Chương 285: Trọng thương

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly nói:

– Để ta ra đoạt lại tóc của tiểu thư.

– Bọn họ có hai người mà ngươi chỉ có một mình!

Tiêu Thi nói:

– Nếu An vương đã phái bọn họ tới đây, nhất định ngươi sẽ không đánh lại được bọn hắn!

Lần trước giết chết ba cao thủ Thiên Ngoại thiên, An vương vẫn còn dám phái người đến nữa, hơn nữa chỉ có hai người, hiển nhiên hai người này đã đủ để bắt được Sở Ly.

Đặc biệt là lão tăng kia lại là người có thần thông Thông Thiên Triệt Địa, là nhân vật cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm. Vì lẽ đó, hoặc là lão tăng kia lợi hại, hoặc là lão giả kia lợi hại, càng có một khả năng chính là, hai người này đều rất lợi hại, một người Sở Ly cũng không đánh lại được.

Sở Ly khẽ gật đầu.

Hắn quan sát tỉ mỉ một phen, phát hiện ra được một tia quái lạ và chỗ không thích hợp, hắn cười lắc đầu.

Tiêu Thi thấp giọng nói:

– Lão hòa thượng kia có chút quái lạ, đừng có tới gần hắn!

Sở Ly cười nói:

– Được rồi, chờ một chút.

Lão hòa thượng cầm lọn tóc trầm tư, giống như tinh thần mất tập trung vậy, đây không hẳn không phải là một cái bẫy.

Lấy tóc làm mồi nhử, dùng trạng thái mất tập trung của hắn để mê hoặc, làm cho đối thủ kích động, từ đó nhào tới chui đầu vào rọ.

Lão gia hỏa này không thể coi thường.

Xem lão giả mặc y phục màu trắng kia, dường như đang thiếu kiên nhẫn đi dạo, nôn nóng đi tới đi lui, nhìn kỹ vẻ mặt của hắn, ánh mắt cũng đang lấp lánh, rất giống vừa vội vừa giận, rất là không cam lòng.

Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quan sát tỉ mỉ, có thể nhìn thấu được lòng người, mấy năm qua, hắn đã hiểu rất rõ về mối liên hệ giữa lòng người và vẻ mặt của một người.

Cho dù không dùng Đại Viên Kính Trí thì hắn cũng nhìn ra được lão giả này là một diễn viên rất tốt, ánh mắt rất có thần, đủ để lừa gạt tuyệt đại đa số người.

Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Thi:

– Không nghĩ tới tiểu thư lại có trí tuệ như thế.

Ở dưới tình hình như vậy mà còn có thể cố gắng giữ tỉnh táo, suy nghĩ cẩn thận nghiêm mật, cũng không giống như người bình thường a.

– Ta nhàn rỗi đến phát chán. Nhìn sách vở, lại suy nghĩ một chút chuyện, suy nghĩ một chút về con người.

Tiêu Thi từ tốn nói:

– Chuyện này sao có thể tính là trí tuệ cơ chứ?

Sở Ly nói:

– Sau khi tiến vào An vương phủ, tiểu thư cần phần trí tuệ này.

– Sau khi vào rồi lại nói sau.

Tiêu Thi nói.

Nàng cảm thấy rất khó để tiến vào An vương phủ. Cho dù đi vào được thì sợ rằng rất nhanh cũng sẽ mất mạng. Từ hai người này là nàng có thể mơ hồ nhìn ra thế lực của An vương, cao thủ như thế phủ Quốc Công không có được!

Nàng thấp giọng hỏi:

– Lão nhân kia là ai vậy?

Sở Ly trầm ngâm không nói, ở trong đầu tìm tòi tin tức về một trăm vị cao thủ Thiên Ngoại thiên trong võ lâm hơn. Tìm cùng hình tượng tương xứng với ngoại hình của đối phương lúc này.

Hắn bỗng nhiên trầm mặt xuống, thấp giọng nói:

– Rất có khả năng là Cổ Nguyệt của Phượng Hoàng sơn.

– Phượng Hoàng sơn?

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

– Phượng Hoàng sơn cũng đầu nhập vào dưới trướng của An vương sao?

– Tám chín phần mười là như vậy.

Sở Ly thở dài.

Phượng Hoàng sơn là môn phái nhất lưu sánh vai cùng Tuyết Nguyệt hiên, Thanh Mãng sơn, đương nhiên cũng sẽ tham dự vào việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Từ đó có thể suy ra, những môn phái khác cũng rất khó siêu nhiên đứng ở bên ngoài, dưới trướng An vương cũng chưa chắc chỉ có một mình Phượng Hoàng sơn không thôi.

Tiêu Thi khẽ cười một tiếng:

– Vì một nữ nhân yếu đuối mong manh như ta, An vương cũng quá hưng sư động chúng đi!

– Việc này liên quan tới phủ Quốc Công, hắn không dám khinh thị.

Sở Ly nói.

Trong lúc hai người nói chuyện, lão tăng và Cổ Nguyệt liếc mắt nhìn nhau. Chậm rãi đi ra ngoài.

Nhưng Sở Ly lại không nhúc nhích.

Dưới Đại Viên Kính Trí quan sát, hai người đi ra nửa dặm, bỗng nhiên lại quay trở về, nấp vào bên trong một thân cây.

Sở Ly và bọn họ đang so đấu sự chịu đựng.

Sau hai canh giờ, Sở Ly phát hiện ra trên mặt Tiêu Thi có chút khác thường, người thỉnh thoảng nhẹ nhàng động đậy.

Hắn quay đầu nhìn sang.

Tiêu Thi đỏ mặt lườm hắn một cái.

Sở Ly không hiểu ra sao, Đại Viên Kính Trí vừa chiếu, trong lòng lập tức có chút lúng túng.

Hắn ho nhẹ:

– Ta đi ra ngoài tránh một chút trước.

– Chậm đã!

Tiêu Thi vội nói:

– Ngươi đi ra ngoài thì sẽ mất mạng!

Sở Ly nói:

– Ta có biện pháp trực tiếp trở về khách điếm, dẫn bọn họ ra. Tiểu thư cứ ở chỗ này đừng nhúc nhích, muốn làm gì thì cũng không thể ra khỏi phạm vi ba thước.

Hắn có chút ảo não, lúc trước không cân nhắc chu toàn, không nghĩ tới việc này. Có lẽ nên bố trí trận pháp lớn hơn một chút.

Lúc đó hắn bố trí trận pháp nhỏ như thế, một là dùng ít sức hơn, hai là thời gian eo hẹp, không kịp bố trí trận pháp quá to lớn.

Tiêu Thi khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hắn.

Sở Ly cười vung vung tay, đột nhiên lóe lên rồi biến mất ở trước mặt nàng.

Nàng trợn mắt lên. Sở Ly không xuất hiện ở bên ngoài, hai người kia cũng không có động tĩnh gì, hẳn là né tránh được bọn họ.

Nàng thở dài một hơi, cũng nhịn không được nữa mà vội vã tìm một chỗ có lá cây dày đặc ngồi xổm xuống.

Nàng vừa mới ngồi xổm xuống không được bao lâu thì bỗng nhiên có một tiếng hét dài từ phương hướng Phi Mã thành truyền đến, nàng lập tức nghe ra là tiếng hú của Sở Ly.

Nàng hiểu rõ ý tứ của Sở Ly, điệu hổ ly sơn, dẫn bọn họ ra, sau đó mang mình rời đi, không đối đầu với bọn họ mà lại có thể bình yên thoát thân.

Đáng tiếc toan tính của Sở Ly đã thất bại, hai lão giả giảo hoạt này phân công nhau làm việc, Cổ Nguyệt của Phượng Hoàng sơn ngây ngốc tại chỗ, bảo vệ bên này. Mà lão tăng kia thì lại phiêu dật rời đi, dưới ánh trăng, đầu hắn lập lòe tỏa sáng.

Sở Ly đứng ở trên đỉnh một căn phòng, nhìn lão tăng như gió chạy nhanh đến, hắn cau mày thở dài, đều không phải là kẻ tầm thường.

– Thí chủ là Sở Ly thí chủ sao?

Lão tăng chắp tay hỏi, khuôn mặt hòa ái, nụ cười ôn hòa.

Sở Ly gật đầu.

– Rất tốt!

Lão tăng nở một nụ cười càng rộng hơn, đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, ấn một chưởng vào sau lưng.

Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí, nhìn ra thấy rõ ràng, bóng người của lão tăng vẫn ở tại chỗ, thế nhưng chân thân đã đến phía sau lưng của hắn.

Hắn có thể thấy được, thế nhưng không phản ứng kịp.

Thân pháp của lão tăng rất nhanh, vượt qua tốc độ phản ứng của thân thể Sở Ly.

Tâm tư khẽ động, Kim Cương Độ Ách thần công tự mình lưu chuyển.

– Ô!

Từ trong lòng bàn tay của lão tăng truyền ra một tiếng cự thú gầm rú.

Sở Ly chưa từng nghe thấy loại tiếng thú hống này, thân thể bắn ra ánh sáng màu tím vàng, chặn bàn tay khô gầy của đối phương, ánh sáng trong nháy mắt sụp đổ, bàn tay khô gầy đã ấn lên trên áo của hắn.

Hắn bay thẳng ra ngoài năm mươi thước, đụng vào trên vách tường phố lớn ở phía đối diện.

– Ầm!

Thân thể của hắn hoàn toàn lún sâu vào vách tường.

Hắn vội vã giãy dụa muốn rời đi, nhưng bàn tay khô gầy lại một lần nữa ấn xuống.

– Ô!

Cự thú lại hống, thân thể Sở Ly lần nữa hiện ra ánh sáng màu tím vàng, lại lần nữa sụp đổ ở dưới bàn tay khô gầy, bị một chưởng này đánh ra ngoài vách tường.

Trên vách tường hiện ra một cái lỗ thủng to, độ lớn vừa vặn bằng thân thể của Sở Ly.

Phía sau lưng có chưởng lực rót vào, trước người thì bị vách tường đè ép, khuôn mặt và hai tay của Sở Ly tức thì máu thịt be bét, mơ hồ lộ ra xương trắng rất đáng sợ.

Hắn dùng Đại Viên Kính Trí liếc mắt nhìn thân thể của mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Áo bào trắng trên người bình yên vô sự, mạnh mẽ đỡ chưởng lực cực kỳ cương mãnh, che chở cho thân thể không bị vách tường làm cho bị thương.

Hắn không kịp nghĩ đến điều gì khác, cố gắng nhẫn nhịn cơn đau đớn giống như lục phủ ngũ tạng bị đao cắt, thân thể đột nhiên biến mất, xuất hiện ở bên ngoài một dặm.

– Phụt!

Ngửa đầu phun ra một ngụm máu, cả người hắn mềm nhũn ngã xuống dưới đất, muốn ngủ thiếp đi.

Cảm giác suy yếu đang không ngừng nuốt chửng hắn.

Hắn như rơi vào trong nước biển, nước biển rất lạnh lẽo.

Cảm giác lạnh lẽo này không làm cho hắn tỉnh táo, trái lại còn khiến cho cơn buồn ngủ không ngừng tăng lên, muốn hợp sức với cảm giác suy yếu đồng thời nuốt chửng hắn.

Hắn cố nén cơn buồn ngủ và cảm giác lạnh lẽo, làm cho linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào trong cơ thể.

– Sở thí chủ!

Lão tăng bỗng nhiên xuất hiện, chẳng khác nào Chỉ Xích Thiên Nhai của hắn, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn. Sau đó cái bóng trước người vẫn còn, chân thân đã xuất hiện sau lưng hắn.

Ngay khi hắn vừa xuất hiện thì Sở Ly đã có đề phòng, đã sớm phát động Chỉ Xích Thiên Nhai.

– Ô.

Từ trong lòng bàn tay của lão tăng truyền đến một tiếng cự thú gào thét, dường như bên trong bàn tay khô gầy có một con cự thú đang ẩn giấu vậy.

Một chưởng này đánh vào khoảng không, nụ cười của lão tăng càng tăng lên, càng ngày càng ôn hòa, biến mất ở tại chỗ.

Sở Ly lóe lên xuất hiện ở trong một rừng cây, thân thể bắn ra như điện.

Linh khí từ bốn phương tám hướng kéo tới, một nửa trải rộng khắp nơi trong thân thể, một nửa khởi động Chỉ Xích Thiên Nhai bay đi, muốn bỏ qua lão tăng truy kích.

– Ha ha… Sở thí chủ!

Lão tăng lần nữa hiện ra ở phía sau lưng hắn.

Sở Ly thúc giục Đại Viên Kính Trí, ngay khi không gian hơi có sóng chấn động thì đã đột nhiên vung tay, một đạo hàn quang bắn đến cổ họng của lão tăng, công lực toàn thân được tích tụ lại bên trong một kích này.