Chương 121: Nhiệm vụ

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiêu Kỳ có chút cảm động, vì nhị tỉ, đại ca có thể gạt bỏ tâm trạng, cố nén cơn tức này xuống.

Một khi Sở Ly bắt được Tưởng Hòe, nếu như không thể bỏ ra chút thành ý, chỉ cưỡng bức ép buộc sẽ khiến Tưởng Hòe liều mình phản kháng, tuyệt đối không giao ra Trường Sinh Thảo, chỉ có duy nhất cách cho hắn cơ hội mới có thể lấy lại Trường Sinh Thảo được.

Cơ hội này rất mong manh nhưng chỉ có một tia hi vọng cũng phải tranh thủ, Trường Sinh Thảo chỉ có thể tìm về được trong tâm thái như vậy.

– Tam muội, nếu Sở Ly có thể bắt được Tưởng Hòe, sao muội không nói sớm?

Tiêu Thiết Ưng trách cứ.

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

– Khinh công của Sở Ly rất cao nhưng không phải thần tiên, chưa chắc đã có thể làm được.

– Có một chút hi vọng cũng phải giữ lấy!

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Được rồi, giờ muội lập tức sai hắn xuất phát, tăng làm tứ phẩm, nếu như thực sự tìm được Trường Sinh Thảo về đây sẽ tăng tiếp một phẩm!

Tiêu Kỳ nói:

– Cần phủ phối hợp, phải tìm ra chỗ ẩn náu của Tưởng Hòe trước!

– Đang tìm rồi!

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Sẽ nhanh có tin tức thôi.

– Muội đi tìm Sở Ly!

Tiêu Kỳ nói.

Trong lòng nàng không có hi vọng tìm lại Trường Sinh Thảo. Tưởng Hòe là Phi Thiên đại đạo, kiến thức uyên bác, sao có thể không nhận ra Trường Sinh Thảo, cho dù mới đầu không coi trọng, biết thân phận của phủ Quốc Công cũng có thể đoán được là vậy quý giá, điều tra kĩ chắc sẽ điều tra ra.

Có thể tăng sáu mươi năm tuổi thọ, e rằng Quách Hòe đã ăn vào bụng rồi.

Tiêu Thiết Ưng bất mãn trừng mắt nhìn nàng:

– Mau đi tìm đi!

– Không vội gì một khoảnh khắc!

Tiêu Thiết Ưng bực tức nói:

– Có thể chỉ vì mải nói đôi ba câu, Tưởng Hòe đã ăn mất Trường Sinh Thảo rồi!

– Được rồi, muội đi liền!

Tiêu Kỳ lắc đầu, hiện giờ hắn đang ở vào trạng thái gần như điên cuồng, không dễ dàng nói lý lẽ với hắn.

Sở Ly đang ngồi trong tiểu viện chăm sóc linh thảo, đã thu hoạch một đợt, trồng thêm hạt giống mới.

Cây Thiên Linh đã tỏ rõ uy lực, thời gian thu hoạch rút ngắn hai phần ba so với bình thường, linh thảo một năm thì chỉ cần bốn tháng.

Tuyết Lăng luyện Huyền Âm Chưởng ở bên cạnh, Huyền Âm Chưởng không chỉ chưởng lực kì lạ, chưởng pháp cũng rất kì diệu, cần lĩnh ngộ thật kĩ càng, luyện nhiều thành quen.

“Cốc, cốc”, cửa tiểu viện vang lên tiếng gõ cửa.

Sở Ly nhìn qua Đại Viên Kính Trí thì thấy là Tiêu Kỳ, xua tay ra hiệu cho Tuyết Lăng để hắn đích thân đi mở cửa, phủi linh thổ trên tay, mở cánh cửa tiểu viện, chắp tay chào:

– Tiểu thư.

Tiêu Kỳ mặc áo trắng tuyết giống như không vướng bụi trần, Tô Như mặc áo xanh ngọc, xinh đẹp yêu kiều.

– Vào trong nói chuyện.

Tiêu Kỳ bước vào tiểu viện.

Nàng nhìn cây Thiên Linh và linh thảo xung quanh cây Thiên Linh, hài lòng gật đầu, tốc độ phát triển của linh thảo rất nhanh, mặc dù chỉ là một đám đất linh thổ nhỏ nhưng có thể sánh ngang Linh Dược Viên. Hơn nữa có thể trồng được những linh thảo dược viên không trồng được, giá trị của tiểu viện không thể ước lượng.

Tuyết Lăng vội bước tới hành lễ.

Bốn người bước vào tiểu đình, trúc xanh xào xạc theo gió, yên ả dễ chịu.

Tuyết Lăng bưng trà lên sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tiêu Kỳ đặt chén trà bạch ngọc xuống, ánh mắt trong trẻo nhìn Sở Ly:

– Sở Ly, giờ ngươi đã là tứ phẩm rồi.

Sở Ly ngạc nhiên, sau đó cười nói:

– Đa tạ tiểu thư!

Từ ngũ phẩm thăng lên tứ phẩm khó như lên trời, hắn thiết nghĩ phải cần nhiều năm mới có thể tích lũy đủ công lao thăng phẩm, tứ phẩm không phải tích lũy thời gian là có thể đạt được, tất cả đều dựa vào công lao.

Tiêu Kỳ nói:

– Ngươi xứng đáng được như vậy… Còn một việc nữa.

– Thiên Linh viện sao?

Sở Ly cười nói:

– Đại công tử không đồng ý?

– Đại ca đã đồng ý rồi.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

– Nhưng trong phủ xảy ra một chuyện.

Sở Ly nhìn nàng.

Tiêu Kỳ nói:

– Vốn dĩ đã tìm được một cây Trường Sinh Thảo, kết quả lại bị Phi Thiên Thần Hầu cướp mất.

– Trường Sinh Thảo?

Sở Ly sững người, ngạc nhiên nói:

– Trường Sinh Thảo trong truyền thuyết sao?

– Đúng vậy.

– Trên thế gian này thực sự có Trường Sinh Thảo?

Sở Ly xuýt xoa nói:

Nguồ.n: irea.d..v.n

– Thật không ngờ, nghe nói có thể tăng sáu mươi năm tuổi thọ, đúng là một món đồ tốt… Sao lại bị cướp vậy?

Có thể tìm được Trường Sinh Thảo chứng tỏ thế lực của phủ Quốc Công rất lớn mạnh, không nên bị cướp mới đúng, cho dù không được coi trọng cũng không thể sơ suất, chắc chắn có cao thủ Thiên Ngoại Thiên hộ tống, đúng lý sẽ không thể nào xảy ra chuyện được.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

– Ngươi biết Phi Thiên Thần Hầu không?

Sở Ly trầm ngâm một lát, gật đầu.

Trong đầu hắn tìm kiếm tình báo về Phi Thiên Thần Hầu, cao thủ Tiên Thiên, khinh công tuyệt đỉnh không ai sánh bằng, cho dù gặp cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng có thể an toàn trốn thoát.

Sở Ly tin rằng điều này không phải lời đồn xuông, khinh công của mình cũng là tuyệt đỉnh, gặp cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng có thể an toàn trốn thoát.

– Phi Thiên Thần Hầu nhân lúc Thiết Yêu Lĩnh mai phục hộ vệ trong phủ liền ra tay cướp mất Trường Sinh Thảo.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

– Bây giờ không thấy tăm hơi, rất có thể đã nhận ra Trường Sinh Thảo.

Sở Ly thở dài:

– Có thể đã ăn rồi!

– Nếu như hắn ăn rồi thì giết hắn, nếu chưa ăn thì hãy lấy về, hắn giao trả Trường Sinh Thảo có thể tha cho hắn.

Tiêu Kỳ nói:

– Việc này giao cho ngươi!

Sở Ly sững người, ngạc nhiên chỉ vào mình.

Tiêu Kỳ nói:

– Ngươi khinh công giỏi nhất, có hi vọng bắt được hắn, nếu như có thể lấy lại Trường Sinh Thảo sẽ thăng tiếp một phẩm.

Sở Ly gượng cười nói:

– Tiểu thư, ta không lợi hại tới vậy.

Tô Như liếc mắt nhìn hắn nói:

– Sở Ly, không thử sao biết được?

Sở Ly thở than:

– Chắc hộ vệ trong phủ đã thử rồi?

– Đại ca phái đi hai lượt người, giờ vẫn chưa có tin tức gì, chắc là không có hi vọng gì cả.

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

– Phi Thiên Thần Hầu dễ bị bắt như vậy không biết đã chết bao lần rồi, phải dựa vào ngươi thôi.

Sở Ly cầm chén trà bạch ngọc lên, nhấp một ngụm, than thở:

– Tìm Phi Thiên Thần Hầu khó hơn mò kim đáy bể.

Phi Thiên Thần Hầu là phi thiên đại đạo lừng danh thiên hạ, đắc tội vô số người, tới nay vẫn tiêu dao tự tại, không ai làm gì được hắn, chứng tỏ không ai biết nơi hắn ẩn náu, hơn nữa lại tinh thông thuật ẩn náu, thiên hạ bao la, muốn tìm ra nơi hắn ẩn thân đúng là ảo tưởng hão huyền.

Cướp được Trường Sinh Thảo, không cần nghĩ cũng biết, Tưởng Hòe chắc chắn sẽ trốn đi, ẩn náu một thời gian.

Trong tình hình này mà muốn tìm được hắn trừ khi có kì tích xảy ra, mình có Khô Vinh kinh và Đại Viên Kính Trí, nhưng không phải thần tiên, không thể làm những việc bất khả thi.

– Phủ sẽ cử người giúp ngươi.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly than thở:

– Tiểu thư, tiểu thư cũng biết là sẽ không có tác dụng gì!

Phi Thiên Thần Hầu không chỉ đắc tội phủ họ mà còn đắc tội hết phủ Quốc Công của mười hai đường, đặc biệt là phủ Nhân Quốc Công, hận hắn tới tận xương tủy, chỉ muốn lập tức giết hắn. Phủ Nhân Quốc Công thế lực mạnh cũng không tìm ra hắn, đừng nói tới phủ Dật Quốc Công.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

– Nói vậy là ngươi không muốn đi?

Sở Ly nhìn sắc mặt không tỏ thái độ gì của nàng, thở dài nói:

– Tiểu thư đã có lệnh, ta đương nhiên phải tuân lệnh!

– Vậy thì tốt.

Tiêu Kỳ thần sắc dịu xuống.

Tô Như nói:

– Vậy còn lằng nhằng gì nữa! Mau lên đi chứ, tranh thủ thời gian, có thể chỉ chậm một chút thôi Tưởng Hòe đã nuốt mất Trường Sinh Thảo rồi!

Tiêu Kỳ hỏi:

– Còn cần gì không?

– Trường Sinh Thảo cho ai vậy?

Tiêu Kỳ sững người, không ngờ lúc này hắn lại hỏi vấn đề này:

– Cho nhị tỉ.

Sở Ly ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

Xem ra đại công tử rất trọng tình cảm, sáu mươi năm tuổi thọ, cám dỗ cực lớn vậy mà hắn có thể kháng cự để Trường Sinh Thảo cho Tiêu Thi, cũng đáng để mình tận tâm tận lực.

Tô Như nói:

– Có cần ta giúp ngươi không?

Sở Ly lắc đầu:

– Càng ít người càng tốt, muốn bắt được Phi Thiên Thần Hầu không dễ dàng gì.

– Bắt đầu từ đâu?

Tiêu Kỳ hỏi.

Sở Ly trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói:

– Nhóm hộ vệ kia đã về chưa?

– Ngươi nghi ngờ có nội ứng sao?

Tiêu Kỳ lập tức hiểu ý hắn.

Sở Ly nói:

– Mười phần chắc tới tám chín phần!