Chương 124: Trị thương

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Chỉ hi vọng đại công tử có thể nghĩ thoáng một chút.

Sở Ly nói.

Buồn bã thất vọng là khó tránh khỏi, dù sao cũng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên được gửi gắm trọng trách, địa vị cực cao, dường như chưa từng nghi ngờ bọn họ, không ngờ lại xảy ra vấn đề.

Quan trọng là thiếu đi một cao thủ Thiên Ngoại Thiên, thực lực của phủ Quốc Công lại giảm đi một tầng.

Tô Như sa sầm mặt không nói gì.

Sở Ly nhìn nàng ta, nhíu mà nói:

– Tổng quản, xảy ra chuyện gì sao?

– Không có!

Tô Như lắc đầu, không nhìn hắn.

Sở Ly suy nghĩ nhanh như chớp, không vội vàng vận Đại Viên Kính Trí mà nhíu mày trầm ngâm nói:

– Hoàng Tề ra tay, chắc tiểu thư và đại công tử đã bị cuốn vào… Lẽ nào tiểu thư bị thương rồi?

Tô Như cúi đầu uống trà, không nói lời nào.

Sở Ly nhướng mày:

– Bị thương thật sao? Có nặng không?… Cao thủ Thiên Ngoại Thiên chứ đâu phải Tiên Thiên, để ta đi xem sao!

– Ngươi đi xem thì có tác dụng gì chứ?

Tô Như xua tay, nói khẽ:

– Tiểu thư đang tự trị thương!

– Bị thương có nặng không?

– Hừm, suýt chút nữa thì mất mạng!

Sở Ly không hiểu nói:

– Tiểu thư đã cận kề với Thiên Ngoại Thiên rồi, không bị thương nặng vậy chứ?

Võ học Tiêu Kỳ tu luyện vô cùng kì diệu, hiện nay đã có bóng dáng của Thiên Ngoại Thiên, gặp cao thủ Thiên Ngoại Thiên đâu phải không có sức chống trả, tu vi của Hoàng Tề không quá tinh thâm, đúng ra đâu thể bị thương quá nặng được.

Tô Như nói:

– Tiểu thư vì cứu đại công tử!

– Hoàng Tề dám ra tay với đại công tử?

– Lão ta điên rồi, biết mình bại lộ sẽ không có kết cục tốt đẹp gì nên muốn giết đại công tử!

Tô Như lạnh lùng nói:

– Đúng là lòng người khó đoán!

Những cao thủ Thiên Ngoại Thiên có địa vị cực cao trong phủ, đãi ngộ cực tốt nhưng vẫn tham lam, muốn cướp đồ của phủ Quốc Công, khi bạo lộ thì muốn giết người, đúng là một kẻ vô ơn.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư đỡ thay công tử một chiêu?

– Đúng vậy, gã họ Hoàng đang nói chuyện thì đột nhiên ra tay.

Tô Như lắc đầu nói:

– Tiểu thư cũng không đề phòng, nhờ thân pháp nhanh chắn phía trước đại công tử, chịu một quyền của Hoàng Tề.

– Bị thương ở đâu?

Sở Ly vội hỏi.

– Tiểu thư đỡ của hắn một quyền.

Tô Như than thở:

– Trong lúc gấp rút không kịp vận công, bị gãy tay trái rồi!

Nàng vừa nói vừa lắc đầu, sắc mặt lo lắng.

Sở Ly đứng dậy đi ra ngoài:

– Dẫn ta đi xem sao!

– Ngươi đi làm gì, tiểu thư đang vận công trị thương, không gặp ai cả.

Tô Như xua tay nói.

Sở Ly vẫn không dừng bước:

– Ta có chút tâm đắc đối với trị thương, có thể giúp tiểu thư một tay.

– Ngươi có cách gì sao?

Tô Như đứng dậy đi theo hắn.

Sở Ly cười nói:

– Lần trước ta bị thương rất nặng vậy mà vẫn hồi phục rất nhanh đó thôi.

– … Có cách gì vậy?

Tô Như bán tín bán nghi nhìn hắn.

Nàng có nghe nói về việc lần trước Sở Ly cứu nhị tiểu thư suýt nữa mất mạng, hồi phục đúng là rất nhanh.

Hai người đã đi ra khỏi tiểu viện, bước vào trong rừng cây.

Sở Ly nói:

– Ta có luyện một môn tâm pháp chuyên trị thương, hiệu quả không tệ.

– Tiểu thư cũng có tâm pháp chuyên trị thương.

Tô Như nói.

Sở Ly bực bội nói:

– Tổng quản, lẽ nào ta lại hại tiểu thư?

– … Nói cũng đúng.

Tô Như mỉm cười, gật đầu:

– Được rồi, ngươi một lòng trung thành, không biết tiểu thư có gặp ngươi không, tiểu thư nói không để ai quấy rầy.

Sở Ly nói:

– Mau đi thôi!

Đêm đã về khuya, cả Ngọc Kỳ đảo đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, dưới ánh đèn, đình đài lầu giác, rường cột chạm trổ giống như thiên cung tiên khuyết.

Hai người dừng lại ở lầu hai của Quan Tinh lâu, Tô Như ra hiệu hắn dừng lại, đợi mình đi hỏi ý kiến, sau đó nhẹ nhàng lên lầu ba.

Sở Ly vận sẵn Đại Viên Kính Trí.

Trên một chiếc giường ở lầu ba, Tiêu Kỳ sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi xếp bằng lặng lẽ vận công, tay trái bị kẹp tấm gỗ, dùng vải trắng để buộc.

Sở Ly nhìn sâu hơn, tay trái bị gãy thành từng khúc từng khúc, kinh mạch bị hủy hoại, những kinh mạch khác cũng yếu ớt, mất hết sức sống, nội lực Hoàng Tề tu luyện thật vô cùng thâm độc.

Tô Như bước lên trên, hắn bước theo lên lầu ba, xua tay với Tô Như.

Tô Như trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly tới thẳng phía sau lưng Tiêu Kỳ, hai tay đặt lên tấm lưng mềm mại của nàng, Khô Vinh kinh tập trung linh khí thảo mộc, từ từ truyền vào người nàng, giúp nàng bồi dưỡng kinh mạch.

Tô Như ấm ức nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn, không dám làm phiền.

Sau thời gian một tách trà, Tiêu Kỳ từ từ mở mắt.

Hai tay Sở Ly không buông ra, vẫn dùng linh khí bồi dưỡng cơ thể nàng:

– Tiểu thư, tới chỗ của ta!

Sắc mặt Tiêu Kỳ hồng hào hơn một chút, cảm nhận được nội lực thuần khiết, sức sống dồi dào truyền tới từ hai tay Sở Ly, khôi phục kinh mạch tốt hơn tâm pháp trị thương của mình, vết thương không xấu đi nữa.

Giọng Tiêu Kỳ hơi khàn:

– Đi tới chỗ ngươi?

– Ở bên cây Thiên Linh có thể trị thương.

Sở Ly nói.

– … Được.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly thu hai tay lại, Tiêu Kỳ chậm rãi bước xuống giường.

Tô Như trừng mắt nhìn Sở Ly, vội vàng nói:

– Tiểu thư, vết thương đỡ hơn chưa?

– Ừm, không sao.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly lắc đầu.

Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn Sở Ly:

– Đi thôi.

Ba người đi xuống lầu tới tiểu viện của Sở Ly.

Vừa bước vào tiểu viện Tiêu Kỳ đã cảm thấy không khí trong lành ập tới, toàn thân dễ chịu hơn vài phần, trước đây không bị thương không có cảm giác nhạy bén thế này, bây giờ yếu người cảm giác càng nhạy bén.

Sở Ly nói:

– Tuyết Lăng, lấy hai tấm bồ đoàn ra đây.

– Vâng!

Tuyết Lăng đáp một tiếng, bước vào phòng khách lấy hai tấm bồ đoàn ra, đặt bên cạnh cây Thiên Linh theo phương hướng Sở Ly chỉ.

Tiêu Kỳ ngồi trên một tấm bồ đoàn, Sở Ly ngồi sau lưng nàng.

Tô Như và Tuyết Lăng đứng bên cạnh quan sát.

Sở Ly nhắm mắt, truyền linh khí của cây Thiên Linh vào người Tiêu Kỳ, đồng thời cũng vận Tẩy Mạch quyết trong người nàng. Tiêu Kỳ để mặc nó, không hỗ trợ cũng không ngăn cản, chỉ quan sát nội lực vận hành, bất giác rơi vào trạng thái quên mình.

Tới khi nàng bừng tỉnh, phát hiện trời đã sáng rõ, mặt trời giữa buổi chiếu lên người mình vô cùng ấm áp, cái giá rét tan biến, sau lưng linh khí không ngừng truyền vào.

Nàng lặng lẽ quan sát một lát, kinh mạch đã khỏe mạnh, vết thương cũng khôi phục một nửa, cánh tay trái vẫn còn hơi đau, xương vỡ không thể nhanh khỏi hoàn toàn tới vậy, cần dưỡng thương vài ngày, kinh mạch đã thông suốt không bị cản trở, kinh mạch hồi phục thì gân cốt sẽ hồi phục nhanh hơn.

Sở Ly từ từ buông tay.

Tô Như và Tuyết Lăng đang ngồi bên cạnh vội vàng đứng dậy.

Tuyết Lăng đi bê cháo tới, Tô Như thì đổ một viên đan hoàn trong lọ sứ ra giao cho Sở Ly.

Hai người đều không ăn gì từ tối tới giờ chắc chắn đều rất đói, hơn nữa Sở Ly vận công lâu vậy nhất định rất mệt mỏi, Tô Như cho hắn uống Ích Khí đan, bổ khí, cũng có thể an thần.

Tiêu Kỳ đứng dậy, cúi đầu nhìn Sở Ly.

Sở Ly đã uống Ích Khí đan, nhắm mắt điều khí.

Tô Như vội vàng hỏi:

– Tiểu thư, sao rồi?

Tiêu Kỳ gật đầu:

– Hồi phục được một nửa… Đi thôi, đừng làm phiền Sở Ly, kêu hắn tối tới chỗ ta.

– Vâng.

Tô Như vội nói.

Tuyết Lăng nói:

– Tiểu thư, ăn cháo đã, giờ về vẫn phải nấu.

– Cũng được.

Tiêu Kỳ vào trong tiểu đình, Tuyết Lăng đặt hai bát cháo xuống, lo lắng nhìn Sở Ly.

Tiêu Kỳ nói:

– Yên tâm đi, hắn chỉ mệt thôi, nghỉ một ngày là khỏe.

Tuyết Lăng khẽ gật đầu.

Tiêu Kỳ vừa ăn cháo vừa quan sát Sở Ly.

Không ngờ nội lực của Sở Ly thuần khiết tới vậy, tinh thần mạnh mẽ, có thể điều khiển nội lực vận chuyển tâm pháp trị thương trên người nàng, sức mạnh tinh thần mạnh mẽ như vậy là điều quan trọng nhất để tiến vào cảnh giới Thiên Ngoại Thiên.