Chương 105: Kinh hãi rút lui

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Vậy phải làm sao?

Quách Mộ Lâm vội nói:

– Sao đám người này có thể tìm được?

Sở Ly nói:

– Chắc bọn chúng có cao thủ lần theo dấu vết!… Triệu tiền bối, tiếp tục trốn cũng không có tác dụng, chỉ có thể liều mạng thôi.

Triệu Khánh Sơn nhíu mày nhìn hắn, lại nhìn Tiêu Thi:

– Tiểu thư, chúng ta dẫn chúng đi nơi khác!

– Được.

Tiêu Thi khẽ gật đầu.

Triệu Khánh Sơn nói:

– Quách lão, nơi này giao cho ngươi đấy!

– Các ngươi có được không thế, chắc chắn chút nhé!

Quách Mộ Lâm nói:

– Đừng để bọn chúng dẫn đi rồi tới giết hết chúng ta!

– Dẫn chúng đi chỗ khác thì vẫn còn một đường sống!

Triệu Khánh Sơn nói.

– Được rồi, được rồi, mau lên đi!

Quách Mộ Lâm xua tay.

Sáu người Triệu Khánh Sơn bay ra khỏi sơn động, lao nhanh lên núi, thét lên một tiếng trên đỉnh núi.

Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí để quan sát.

Mười bốn người bao vây đỉnh núi, sáu người ở phía trước, tám người ở phía sau, chẳng mấy chốc đã lên tới nơi hỗn chiến cùng nhóm người Triệu Khánh Sơn, tám cao thủ Tiên Thiên biết điều đứng cách xa chiến trường.

Nhóm người Triệu Khánh Sơn cho rằng những cao thủ Tiên Thiên này chính là nhược điểm nên đánh về phía cao thủ Tiên Thiên.

Sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên ngăn cản, cao thủ Tiên Thiên bỏ chạy nhưng giống như cừu gặp sói, Triệu Khánh Sơn nhắm đúng thời cơ, một chưởng đánh trúng một gã trung niên cách xa hai trượng.

Gã trung niên đập vào tảng đá bay ngược trở lại, phun ra một ngụm máu trong không trung, sau đó rơi xuống nằm không nhúc nhích.

Bảy cao thủ Tiên Thiên khác càng khiếp đảm, liều mạng bỏ chạy, chả mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt nhóm người Triệu Khánh Sơn.

Sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng liều mạng ngăn cản nếu để đám người Triệu Khánh Sơn tiếp tục giết người trước mặt mình, như vậy sẽ thật mất mặt.

Mười hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên chiến đấu với nhau, chưởng lực quyền lực vô hình đan xen trong không trung, cát đá bay mù mịt, lá cây bay rợp trời giống như cuồng phong nổi lên, khí thế rất đáng sợ, khiến bảy cao thủ Tiên Thiên không dám lại gần.

Sở Ly nhíu mày, bảy cao thủ Tiên Thiên kia đang ở cùng một chỗ, sau đó tiến lại bên này.

Sở Ly lập tức biến sắc mặt.

Quách Mộ Lâm vội nói:

– Sao vậy Sở tiểu tử, sao sắc mặt ngươi biến đổi liên tục vậy, làm gì vậy?

Sở Ly vội vàng giơ ngón trỏ đặt lên môi:

– Quách lão!

Quách Mộ Lâm mặt cũng biến sắc, nói nhỏ:

– Tìm tới rồi sao?

Sở Ly lo lắng gật đầu.

Quách Mộ Lâm nhíu chặt mày, quay người bước ra ngoài, Sở Ly vội vàng giơ tay cản lại.

Quách Mộ Lâm sợ hắn còn yếu không dám dùng lực, chỉ trừng mắt.

Sở Ly nói nhỏ:

– Hãy để ta!

– Ngươi điên rồi sao?

Quách Mộ Lâm giận dữ hạ thấp giọng quát:

– Ngươi không biết tình trạng hiện tại của ngươi sao? Lại còn muốn ra tay?

Sở Ly nói:

– Ta có cách.

– Có cách cái con khỉ!

Quách Mộ Lâm ngắt lời hắn.

Sở Ly mỉm cười lắc đầu.

Tiêu Thi nói nhỏ:

– Các ngươi muốn ra tay?… Không cần thiết đâu.

– Tiểu Thi?

Quách Mộ Lâm quay đầu nhìn nàng.

Tiêu Thi nói:

– Lục Ngọc Dung không dám giết ta, Quách lão, ngươi dẫn Sở Ly đi đi!

– Tiểu Thi, đừng nói linh tinh!

Quách Mộ Lâm tức giận nói.

Tiêu Thi khẽ cười:

– Lục Ngọc Dung thông minh như vậy sẽ biết hậu quả nếu làm vậy, giết ta, đại ca nhất định sẽ khai chiến!

Sở Ly nhìn Tiêu Thi.

Đôi mắt trong veo của Tiêu Thi liếc nhìn hắn:

– Nói đi, giờ đã là lúc nào rồi.

Sở Ly nói:

– Chỉ sợ Lục Ngọc Dung muốn chọc giận đại công tử.

Tiêu Thi giật mình ngẫm nghĩ.

Sở Ly thầm thở dài. Vận mệnh thật khó đoán, ông trời cho nhị tiểu thư dung mạo tuyệt thế, cho nàng ta trí tuệ thông minh, đáng tiếc lại không cho nàng ta một cơ thể khỏe mạnh, so với sức khỏe có lẽ nàng thà không có những thứ kia.

Sở Ly khẽ đẩy Quách Mộ Dung ra, bước ra ngoài cửa động nhìn bảy cao thủ Tiên Thiên đang tiến lại gần.

Bốn trăm mét, ba trăm mét, hai trăm mét… năm mươi mét, bốn mươi mét…

“Phụt! Phụt!” Sở Ly đồng thời vung hai tay, hai luồng hàn quang phóng đi.

Hắn phun ra một ngụm máu lảo đào lùi lại dựa hoàn toàn vào vách đá để nâng đỡ cơ thể.

Đao quang xé không khí cắm vào cổ họng hai cao thủ.

Bọn họ ôm cổ, trợn trừng mắt không cam tâm sau đó ngã ngửa ra sau.

Những người còn lại kinh hãi lùi lại một trăm mét, nấp vào sau tảng đá quan sát xung quanh.

Sở Ly phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn rất bình tĩnh, như thể người bị thương không phải là mình.

Quách Mộ Lâm nhìn Tiêu Thi lắc đầu thở dài.

Tiêu Thi hiểu ý của ông ta, Sở Ly sắp mất mạng rồi.

Nàng là tiểu thư phủ Quốc Công, hộ vệ xả thân bảo vệ nàng là chức trách của họ, nàng cảm kích nhưng không có quá nhiều cảm giác, ai cũng có vận mệnh của riêng mình.

Người thông minh đều quý trọng bản thân, Sở Ly thông minh là vậy nhưng vẫn ung dung, bình tĩnh đối mặt với cái chết đột nhiên khiến nàng cảm động.

Sở Ly dựa vào vách đá thở dài.

Kinh mạch đang hồi phục lại bị tổn thương nghiêm trọng, không cẩn thận sẽ trở thành phế nhân, tuy nhiên hắn rất tin tưởng Khô Vinh kinh, có Khô Vinh kinh, kinh mạch có tổn hại thế nào đi nữa cũng có thể khôi phục, cho dù võ công bị phế hoàn toàn cũng không đáng lo ngại.

Linh khí cuồn cuộn từ trong núi truyền tới, bồi dưỡng cơ thể, khôi phục thương tích.

Quách Mộ Lâm lấy ra một lọ ngọc, đổ ra một viên đan hoàn màu đỏ duy nhất đưa cho Sở Ly.

Sở Ly cho luôn vào miệng, một luồng khí mát chạy thẳng tới bụng dưới, hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn, toàn thân giống như đang ngâm trong nước cực kỳ nóng, cơ thể nhẹ nhõm, dễ chịu hơn nhiều, thương tích cũng giảm đi hai phần.

Quách Mộ Lâm lắc đầu liếc nhìn hai thanh phi đao tinh xảo trong tay Sở Ly, thuốc tốt thế nào đi nữa cũng không chịu được hắn làm vậy, chỉ có thể tận tâm tận lực.

Trong đầu Sở Ly xuất hiện cảnh tượng ở bên ngoài.

Mười hai người Triệu Khánh Sơn đang giằng co, sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên của phủ Nhân Quốc Công đang cầm chân họ, lựa chọn thế thủ, nhóm người Triệu Khánh Sơn vô cùng sốt ruột, tấn công không ngừng.

Năm cao thủ Tiên Thiên đều mặc áo xám, nằm rạp một lát lại tiếp tục bò về phía sơn động, bọn họ cũng đoán được phương hướng của phi đao.

“Phụt, phụt!” Hai luồng hàn quang lại phóng đi.

Hai cao thủ Tiên Thiên ôm cổ ngã xuống đất đứt thở.

Ba kẻ còn lại lập tức nằm rạp xuống, lui về phía sau tảng đá không dám cử động, toàn thân lạnh toát, bốn kẻ đã chết, tới đối thủ cũng chưa nhìn thấy.

Bọn họ đã nghe bên trên dặn dò phải cẩn thận, gã họ Sở rất lợi hại, bọn họ cũng đã vô cùng cẩn trọng. Không ngờ, gã họ Sở này lợi hại ngoài sức tưởng tượng!

Máu ọc ra từ khóe miệng Sở Ly, sắc mặt trắng bệch, người mềm nhũn ngồi xuống đất.

Ba kẻ phía sau tảng đá đưa mắt nhìn nhau có ý rút lui.

– Đi, đi thôi!

Một kẻ lên tiếng, hai kẻ còn lại đồng loạt gật đầu, cúi người lén lút lùi lại, sau khi lùi xa chừng trăm mét mới cuống cuồng chạy lên đỉnh núi.

Triệu Khánh Sơn thấy bọn họ quay về, mặt biến sắc, tấn công mãnh liệt, dốc sức liều mạng.

Một cao thủ Thiên Ngoại Thiên của phủ Nhân Quốc Công quát lên:

– Tiểu Tôn, tìm thấy người chưa?

Cao thủ Tiên Thiên kia nhăn nhó:

– Mạnh lão, chỉ còn lại ba chúng ta, gã họ Sở kia giết bốn huynh đệ của chúng ta rồi!

– Hắn ở đâu?

– Chắc là ở gần đây!

– Không nhìn thấy hắn sao?

– Không… không thấy!

– Vô dụng!

Cao thủ Thiên Ngoại Thiên nghe xong liền biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ bỏ chạy vì sợ hãi, quát:

– Gọi người qua đây!

– Vâng!

Cao thủ Tiên Thiên rút ống tín hiệu từ trong ngực ra ném lên trời, ống tín hiệu lập tức nổ tung hóa thành một đám mây đỏ, ngưng tụ không tan đi.

Sáu người Triệu Khánh Sơn mặt biến sắc.

Sáu người bọn họ bị giữ chân, bên tiểu thư sẽ không có sức lực phản kích, một khi có người tới, tất cả sẽ chết hết.