Chương 257: Thanh Sơn

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi Sở Ly rời đi hai ngày, Lí Hàn Yến bị gọi đến nhà thuỷ tạ của Thẩm Ánh Hồ.

Ánh nắng tươi sáng, hồ nước phẳng lặng.

Gió nhẹ từ trên hồ thổi tới tiểu đình, Thẩm Ánh Hồ mặc một bộ y sam màu trắng ngồi ở bên trong tiểu đình, lười biếng đánh giá Lí Hàn Yến.

Mi mắt của Lí Hàn Yến hơi rũ xuống, trầm tĩnh đứng đó. Dường như đã hòa vào làm một thể với cây cột đỏ tươi trong tiểu đình.

Thẩm Ánh Hồ nói:

– Đỗ đại ca của ngươi bảo ta không được cho ngươi xuất cốc, sợ ngươi gặp nguy hiểm.

Lí Hàn Yến nhếch miệng.

Thẩm Ánh Hồ cười nhạt:

– Ta cũng đã nghe nói chuyện của Đỗ Phong, giết người như ngóe, như người điên, ngươi không thể học hắn!

Lí Hàn Yến khẽ nhíu mày, nhẫn nhịn không phản bác.

Nàng cảm thấy Đỗ đại ca giết rất được, thoải mái tràn trề.

Những người bại hoại kia nên giết, không giết bọn họ thì không biết sẽ có bao nhiêu ngươi vô tội thiện lương bị hại. Đỗ đại ca là đang thay trời hành đạo mà!

Thẩm Ánh Hồ nói:

– Võ công của hắn cao cho nên mới dám làm như vậy, hiện tại có bao nhiêu người muốn giết hắn chứ? Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ không sống được quá hai ngày, vì lẽ đó đừng học hắn!

Lí Hàn Yến nhẹ nhàng thở dài.

– Ngươi muốn luyện tâm pháp gì?

Thẩm Ánh Hồ nói:

– Tâm pháp ngươi đang luyện hiện tại không tệ, không thua với tâm pháp của Tuyết Nguyệt hiên.

– Nghe theo sư phụ dặn dò.

– Vậy thì luyện cái này đi, Đỗ Phong làm việc chung quy đều có thâm ý của hắn.

Thẩm Ánh Hồ thở dài:

– Hắn đã trải qua mọi chuyện thế nào?

Lí Hàn Yến ngẩn ra, có chút không rõ ngẩng đầu.

Thẩm Ánh Hồ nói:

– Tâm tình ra sao? Quên đi, tâm tình tốt cũng sẽ không giết nhiều người như vậy, những người kia cũng thật là xui xẻo, lại tự đưa mạng tới đao của hắn!

Nàng đã hiểu rõ, Sở Ly đại khai sát giới là do đang phát tiết lửa giận.

Lí Hàn Yến nói:

– Rốt cuộc Đỗ đại ca làm sao?

– Là một tên đáng thương.

Thẩm Ánh Hồ mở miệng cười nói:

– Thất tình.

Lí Hàn Yến trừng mắt, khó có thể tin tưởng được.

Thẩm Ánh Hồ nhìn vẻ mặt này của nàng, cười khanh khách lên.

Lí Hàn Yến ngại ngùng cúi đầu, thế nhưng vẫn khó có thể tin được.

Lẽ nào là vì Đỗ Hạ?

Nhân vật như Đỗ đại ca, nữ nhân nào từ chối được cơ chứ? Đỗ Hạ này cũng quá có mắt không tròng rồi?

– Không phải như ngươi nghĩ đâu.

Tiếng cười duyên của Thẩm Ánh Hồ dừng lại, cười đến mức gò má ửng đỏ, kiều diễm ướt át:

– Là hắn chủ động rời khỏi Đỗ Hạ.

– Tại sao?

Lí Hàn Yến hỏi.

– Võ công mà Đỗ Hạ luyện yêu cầu phải chuyện tâm không lo lắng, tuyệt tình. Hắn vì muốn để cho Đỗ Hạ trở thành cao thủ so với hắn còn lợi hại hơn, cho nên mới chủ động ly biệt.

Thẩm Ánh Hồ lười biếng cười nói:

– Ngươi nói hắn có ngu ngốc không?

– Chỉ là như vậy…

Lí Hàn Yến kinh ngạc. Cảm khái nói:

– Nhất định trong lòng Đỗ đại ca sẽ rất khổ sở!

– Hắn chính là kẻ ngốc!

Thẩm Ánh Hồ thở dài:

– Nữ nhân luyện đến vô địch thiên hạ thì chỉ có thể cơ khổ một đời, Đỗ đại ca ngươi đang hại người hại mình!

Lí Hàn Yến nói:

– Nhất định võ công của Đỗ đại ca sẽ vượt qua được Đỗ Hạ tỷ tỷ!

Thẩm Ánh Hồ mở miệng cười nói:

– Tiểu nha đầu ngươi kiến thức có hạn, biết cái gì chứ?

– Thiên hạ ngày nay. Ai có thể địch được Đỗ đại ca cơ chứ?

Lí Hàn Yến có chút không phục nói:

– Nếu thực sự có thì đã sớm nhảy ra rồi.

– Hiện tại hắn là Thiên Ngoại thiên, Đỗ Hạ sẽ trở thành cao thủ Thiên Thần.

Thẩm Ánh Hồ vung tay cười nói:

– Đã lâu rồi ta không vui vẻ như vậy… vậy cứ theo ý ngươi đi, cứ luyện như trước đây đi. Luyện đao hay là luyện kiếm?

– Đỗ đại ca muốn ta luyện kiếm.

Lí Hàn Yến nói:

– Đao pháp là thứ luyện chơi khi nhàn hạ mà thôi.

– Hắn sợ sát khí của ngươi sẽ quá nặng.

Thẩm Ánh Hồ cười nói:

– Hai ngày nữa cùng Tô Như đi một chuyến tới Bạch Cốt sơn, đưa một phong thư, giải sầu, cả ngày ở trong cốc cũng không tốt lắm.

Hiện tại chính là lúc mà Thanh Mãng sơn thành thật nhất, không dám tới quá gần, cũng không dám sinh sự. Vì lẽ đó nên khi xuất cốc rất an toàn, Sở Ly bảo Lí Hàn Yến bớt xuất cốc chứ không phải là không xuất cốc.

– Vâng.

Lí Hàn Yến nói.

Thẩm Ánh Hồ lắc bàn tay ngọc, nói:

– Đi thôi, bình thường cứ đi theo Đỗ Thu là được.

– Vâng.

Lí Hàn Yến ôm quyền xin cáo lui.

Lúc chạng vạng. Sở Ly tắm ánh nắng chiều, đứng ở ngoài Thanh Sơn thành.

Cửa thành sừng sững, tường thành cao vút, không chỉ có không kém Sùng Minh thành mà còn hơn Sùng Minh thành hai lần, lại còn càng phồn hoa náo nhiệt hơn nữa.

Từ lúc rời khỏi Tuyết Nguyệt hiên hắn đã sử dụng tới khinh công, mấy ngày đã đến được Thanh Sơn thành.

Một đường này không dừng, mà hắn cũng không muốn đại khai sát giới nữa.

Nhìn một phen, hắn bước đi về phía cửa Thanh Sơn thành.

Cửa thành có hai thủ vệ tráng niên, khí chất dũng mãnh, ánh mắt sắc bén, đánh giá từ trên xuống dưới Sở Ly vài lần, cuối cùng rơi vào trên đao bên hông hắn.

Sở Ly mặc một bộ áo bào trắng không nhiễm lấy một hạt bụi. Hoàn toàn không có một tia khí tức nào của người luyện võ.

Huyệt Thái Dương và đỉnh đầu đều không có biến hóa, ánh mắt cũng không sáng sủa, tinh khí thần không đủ. Vừa nhìn đã biết không phải là người luyện võ.

Hai tên thủ vệ nhìn mấy lần trên đao của hắn, lại hừ một tiếng, vung vung tay để hắn đi vào.

Người phía trước Sở Ly thì lại đang bị kiểm tra. Hắn là một võ giả, tinh khí thần no đủ.

Hai tên thủ vệ kiểm tra xong, lại cảnh cáo một phen.

Thanh Sơn thành có quy củ của Thanh Sơn thành, nghiêm cấm động võ, một khi động võ, nhẹ thì huỷ bỏ võ công ném ra ngoài thành, nặng thì trực tiếp mất mạng. Quy củ này do phủ Thành thủ và phủ Quốc Công đồng thời chấp hành, tuyệt đối không có ngoại lễ. Muốn giữ mạng nhỏ thì mau cụp đuôi, thu hồi ở bộ dáng ở bên ngoài lại.

Người võ giả kia bị hỏi đến mức thiếu kiên nhẫn, lại nhận một phen cảnh cáo, cuối cùng mới hầm hừ tiến vào thành.

Sở Ly tiến vào thành.

Trên đường cái ngựa xe như nước, qua lại không dứt. Tiếng rao hàng, tiếng trả giá, cãi nhau vang vọng, còn tiếng khuyên can, trẻ em chơi đùa. Thanh âm huyên náo và mùi thơm thức ăn vặt lan tràn, hòa tan vào nhau, giống như là thuỷ triều đánh về phía Sở Ly.

Sở Ly chậm rãi đi, cảm nhận sự phồn hoa náo nhiệt ở trong thành.

Kỳ thực những nơi náo nhiệt có vài phần tương tự nhau, hắn có cảm giác như đang đi ở trong Sùng Minh thành.

Đi một lúc dọc theo phố lớn, tìm được một toà tửu lâu tên là Sơn Ngoại Sơn lâu, ba tầng đứng sừng sững, khí thế vô cùng. Đứng ở trên lầu ba có thể xem được toàn bộ Thanh Sơn thành.

Đến trên lầu gọi vài món thức ăn, tới gần cửa sổ ngồi xuống. Hắn vừa tự rót tự uống, vừa thưởng thức phong cảnh, tiếp tục nghe những người chung quanh tán gẫu, có một phen lạc thú đặc biệt.

Trải qua mấy ngày điều tiết, loại phẫn nộ mà bất đắc dĩ khi rời khỏi Tuyết Nguyệt hiên trước đó của hắn đã triệt để bị vứt bỏ, hắn cũng đã khôi phục lại sự kiên định.

Mình phải nỗ lực, phải đạt tới cảnh giới Thiên thần trước khi Tiêu Kỳ đạt đến!

Thái thượng kiếm kinh rất lợi hại, nhưng mình phải đánh vỡ ràng buộc của Thái thượng kiếm kinh, một lần nữa đoạt tâm tư của Tiêu Kỳ lại, nàng sẽ không trốn thoát được ma chưởng của hắn!

– Chư vị, các vị có nghe tới Bạch y thần đao họ Đỗ, gọi là Đỗ Phong hay không?

– Chuyện này cũng không tính là tin tức mới gì?

– Được, chuyện này không tính, như vậy ta sẽ nói một chuyện mới. Nhất định chư vị chưa nghe nói qua.

– Mau mau, nếu như quả thực chưa từng nghe qua thì bữa này ta sẽ bao ngươi!

– Được, vậy thì đa tạ!

– Nếu như cứ thừa nước đục thả câu thì chúng ta sẽ không nghe nữa!

– Được được, các ngươi quá không kiên nhẫn rồi… Ôi! Được được, ta nói ta nói!

– Lão Mạnh ngươi muốn ăn đòn sao?

– Ài… các ngươi yên nào, để ta nói! Đỗ Phong là người ở đâu các ngươi biết không?

– Chỗ nào?

– Ta cũng không biết là chỗ nào, ai u… Chư vị, nghe ta nói tiếp, không được phép động thủ chứ!

– Nếu như cứ thừa nước đục thả câu thì ta sẽ tát chết ngươi!

– Được được, Đỗ Phong có quan hệ với Tuyết Nguyệt hiên!

– Tuyết Nguyệt hiên… Thứ Tuyết Nguyệt hiên luyện chính là kiếm nha?

Tuyết Nguyệt hiên là môn phái võ lâm nhất lưu ở trong Đại Quý, đại danh đỉnh đỉnh.

– Ta nghe nói, hôn thê của Đỗ Phong chính là đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên!

– Ồ, như vậy cũng có thể!

Có người trả lời:

– Nữ đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên mỗi người đều là mỹ nhân, các công tử thiếu hiệp nào mà không rục rịch cơ chứ? Đáng tiếc môn quy của Tuyết Nguyệt hiên rất nghiêm ngặt, không có cơ hội có thể chen chân vào được!

– Theo như ta nói, những nữ nhân này quá hung, dù có xinh đẹp tới mấy cũng không được!

– Vậy ngươi lại không biết diệu dụng của cao thủ võ lâm rồi. Nữ nhân dù có hung tợn tới mấy, sau khi được gả vào, chẳng lẽ còn đánh tướng công hay sao?… Nếu như trong nhà có cao thủ võ lâm như thế ở thì cũng có thể yên tâm, các ngươi thấy ta nói có đúng không?

– Coi như ngươi nói có lý!

– Quả thực nữ đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên rất hiếm… Thê tử của Đỗ Phong là đệ tử Tuyết Nguyệt hiên, đây là một tin tức quan trọng!

– Biết thì có ích lợi gì chứ?

Có người bĩu môi khinh thường:

– Đỗ Phong rất khó đối phó, Tuyết Nguyệt hiên lại càng khó đối phó hơn. Ai dám xằng bậy cơ chứ?

– Đỗ Phong này là từ nơi nào chạy ra vậy?

– Ai biết được, có khả năng là đệ tử môn phái lánh đời nào đó? Thường ngày có không ít người như vậy, nhưng một tiếng hót lên làm kinh người. Chỉ có điều đao pháp của hắn quá lợi hại, người chết ở trên tay hắn cũng đến hơn ngàn người thì phải?

– Quả thực là giết người như ngóe!

– Cho dù kêu một ngàn người xếp hàng chờ, lại chém bỏ từng cái đầu thì ta cũng không chém được nổi!

Sở Ly cau mày nghe tin tức bọn họ nói, lại lắc đầu một cái.

Quả thực thật không có tin tức hữu dụng gì cả.

– Các ngươi đã nghe nói qua chưa?

Có người lại nhẹ giọng nói:

– Ngày hôm trước Nhị công tử lại cướp một nữ nhân về!