Chương 297: Sa di

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiêu Thi nhìn thấy hắn cố gắng như vậy, nàng biết hắn rất coi trọng thần thông, cho nên cũng không quấy rối hắn.

Nhưng nàng không quá xem trọng, nếu thần thông dễ tu luyện như vậy, Kim Cương tự cũng sẽ không chỉ có những người này, đã sớm vượt lên trên Đại Lôi Âm Tự rồi.

Hơn một trăm vị hòa thượng, ngoại trừ chú tiểu, các hòa thượng thanh niên, hòa thượng trung niên. Người chân chính có thể luyện thành thần thông, sợ rằng cũng chỉ có những lão hòa thượng kia mà thôi. Chỉ có hai mươi mấy người, đã luyện được hơn một tram năm.

Mỗi một đệ tử của Kim Cương tự đều là thiên tài, cũng người có tuổi còn trẻ đã tu thành thần thông, nhưng cũng phải ở trong tự luyện mấy năm thì mới có thể làm được chuyện này.

Sở Ly muốn trong thời gian ngắn ngủi mười ngày đã có được thành tựu, quả thực là nằm mơ.

Chỉ có điều hắn đã muốn tu được thần thông như vậy thì cứ tùy ý hắn đi.

Tiêu Thi ra khỏi phòng, đi bộ ở trong viện.

Mười mấy chú tiểu tập hợp lại đây, hiếu kỳ nhìn nàng.

Một chú tiểu vóc người nhỏ gầy, sắc mặt vàng vọt chạy tới, tay hợp thành chữ thập nói:

– Nữ thí chủ, người có thể lấy ra khăn che mặt, để chúng ta nhìn xem hình dạng của người thế nào hay không?

– Không được, tiểu hòa thượng, ta sợ rằng các ngươi sẽ động phàm tâm.

Tiêu Thi lắc đầu.

– Nữ thí chủ đã quá coi thường chúng ta rôi.

Tuy rằng chú tiểu này bệnh tật triền miên, nhưng giữa hai lông mày lại rất là linh động, con mắt trong trẻo:

– Chúng ta coi phấn hồng như bộ xương, sao có thể động phàm tâm được chứ?

– Đúng vậy, đúng vậy. Ở trong mắt chúng ta, nữ thí chủ chỉ là một bộ xương khô mà thôi.

Các chú tiểu bên cạnh phụ họa nói.

Tiêu Thi cười nói:

– Tiểu hòa thượng đúng là mạnh miệng, như vậy ta phải hạ khăn che mặt xuống thật hay sao?

– Hạ xuống đi, để chúng ta nhìn một chút!

Các chú tiểu vội vã giục.

Tiêu Thi cười khanh khách nhìn bọn họ:

– Lỡ đâu các ngươi động phàm tâm, làm chậm trễ các ngươi tu hành. Nếu như sư phụ các ngươi tìm ta tính sổ thì ta phải làm sao bây giờ?

– Không trách được ngươi, nữ thí chủ, chắc chắn chúng ta sẽ không nói.

Một chú tiểu vội hỏi.

Chú tiểu nhỏ gầy nói:

– Nữ thí chủ, có phải là dung mạo của ngươi rất xấu hay không?

– Tiểu hòa thượng khá lắm. Cũng biết xấu hay đẹp sao?

Tiêu Thi cười khẽ.

Chú tiểu nhỏ gầy nói:

– Nữ thí chủ, bần tăng tên là Hư An, không phải là tiểu hòa thượng.

– Được rồi. Hư An tiểu hòa thượng.

Tiêu Thi nói:

– Ngươi có thể mang một cái dây chắc chắn tới đây được không? Ta muốn chia Phật châu này thành hai chuỗi.

– Xá Lợi Phật châu sao?

Hư An vội hỏi:

– Nữ thí chủ, đây chính là Xá Lợi Phật châu. Tuyệt đối không thể làm mất đó!

– Chia làm hai chuỗi không sao chứ?

Tiêu Thi nói:

– Tay ta nhỏ, không đeo được toàn bộ.

– Để ta đi lấy một sợi chỉ!

Sau đó hắn giống như một làn khói chạy ra ngoài.

Rất nhanh hắn đã cầm một sợi chỉ trắng tới, nhìn mỏng manh, nhưng lại dị thường dẻo dai.

– Đây chính là không tàm tuyến.

Hắn dùng hai tay nâng lên, như hiến vật quý nói:

– Cho dù có dùng đao chém cũng không chém đứt được.

– Vậy thì đa tạ tiểu hòa thượng.

Tiêu Thi cười nói.

Nàng lấy Phật châu xuống, muốn mở ra, nhưng không thành công.

Hư An cười hì hì nói:

– Đây là bàn nhược khấu, nữ thí chủ không giải được đâu, để ta đến!

– Kim Cương tự các ngươi quả thực có rất nhiều trò gian đó.

Tiêu Thi đưa Phật châu cho hắn.

Hư An nói:

– Bởi vì sư phụ và các sư bá đều quá nhàn rỗi.

Chúng chú tiểu cười hì hì.

Ngón tay của Hư An vừa nhỏ lại vừa linh hoạt. Rất nhanh đã mở Phật châu ra, sau đó cúi đầu tách ra Phật châu. Nhưng bởi vì có ba mươi lăm hạt, cho nên không có cách nào phân đều ra được. Hắn cau mày suy nghĩ một trận, bỗng nhiên đứng dậy chạy đi.

Tiêu Thi kinh ngạc nhìn hắn.

Một lát sau, Hư An lại chạy trở về, trên tay cầm một viên Xá Lợi. Thả vào trong đám Xá Lợi cũ, tập hợp đủ ba mươi sáu viên. Tức thì mặt mày của hắn trở nên hớn hở.

Tiêu Thi mở miệng cười nói:

– Tiểu hòa thượng nhà ngươi đúng là thú vị. Ngươi không được làm như vậy, ngươi cầm lại viên này đi!

Nàng nói xong rồi đưa hai viên Xá Lợi cho Hư An:

– Đây là thứ ta cho ngươi, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi, Hư An tiểu hòa thượng.

Hư An vội vã xua tay không dám nhận.

Hắn là đệ tử Kim Cương tự, đương nhiên biết viên Xá Lợi này quý giá tới mức nào.

Tiêu Thi nói:

– Cầm đi, tương lai không chừng ta còn cần ngươi đến cứu giúp ta đó. Một viên Xá Lợi có thể thi triển Kim Cương Xá Lợi thuật một lần, ngươi nợ ta một cái mạng. Cố gắng tu hành đi!

– Đa tạ nữ thí chủ!

Hư An nhận lấy Xá Lợi, nhếch miệng, lại trịnh trọng nói:

– Nhất định ta sẽ cứu thí chủ một lần!

Tiêu Thi cười khẽ:

– Được, ta chờ. Nhưng phải cố gắng tu hành, tránh cho tương lai ta gặp phải nguy hiểm, ngươi lại không có cách nào cứu ta được.

– Tuyệt đối sẽ không!

Hư An trịnh trọng gật đầu.

Tiêu Thi cười híp mắt đánh giá Hư An, cảm thấy thú vị, bỗng nhiên lấy khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành, nở nụ cười sáng sủa. Sau đó nàng lại khăn che mặt vào, cười híp mắt nhìn bọn họ.

Hư An và những chú tiểu còn lại ngây người một hồi.

Tiêu Thi đã biết sẽ có kết quả này, nàng khẽ cười một tiếng, xoay người dịu dàng rời đi.

Nàng trở lại trong phòng, đưa một chuỗi Phật châu cho Sở Ly rồi nói:

– Cái này cho ngươi.

Sở Ly mở mắt ra, nhìn Xá Lợi Phật châu.

– Ta biết ngươi yêu thích thứ này.

Tiêu Thi nói:

– Nhìn mắt sáng rực kìa, cầm đi.

Sở Ly cười nhận lấy:

– Đây chính là thứ tốt, có thể đỡ được tất cả thần thông đó!

– Chống đỡ được thần thông thì có ích lợi gì cơ chứ?

Tiêu Thi không phản đối nói:

– Thần thông không phải là vạn năng, nếu như một quyền đánh tới, nó cũng không ngăn được!

Sở Ly nói:

– Thứ khó đề phòng chân chính là thần thông, võ công thì lại không đáng sợ như vậy.

– Đừng khoác lác nữa, võ công không đáng sợ hay sao?

Tiêu Thi nói:

– Như lão hòa thượng vừa nãy kia, ngươi có thần thông thì có thể làm gì được hắn chứ?

Sở Ly cười cợt, không tranh cãi với nàng.

Vừa nãy đổi lại là mình, quả thực hắn có thể trốn thoát được.

– Ta phát hiện ra một tiểu hòa thượng, rất thú vị.

Tiêu Thi cười nói, lại nói qua chuyện vừa rồi một lần.

Sở Ly nói:

– Tiểu hòa thượng này có đại trí tuệ, hiếm thấy!

– Vừa nát lại ngốc, có đại trí tuệ gì cơ chứ?

Tiêu Thi nói.

Sở Ly nói:

– Lợi và hại, những thứ này chỉ là thế tục tính toán, hắn tu hành, có thể dứt bỏ những thứ này, không phải là trí tuệ thì là cái gì chứ? Có thời gian ta cũng muốn gặp hắn một lần.

– Ngươi lại muốn chỉ điểm người ta vài câu hay sao?

Tiêu Thi khẽ cười nói:

– Đây chính là Kim Cương tự đấy nhé.

Sở Ly bật cười:

– Như vậy cũng đúng.

– Sao rồi, đã luyện thành thần thông chưa?

Tiêu Thi nói.

Sở Ly cau mày.

Hắn không có một chút manh mối nào cả, mơ hồ có một nguồn lực lượng đang ngăn cản mình tìm hiểu, nguồn lực lượng này bị kim quang suy yếu đi một chút, nhưng vẫn đủ mạnh. Cho nên muốn tu thành thần thông, tuyệt đối không phải là mấy ngày có thể thành được.

Muốn luyện thành thần thông thật thì tốt nhất nên bế quan ở trong Kim Cương tự, lợi dụng hoàn cảnh của nơi này để có tiến bộ nhanh chóng. Nếu không, một khi rời khỏi Kim Cương tự, tiến cảnh sẽ trở nên rất chậm, hầu như không ngộ ra được thần thông nữa!

Không trách được đệ tử Kim Cương tự rất ít khi đi ra ngoài, ở ngoài tự thực sự là bất lợi cho việc tu hành của bản thân.

Tiêu Thi nói:

– Luyện không được thì quên đi, quá tốn thời gian!

Sở Ly lắc đầu nói:

– Trước tiên cứ ở chỗ này mấy ngày, nơi này an toàn hơn nhiều.

– Ta nghe theo ngươi, dù ở đến ngày đại hôn cũng không sao cả.

Tiêu Thi gật đầu:

– Ta muốn ngủ một lát, ngươi tự luyện đi.

Nàng dứt lời, trực tiếp đi lên trên giường.

Sở Ly vội vã xuống dưới giường:

– Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài tu luyện.

Dứt lời, hắn lập tức rời khỏi phòng, đến trước một Phật tháp.

Vì sao bên trong kim quang của phật tháp lại mơ hồ có người ngồi xếp bằng chứ? Hắn cảm thấy thứ này cũng không phải là ảo ảnh, rốt cuộc là thứ gì?

Đáng tiếc ở trong tự, Đại Viên Kính Trí chỉ có thể nhìn được bản thân, không ra được bên ngoài cơ thể, cho nên cũng không có cách nào biết rõ được.

Mấy chú tiểu ngồi cùng một chỗ dưới một Phật tháp, xếp bằng mà ngồi, không nhúc nhích, đều đang tu hành.

Sở Ly cười nhìn bọn họ một chút, những đứa trẻ này đều là thiên tài, tùy tiện chọn một người ra cũng không kém hơn so với mình, thậm chí lại còn hơn một bậc.

Ánh mắt của hắn chuyển động, nhìn thấy chú tiểu vừa gầy vừa nhỏ, vẻ mặt như mang bệnh kia, nó đang khoanh chân ngồi, cúi đầu thưởng thức một viên Xá Lợi.