Chương 353: Chém giết

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly nghiêng người né tránh, lui về phía sau một bước, hừ lạnh một tiếng:

– Ngươi là người phương nào!

– Là người lấy cái mạng nhỏ của ngươi!

Đại hán cao mập nhấc theo đại đao, vung hai lần như đang thị uy, miệng cười một tiếng:

– Tiểu tử, nạp mạng đi!

Sở Ly cau mày, hắn đã cảm nhận được sát ý của đại hán.

Lãnh Thu núp ở sau bàn đá, lo lắng nhìn Sở Ly, giương giọng kêu lên:

– Này, tên béo, ngươi là thích khách sao?

– Đương nhiên là thích khách rồi!

Đại hán cao mập hừ lạnh nói:

– Nghe nói họ Sở này có bản lĩnh rất lợi hại, cho nên ta muốn nhìn một chút xem ra sao!

Sở Ly nói:

– Ngươi không phải là thích khách?

– Hừ, ta chính là thích khách, xem đao!

Đại hán cao mập cười lớn một tiếng, múa đao chém ra, trường đao hóa thành một đạo dải lụa màu bạc chém về phía Sở Ly, đao không rời khỏi chỗ yếu hại.

Sở Ly nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, thành thạo điêu luyện, cuối cùng lùi tới trước bàn đá, trầm giọng nói:

– Dừng tay!

– Chết đi!

Đại hán cao mập nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay múa đao đột nhiên đánh xuống.

– Xì!

Sở Ly nghiêng người né tránh, trường đao rơi xuống trên bàn đá.

Bàn đá bị bổ thành hai nửa, giống như là đậu hũ bị cắt ra, làm cho Lãnh Thu trốn ở sau bàn đá sợ đến mức kinh hô một tiếng.

Sở Ly hừ lạnh nói:

– Nếu đã như thế thì chớ trách Sở mỗ vô tình!

Hắn bước một bước vọt đến phía sau đại hán cao mập, hất tay bắn ra một cái phi đao.

– Ô…

Phi đao phát ra tiếng gào thét kỳ dị.

Đại hán cao mập xoay người một cách kỳ dị, tốc độ rất nhanh, trường đao lại càng nhanh hơn.

– Keng…

Phi đao chặn lại.

Đại hán cao mập cười khà khà nói:

– Danh tiếng của ngươi quá lớn, sao lại chỉ có chút bản lĩnh như thế chứ? Cái gì mà phi đao, quả thực là gãi ngứa mà!

Sở Ly cau mày, không nghĩ tới đại hán này cao mập như thế lại có tốc độ nhanh như vậy, không ngờ lại có thể chém trúng phi đao của mình, xem ra đối phương có chuẩn bị mà đến!

– Xì xì!

Cả hai tay của hắn phân biệt bắn ra một cái phi đao, tốc độ càng nhanh hơn trước đó.

Đại hán cao mập lần nữa múa đao chém xuống, đao thế dường như rất chậm, có thể thấy rõ được đao thế, nhưng lại có thể chém trúng hai thanh phi đao một cách chuẩn xác.

– Leng keng!

Hai tiếng giòn giã vang lên, phi đao bị đánh văng ra.

Ba thanh phi đao lung linh tinh xảo đều rơi xuống trước mặt Lãnh Thu.

Nàng khom lưng nhặt lên. Hiếu kỳ đánh giá.

Dưới ánh mặt trời, phi đao lóe lên ánh sáng âm u, mơ hồ có hoa văn, vừa nhìn đã biết là hung khí. Nếu như bị bắn trúng, nhất định sẽ là một lỗ máu.

Sở Ly hừ lạnh nói:

– Đao pháp rất khá!

– Khà khà, chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ một chữ mau mà thôi!

Đại hán cao mập cười khà khà nói, dương dương tự đắc:

– Sở Ly. Ngươi còn có bản lĩnh gì nữa thì cứ dùng hết đi, bằng không Thọ gia ta sẽ dùng một đao giết chết ngươi!

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Ngươi không phải thích khách, là người chuyên môn tới đối phó ta đúng không?

– Khà khà, lời ấy nghĩa là sao?

Đại hán cao mập lắc đầu bật cười nói:

– Ta muốn ám sát tiểu mỹ nhân bên trong, nhưng trước tiên cần phải thu thập ngươi đã, yên tâm đi, ta sẽ để cho các ngươi làm một đôi uyên ương đồng mệnh!

Sở Ly híp mắt, lạnh nhạt nói:

– Ai phái ngươi tới?

– Cái này ngươi không cần biết!

Đại hán cao mập lúc lắc bàn tay lớn. Đột nhiên bước một bước vọt đến trước mặt của Sở Ly, múa đao như điện:

– Ăn một đao của ta!

Sở Ly nghiêng người tránh ra:

– Xem ra là người quen!

– Chết đi!

Đại hán cao mập hừ một tiếng, múa đao như điện, tốc độ rất nhanh.

Nhưng thân pháp của Sở Ly lại càng nhanh hơn một phần, lại có thể tránh ra, làm cho đại hán cao mập tức giận đến mức chửi bậy, trường đao càng lúc càng nhanh, đến sau đó, không nhìn được thấy đao nữa mà chỉ nhìn thấy một mảnh ánh sáng nhàn nhạt bao phủ Sở Ly.

Sở Ly bỗng nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ.

– Keng…

Trường đao va chạm với Trần Quang kiếm. Thanh âm thanh thúy khiến cho Lãnh Thu run sợ, vội vã che lỗ tai lại.

Trần Quang kiếm của Sở Ly hóa thành một mảnh ánh sáng mông lung, so với trường đao vẫn còn nhanh hơn một phần.

– Leng keng leng keng…

Đao kiếm không ngừng mà giao chiến.

Sở Ly phát hiện ra thể lực của đại hán này cực mạnh, càng không kém gì mình. Xem ra là trời sinh thần lực, hơn nữa nội lực chất phác kinh người, đây là hạng người thiên phú dị bẩm, đủ để khiến cho người bình thường ước ao đố kị.

– Khặc!

Đại hán cao mập nổi giận gầm lên một tiếng, ánh đao tăng vọt, một đao đánh văng Trần Quang kiếm ra. Chém thẳng vào ngực của Sở Ly.

Sở Ly lóe lên đi đến phía sau hắn, ánh kiếm lóe lên, đã đâm đến phía sau lưng của hắn.

– Keng…

Trường đao quay ngược lại, bắn trúng trường kiếm.

Sở Ly cau mày.

Một kiếm vừa nãy của hắn đã đâm trúng thân thể của đại hán cao mập, thế nhưng lại nội lực vô hình cản lại, lại bị thân thể hắn cản một hồi, cho nên mới bị trường đao bắn trúng.

Hắn lập tức suy đoán ra được, đại hán cao mập này cũng là hạng người luyện thể, người mang pháp quyết luyện thể cao thâm.

– Da đủ dày đó!

Sở Ly hừ lạnh nói.

Đại hán cao mập dương dương tự đắc cười nói:

– Cho dù ta đứng để ngươi đâm thì ngươi cũng không đâm vào da ta được, vì lẽ đó đừng phí công, ngoan ngoãn để ta giết ngươi đi!

Sở Ly nói:

– Đây là luyện thể thuật gì?

– Ngươi cho rằng ta ngốc sao, ta sẽ nói cho ngươi biết sao?

Đại hán cao mập cười lạnh nói:

– Xem đao!

Hắn thẹn quá hóa giận, lúc đó đã mở miệng rộng, nhất định phải chém chết Sở Ly dưới đao, không nghĩ tới tiểu tử này lại trơn trượt như thỏ, mình ỷ vào khoái đao và thân thể đao thương bất nhập, luyện thể thuật không kém hơn Kim Cương Độ Ách Thần Công của Đại Lôi Âm tự, thế nhưng lại vẫn không bắt được tiểu tử này.

Sở Ly âm thầm trầm ngâm:

– Nội giáp thuật…

Hắn chưa từng nghe nói về loại luyện thể thuật này, xem tu vi của đại hán cao mập này, có thể chịu được một kích của cao thủ dưới Thiên Ngoại thiên quả thực là hiếm thấy, tuy Kim Cương Độ Ách Thần Công của hắn tuyệt diệu, nhưng còn chưa luyện đến tầng cao hơn, vì vậy so ra còn không bằng nội giáp thuật của đối phương.

Đại hán cao mập liên tiếp chém ra từng đao, đao sau so với đao trước còn nhanh hơn.

Sở Ly nhấc kiếm cuốn theo, chung quy vẫn tách trường đao ra.

Lãnh Thu trừng đôi mắt sáng, nhìn áo bào trắng của Sở Ly tung bay, tiêu sái xuất trần, không khỏi khiến cho nàng sững sờ.

– Ăn một đao nữa của ta!

Đại hán cao mập nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao đột nhiên sáng ngời, giống như ánh sáng của mặt trời gom lại thân đao, không thấy rõ thân đao đâu, chỉ có một mảnh ánh sáng màu trắng chói mắt mà thôi.

– Sưu!

Một đao xẹt qua, tiếng vải bị xé vang lên, dường như không khí đều bị cắt rời.

Đại hán cao mập mỉm cười rất hài lòng, dưới một đao này, mặc kệ là cao thủ lợi hại tới đâu thì cũng phải bị chém chết dưới Diệt thần đao của hắn!

Nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên đọng lại, hắn cúi đầu nhìn về phía ngực.

Sở Ly chậm rãi rút Trần Quang kiếm ra, lắc đầu một cái.

Chúc Thiên Thọ này không dùng một đao này thì còn tốt, dùng ra một đao này, trong cơ thể đột nhiên trống rỗng trong chốc lát, đồng thời cũng đã cho hắn cơ hội.

– Thủ hạ lưu người!

Từ phía xa xa truyền đến tiếng hét lớn của An vương.

Sở Ly như không nghe thấy, Trần Quang kiếm lại rạch một cái, thủ cấp của đại hán cao mập Chúc Thiên Thọ bay lên.

– Dừng tay!

Thanh âm tức giận của An vương khí bay tới trước mắt.

– A!

Lãnh Thu kinh hô một tiếng, ngất đi, ngã vào bên dưới bàn đá.

Sở Ly quay đầu nhìn về phía An vương xông lại, ôm quyền một cái:

– Điện hạ yên tâm, thích khách đã bị diệt trừ.

– Ngươi… Ngươi…

Hai mắt của An vương trợn lên giận dữ giống như phun ra lửa nhìn hắn, trên vẻ mặt âm trầm che kín sát cơ, nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, dường như muốn động thủ.

Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp cũng xông lại.

Sở Ly kinh ngạc nhìn về phía An vương:

– Vương gia, lẽ nào ta giết sai người rồi?

An vương cắn răng, cười lạnh nói:

– Được! Được! Sở Ly, thực sự là thủ đoạn cao cường!

Hắn cúi đầu nhìn thi thể Chúc Thiên Thọ đã chia lìa, cho dù có Kỳ Nguyên đan thì cũng không cứu sống được, được lắm Sở Ly, hắn nhìn thấu thân phận của Chúc Thiên Thọ, cho nên cố ý hạ sát thủ như vậy!