Chương 213: Vào Phủ

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngoài Sùng Minh thành.

Vào lúc giữa trưa, người đi đường qua lại cửa thành không dứt.

Hai nữ tử trẻ tuổi đứng ở dưới một gốc cây liễu ngoài cửa thành, trên mặt là tấm lụa trắng, chỉ lộ ra đôi mắt giống như nước. Bàn tay trắng như tuyết khẽ vuốt tóc. Một cơn gió thổi tới, lụa trắng và y phục màu xanh nhạt tung bay.

Nhìn một lúc lâu, nhìn thấy một chiếc ngựa cũ kỹ lộc cộc chạy đến, ở bên cạnh xe ngựa có hai tên kỵ sĩ đi theo, các nàng vội vã chạy tới đón.

Tuy rằng đã mấy năm không gặp mặt, thế nhưng Tôn Bình vẫn lập tức nhận ra được Bích Liễu.

– Tỷ!

Tôn Bình hưng phấn nhảy xuống ngựa, thi triển khinh công chạy vội về phía trước.

Bích Liễu đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, nhìn hắn sinh long hoạt hổ, bình yên vô sự. Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, vỗ ngực mình, lại sẵng giọng nói:

– Tiểu tử đệ đã dọa chết tỷ rồi!

– Ha ha, lần này thiếu chút nữa đã mất mạng, nhờ có Tưởng đại ca tới cứu đệ mới giữ được mạng!

Tôn Bình nháy nháy mắt:

– Tỷ, võ công của Tưởng đại ca rất lợi hại, ngoại hình cũng không tệ, có phải sắp thành tỷ phu của đệ không?

– Đừng có nói hươu nói vượn!

Bích Liễu vội vã trừng đôi nói:

– Người ta đã có phu nhân, chỉ là được người phái đến giúp đỡ ta mà thôi. Chúng ta mới chỉ gặp qua một lần, đệ cũng đừng nói lung tung!

– Như vậy sao…

Tôn Bình thất vọng thở dài.

Xe ngựa chậm rãi chạy đến, Bích Liễu vội vàng tiến lên, lại kêu lên:

– Phụ thân, mẫu thân.

Hai người trong xe ngựa rầu rĩ lên tiếng:

– Vào đi!

Bàn tay mềm mại của Bích Liễu vén rèm, nhảy lên trên xe, tiến vào trong buồng xe, nha hoàn của nàng thì lại ra hiệu cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, nàng ở phía trước dẫn đường.

Tưởng Hòe đi ở phía trước, giơ yêu bài ra, tiến vào trong thành một cách thông suốt.

Tôn Bình dắt ngựa, trợn mắt lên, có chút tham lam nhìn chằm chằm vào bốn phía, mỗi một nơi đều làm cho hắn có cảm giác mới mẻ và hưng phấn.

Cuối cùng xe ngựa chậm rãi đi tới một căn nhà trong hẻm, dừng lại ở trước một cái cửa cao lớn.

– Phụ thân, mẫu thân, đã về đến nhà rồi.

Bích Liễu vén rèm, xuống xe ngựa.

Tôn Bình trợn mắt lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn khí thế, trên cửa sơn son có mấy hàng đinh đồng đang lập lòe tỏa sáng:

– Tỷ. Đây là nhà của tỷ sao?

– Ừm.

Bích Liễu đỡ Tôn lão hán xuống xe rồi nói:

– Đi thôi, đi vào.

Tưởng Hòe cười nói:

– Bích Liễu cô nương. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta đi trước một bước, cáo từ.

– Tưởng đại ca vào nhà uống một ngụm trà rồi hãy đi.

Bích Liễu nói.

Tưởng Hòe ôm quyền cười nói:

– Hôm nay thì thôi, ngày khác ta lại tới quấy rầy.

Hắn lại ôm quyền cáo từ với hai vị lão nhân.

Tôn Bình vội hỏi:

– Tưởng đại ca, đệ phải đi đâu mới có thể tìm được đại ca đây?

– Đi tới phủ Quốc Công là có thể tìm được ta.

Tưởng Hòe cười nói:

– Ngày sau chúng ta gặp mặt!

Dứt lời hắn lập tức biến mất ở trước mắt mọi người giống như một cơn gió.

– Võ công của Tưởng đại ca quá lợi hại!

Tôn Bình không ngừng than thở.

Bích Liễu cười nhạt, đỡ Nhị lão xuống xe.

– Tưởng công tử là người tốt.

Tôn phu nhân cười híp mắt nói:

– Nha đầu, con không có ý gì sao?

– Mẫu thân, con đã nói với tiểu đệ rồi. Người ta đã có phu nhân. Chỉ là được bằng hữu của con mời tới giúp đỡ, con với hắn chỉ mới gặp mặt được một lần, cũng không quen.

Bích Liễu nghiêm túc nói:

– Hai người cũng đừng bận tâm tới nữa.

– Hừ!

Tôn lão hán hừ lạnh, trừng mắt nhìn nàng một chút rồi nói:

– Ai có thể quản được ngươi chứ?

Tôn Bình bỗng nhiên kịp phản ứng lại, vội hỏi:

– Tỷ, Tưởng đại ca là người của phủ Dật Quốc Công sao?

– Ừm.

Bích Liễu đỡ Tôn mẫu đi vào bên trong.

Cửa lớn mở rộng ra, bên trong có bốn nha hoàn cười tươi đi ra tiến lên hành lễ.

Tôn lão hán đi vào cửa lớn lại có cảm giác chân mình như không chạm đất vậy, chân không bước nổi nữa.

Lần đầu hắn nhìn thấy một căn nhà lớn như vậy, cao lớn khí thế. Hoa cỏ xanh biếc dạt dào, giả sơn, suối nước, khí thế mà trước đây hắn chưa từng thấy. Khiến cho hắn cảm thấy mở mang tầm mắt.

Sự kiêu ngạo không tên bị ép xuống, ngay cả ý định muốn cho nữ nhi của mình một đòn phủ đầu cũng biến mất.

Mọi người tiến vào một tiểu đình trên một ngọn giả sơn, lại thưởng thức phong cảnh.

– Tòa nhà này, rất khí phái!

Tôn Bình hưng phấn cười hắc hắc nói:

– Tỷ, mua mất bao nhiêu bạc vậy?

– Một ngàn hai.

Bích Liễu nói.

Tôn Bình lập tức lè lưỡi:

– Quá kinh người rồi!

Bích Liễu cười cười:

– Sau này đệ có tính toán gì không?

Tôn Bình nói:

– Đệ muốn đi tới Vũ Uy tiêu cục thử xem!

Hắn có một thân võ công không tệ, trước đây cũng đã làm Phiêu sư. Cho nên dù tiến vào Vũ yu tiêu cục cũng có thể ăn ngon uống say.

– Không được!

Tôn lão hán trừng mắt lên:

– Lần này nếu như không có Tưởng công tử thì lúc này ngươi đã chết rồi. Còn muốn đi tiêu cục gì nữa, chết mãi không chừa!

– Thương thế lần này của tiểu đệ thực sự rất nặng sao?

– Ài…. Đại phu cũng đã nói không cứu được, cũng may nhờ Tưởng công tử đến. Sau khi cho nó uống một viên đan dược lập tức được chữa khỏi!

Tôn mẫu lắc đầu cảm khái nói:

– Nhưng mà ta và phụ thân con lại bị hù chết. Con phải báo đáp ân cứu mạng của người ta!

– Người luyện võ ấy!

Bích Liễu cau mày nhìn Tôn Bình:

– Tiểu đệ, ta nói với đệ một câu, trong thành không cho phép động võ, đây là quy củ của phủ Quốc Công, đừng gây ra phiền toái!

– Quy củ của phủ Quốc Công cũng quá lớn đấy chứ?

Tôn Bình không phục nói:

– Trong Sùng Minh thành thực sự không có thể động võ được hay sao?

– Có hộ vệ của phủ Quốc Công tuần tra, nếu như đệ động võ thì sẽ bị trục xuất ra khỏi Sùng Minh thành.

Bích Liễu nói:

– Đừng ôm tâm tư may mắn, nếu như bị trục xuất ra ngoài thì sẽ không thể vào thành được nữa!

– Thật là uy phong!

Tôn Bình bĩu môi, lại cười lớn:

– Tỷ, Tưởng đại ca là người của phủ Quốc Công, sao tỷ lại có quan hệ với huynh ấy vậy?

– Nha hoàn Tuyết Lăng của Sở tổng quản phủ Quốc Công theo ta học múa, lần này là nhờ quan hệ của nàng cho nên mới có thể cứu đệ đúng lúc.

– Tỷ, ân tình này tỷ nợ lớn rồi.

Tôn Bình cười nói:

– Thứ đệ phục dụng chính là Kỳ nguyên đan, kỳ dược độc môn của phủ Quốc Công. Chỉ cần có một hơi thở là có thể cứu lại được, một viên đan dược một cái mạng.

Bích Liễu nhẹ nhàng gật đầu:

– Sở tổng quản quyền cao chức trọng. Không bằng để ta và Tuyết Lăng van xin hắn, để đệ tiến vào phủ Quốc Công.

– Thật sao?

Tôn Bình lập tức trợn mắt lên:

– Đệ có thể đi vào phủ Quốc Công sao?

Người nào trong Sùng Minh đường mà không biết tới phủ Dật Quốc Công cơ chứ? Người muốn vào phủ Quốc Công cũng đếm không xuể, nhưng muốn vào lại khó như lên trời.

Cho dù những người trong các môn phái võ lâm dùng cách xem thường khinh bỉ phủ Quốc Công mọi, mắng bọn họ là chó săn của triều đình. Thế nhưng một khi có cơ hội tiến vào phủ Quốc Công, bảo đảm sẽ mù quáng, liều mạng tranh giành cơ hội lần này!

Bích Liễu nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói:

– Đệ đừng cao hứng quá sớm, có được hay không ta còn chưa biết được.

– Tỷ, vận mệnh của đệ đang nằm ở trên tay tỷ đó!

Tôn Bình nắm lấy bàn tay nhỏ của Bích Liễu, kích động nói:

– Nếu như thực sự có thể đi vào phủ Quốc Công, như vậy nhà chúng ta sẽ thịnh vượng. Tỷ và phụ mẫu cứ ở nhà hưởng phúc đi. Đệ đã nghe Tưởng đại ca nói rồi, nếu như đã tiến vào phủ Quốc Công thì không cần phải phát sầu vì thiếu bạc nữa.

Bích Liễu có chút hối hận khi nói ra câu nói này. Nàng không nghĩ tới đệ đệ lại muốn vào phủ Quốc Công như thế. Ngộ nhỡ không được, không phải đệ ấy sẽ oán hận nàng tới chết hay sao?

Tôn lão hán có chút hoài nghi nhìn Bích Liễu:

– Nha đầu chết tiệt kia, ngươi thật sự có thể giúp cho Bình nhi tiến vào phủ Quốc Công sao?

– Phụ thân, con sẽ thử một chút xem sao.

Bích Liễu nói.

Tôn lão hán hừ lạnh nói:

– Một người như ngươi, có thể có mặt mũi lớn như vậy sao?

Bích Liễu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tôn lão hán một chút.

Tôn mẫu vội vã chuyển đề tài, thật vất vả người một nhà mới đoàn viên, tốt nhất không nên nói ra chuyện không thoải mái thì hơn.

Chạng vạng ngày thứ hai, Bích Liễu về nhà, bên người có Tuyết Lăng mặc y phục màu trắng đi theo.

Hậu hoa viên bị ánh trời chiều nhuộm đỏ, khiến cho hoa cỏ như biến thành màu đỏ.

Tuyết Lăng ngồi ở bên trong tiểu đình, y phục màu trắng như không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt ngọc không chút tì vết, sắc mặt lạnh như băng, đang đánh giá Tôn Bình từ trên xuống dưới.

Tôn Bình bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng làm cho hụt hơi chột dạ, cả người rất không dễ chịu.

Bích Liễu cười nói:

– Tuyết Lăng, nó có được không?

– Tu vi quá kém!

Tuyết Lăng cau mày nói:

– Không phải tỷ nói võ công của hắn không tệ lắm sao?

– Cũng đủ tiêu chuẩn chứ?

Bích Liễu nói.

Tuyết Lăng lắc đầu:

– Lại là người yêu thích khoác lác! Kém quá xa!

Tôn Bình lập tức ủ rũ cúi đầu.

Hắn đứng ở trước mặt Tuyết Lăng, hàn khí âm u như châm đâm vào trong da thịt. Phần công lực này thật là kinh người, một khi động thủ, sợ rằng ngay cả một chưởng hắn cũng không tiếp được. Mà tuổi tác người ta gần bằng hắn, lại là một nữ tử, mình thực sự quá mất mặt!

Bích Liễu liếc mắt nhìn Tuyết Lăng một chút.

Vẻ mặt của Tuyết Lăng không biến sắc, vẫn ra vẻ chán ghét, lại hừ lạnh nói:

– Bằng vào ngươi mà còn muốn tiến vào phủ Quốc Công hay sao?

Tôn Bình ngượng ngùng nói:

– Không được sao?

– Nếu như để ngươi vào, thực sự là làm cho ta mất mặt!

Tuyết Lăng nhíu mày nói.

Càng ngày Tôn Bình càng lo sợ, dùng ánh mắt cầu viện nhìn về phía tỷ tỷ của hắn.

Bích Liễu nói:

– Làm việc vặt cũng không được sao?

Tuyết Lăng lắc đầu:

– Nhìn dáng vẻ kia của hắn, không chịu được sự khổ sở, lại không biết nhìn ánh mắt của người khác. Dù là làm việc vặt cũng sẽ vướng tay vướng chân.

Tôn Bình ủ rũ cúi đầu, cảm thấy mình đã xong đời.