Chương 415: Bức bách

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lục Ngọc Dung nói:

– Thúc thúc, cô cô, kỳ thực điều này cũng không trách được biểu ca.

– Hả?

Hai người đều nhìn về phía nàng.

Lãnh Dĩnh cũng hiếu kì nhìn sang, đôi mắt sáng trừng lớn.

Lục Ngọc Dung nói:

– Bằng hữu bên cạnh hắn đều là đám công tử bột, đều nói gì nghe nấy với hắn, người của Thần Đô cũng đều cho thúc mấy phần mặt mũi, một mực cung kính đối với hắn… Cho nên tâm tính của hắn còn chưa thành thục mà đã có đãi ngộ có thể so sánh được với hoàng thượng, há có thể không biến thành dáng vẻ như bây giờ hay sao?

Cảnh Vương chậm rãi gật đầu:

– Ngọc Dung nói rất có lý, là ta sơ sẩy!

Tâm tư của hắn vẫn đặt ở trên việc triều đình, quản thúc đối với Lãnh Phong cực nhỏ, tất cả đều giao cho Vương phi.

Tuy Vương phi có quản thúc đối với Lãnh Phong, nhưng ở bề ngoài Lãnh Phong đồng ý rất tốt, là một nhi tử ngoan ngoãn. Một khi rời khỏi nhà lại khôi phục bộ dáng vốn có, Lục Vương phi tuy có tâm trách phạt, thế nhưng lại không nhẫn tâm được như vậy.

Lục Vương phi than thở:

– Lẽ nào thật sự lại phải ném tới biên cương rèn luyện một năm nữa hay sao?

Cảnh Vương hừ lạnh nói:

– Điều này cũng chưa chắc đã không thể.

– Quá nguy hiểm.

Lục Vương phi nói.

Lục Ngọc Dung trầm ngâm nói:

– Cô cô, con có một ý kiến.

Lục Vương phi rất cảnh giác nhìn nàng:

– Ngọc Dung, ngươi đừng có ý nghĩ chỉnh hắn đó!

– Lần này là thật sự vì muốn tốt cho hắn!

Lục Ngọc Dung mở miệng cười khẽ:

– Để hắn đến làm thị vệ trong phủ của con, không phải hắn cảm giác mình mạnh hơn so với Sở Ly sao? Lúc trước Sở Ly làm từ tạp dịch không phẩm mà lên, trong vòng hai năm đã lên tới nhất phẩm, hắn cảm thấy hắn mạnh hơn so với Sở Ly, vậy thì thử xem, tránh cho hắn tự cao tự đại.

– Hừ!

Cảnh Vương trầm giọng hừ lạnh nói:

– Chí lớn nhưng tài mọn, có thể làm được chuyện gì cơ chứ?

– Vương gia!

Lục Vương phi bất mãn nhìn hắn.

Cảnh Vương nói:

– Khỏi nói làm nhất phẩm, cho dù hắn có thể trở thành bát phẩm, ta đã cám ơn trời đất rồi!

– Lúc trước khi Sở Ly tiến vào phủ Quốc Công còn không Trúc Cơ, không biết võ công.

Lục Ngọc Dung nói:

– Biểu ca mạnh hơn hắn rất nhiều, võ công không tệ. Cũng đã trải qua chiến trường, lẽ nào một năm còn không thăng nổi bát phẩm hay sao?

Lục Vương phi vội vàng gật đầu.

Lục Ngọc Dung nói:

– Muốn mài đi tính tình của hắn, chỉ có vào ở trong phủ Quốc Công. Không để người ta biết thân phận của hắn, để hắn hiểu xem mình là người như thế nào. Có bản lĩnh lớn bao nhiêu, đừng tưởng rằng hắn sinh ra đã có bản lĩnh của thúc thúc rồi.

Cảnh Vương trầm ngâm không nói.

Chuyện này không đơn giản như vậy, hắn liếc mắt nhìn Lục Ngọc Dung.

Một khi thực sự để cho Lãnh Phong tiến vào phủ Quốc Công, như vậy sẽ triệt để trói vào một chỗ cùng phủ Quốc Công, Lãnh Phong đã được khắc dấu ấn của phủ Quốc Công, chuyện này đối với tương lai của hắn ảnh hưởng rất lớn, sẽ trở thành dị loại trong các hoàng Thế tử.

Mà hắn cũng sẽ bởi vì thân cận quá mức cùng phủ Quốc Công mà chịu ảnh hưởng.

Lục Ngọc Dung là cháu của hắn, nhưng giữa hắn và phủ Quốc Công lại không tính như vậy được.

Dường như Lục Ngọc Dung đã đoán ra được tâm tư của hắn:

– Thúc thúc. Cứ để Lãnh Phong mai danh ẩn tích, lại nói với người ngoài hắn đi tới biên cương, không ai phát hiện ra được đâu.

– Đúng vậy, đúng vậy.

Lục Vương phi vội vàng gật đầu.

Nàng cảm thấy ý này của Lục Ngọc Dung vô cùng tốt.

Tiến vào phủ Quốc Công làm thị vệ, không lo an toàn, đây là chuyện mà nàng quan tâm nhất. Tất cả mọi chuyện còn lại đặt ở trước mặt an toàn đều không đáng là gì.

Huống hồ làm một thị vệ cũng có thể mài đi tính tình táo bạo của hắn, vẹn toàn đôi bên, không thể tốt hơn được nữa.

– Để cho ta suy nghĩ một chút.

Cảnh Vương cười nói:

– Ngày hôm nay Sở Ly đến đây, đã tìm được nội gian chưa?

Hắn cũng không ôm hi vọng gì cả, nội phủ không thể so với bên ngoài. Đã trải qua Lục Ngọc Dung cẩn thận sắp xếp một lần, cho nên lần này ngay cả hắn cũng cảm thấy uốn cong thành thẳng.

Lục Ngọc Dung chậm rãi nói:

– Sở Ly nói, Điền Thạch là thích khách.

– Điền Thạch?

Cảnh Vương ngẩn ra. Lập tức cười lên ha hả:

– Sở Ly này, chẳng lẽ hắn muốn chặt một tay của ta sao

Lục Vương phi vội nói:

– Không thể là Điền Thạch được, hắn là người mà thúc thúc ngươi cứu ở ven đường, nếu như không có thúc thúc ngươi thì hắn đã ốm chết, huống hồ mấy năm qua, hắn vẫn tận tâm tận lực bày mưu tính kế thay cho thúc thúc ngươi, làm sao có khả năng là nội gian được chứ!

– Ngươi là nói Điền Thạch biết võ công sao?

Cảnh Vương hỏi.

Lục Ngọc Dung nói:

– Vâng, võ công của hắn rất cao.

– Không thể nào.

Cảnh Vương lắc đầu nói:

– Hắn không có võ công trên người.

Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:

– Theo lý thuyết. Sở Ly sẽ không gạt con.

– Chẳng lẽ hắn có ý đồ riêng sao?

Cảnh Vương trầm ngâm nói:

– Có điều cũng không đúng, Sở Ly không hẳn đã nhận ra được Điền Thạch.

– Vậy thì thử một lần đi.

Lục Ngọc Dung nói.

Cảnh Vương chậm rãi gật đầu.

Phòng khách Cảnh Vương phủ, ánh đèn rực rỡ mới lên.

Bên trái Cảnh Vương là Lục Ngọc Dung đang ngồi, bên phải là Điền Thạch ngồi đó. Phía đối diện thì lại có hai lão giả lông mày trắng.

Tướng mạo của Điền Thạch anh tuấn, dưới cằm có râu, khí chất thanh hoa mà lại phiêu dật.

Hai lão giả phía đối diện đều hạc phát đồng nhan, lông mày và tóc trắng như tuyết, khuôn mặt hồng hào như trẻ con, hiển nhiên là người có dưỡng sinh thuật.

– Chuyện này liên quan tới Quang Minh Thánh giáo.

Cảnh Vương cau mày trầm giọng nói:

– Có khả năng trong phủ chúng ta có đệ tử của Quang Minh Thánh giáo trà trộn vào, cho nên phải tra một chút… Hai ngày nay bầu không khí trong Bộ binh rất căng thẳng, người người đều gặp nguy, không ngờ trong săn bắn đại điển lại có đệ tử Quang Minh Thánh giáo trà trộn vào, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được chỗ đáng sợ của đệ tử Quang Minh Thánh giáo, mỗi người trong bọn họ đều không sợ chết, uy hiếp rất lớn, cần phải tìm ra thật nhanh!

– Vương gia, phủ chúng ta có thể nói là tường đồng vách sắt, sao có thể có đệ tử Quang Minh Thánh giáo trà trộn vào được chứ?

Một lão giả thản nhiên cười nói:

– Nếu là ở những phủ khác thì lão phu sẽ tin, nhưng ở phủ chúng ta thì lại không thể.

– Không có chuyện gì là không thể.

Cảnh Vương hừ lạnh nói:

– Đệ tử của Quang Minh Thánh giáo bản lĩnh phi phàm, có thể ẩn giấu được võ công của bản thân, cao thủ Thiên Ngoại thiên có thể biến thành một người không biết võ công gì cả!

– Vương gia, vậy phải tra xét từ đâu đây?

Điền Thạch ôm quyền một cái, nói.

Cảnh Vương đạo:

– Từ bên nha hoàn kia đi, nhìn người thường thường tầm thường nhất khả nghi nhất, cẩn thận tra xét mỗi một nha hoàn một lần, một người cũng không để lọt.

– Cũng tốt.

Điền Thạch gật gù than thở:

– Không nghĩ tới Quang Minh Thánh giáo lại vươn bàn tay đến phủ của chúng ta, là Lục cô nương tra ra được sao?

Lục Ngọc Dung cười cợt:

– Là ta đoán, rất có khả năng Quang Minh Thánh giáo đều sắp xếp nội gian vào mỗi một Vương phủ, chúng ta cũng không phải là ngoại lệ!

– Như vậy sao…

Điền Thạch bình tĩnh nói:

– Xem ra phải cố gắng tra một chút.

– Điền tiền bối, ta cảm thấy nhất định người này là ở trong đám nha hoàn.

Lục Ngọc Dung nói:

– Hơn nữa phải là nha hoàn ở gần Vương gia.

– A, có lý.

Điền Thạch nói.

Hắn thản nhiên thở dài nói:

– An nguy của Vương gia rất quan trọng, phải cố gắng tra xét một chút…

– Thực sự là đáng tiếc…

Hắn bỗng nhiên phun ra một hơi, làm như vô ý nhẹ nhàng vung tay áo một cái.

Nếu như là lúc bình thường, Cảnh Vương không có lòng cảnh giác, sẽ không để ý tới động tác này của hắn.

Bây giờ Cảnh Vương đã được Lục Ngọc Dung nhắc nhở, lòng cảnh giác cực cao, theo bản năng vận chưởng che ở trước ngực.

Ầm, một tiếng vang trầm thấp vang vọng, hai đạo kình lực chạm vào nhau, lực lượng mãnh liệt lan tràn ra ngoài.

Hai lão giả râu tóc bạc trắng lăn ra ngoài, Lục Ngọc Dung đỡ lấy hai người đúng lúc, đưa ra khỏi phòng khách.

Chờ tới khi trở lại phòng khách thì Cảnh Vương và Điền Thạch đã chiến thành một đoàn.

Cảnh Vương là cao thủ Thiên Ngoại thiên, Điền Thạch bình thường nhìn như văn sĩ, lúc này lại phiêu dật như quỷ mỵ, thân pháp rất nhanh. Khi xuất chưởng vừa phiêu dật mà lại tàn nhẫn, ép cho Cảnh Vương lùi về phía sau từng bước từng bước một.

Cảnh Vương trầm giọng nói:

– Điền Thạch, bản vương không xử bạc với ngươi, vì sao lại phải như vậy chứ?

– Vương gia thứ lỗi!

Động tác của Điền Thạch rất phiêu dật, khi nói chuyện nhẹ như mây gió:

– Sau khi phụ thân chết ở trong tay Vương gia, thù cha không đội trời chung, Điền mỗ chỉ có thể làm như vậy mà thôi!

– Ngươi là nhi tử của ai?

– Điền Hoành.

– Điền Hoành?

Cảnh Vương cau mày, không nhớ ra được.

Điền Thạch lạnh nhạt nói:

– Vương gia đã giết qua quá nhiều người, há có thể nhớ tới một tiểu quan cửu phẩm được chứ? Vốn Điền mỗ muốn chờ khi đại nghiệp của Vương gia thành công thì mới động thủ, đáng tiếc thế sự khó liệu, chỉ có thể giải quyết Vương gia trước mà thôi!

– Là bởi vì đệ tử Quang Minh Thánh giáo kia đúng không?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.