con, cho nên khiến cho mẹ chồng của nàng tức giận.

– Ngày mai chúng ta tới đó thăm nàng đi!

– Nàng cũng ở trong thành, đi thăm một lần cũng tốt.