Chương 139: Cạm bẫy

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly nhướng mày.

Hắn có chút ấn tượng với Tê Ngô phái, chính là đám người khiêu khích Nhàn Vân tửu quán lúc trước, bị Triệu Dĩnh đánh gãy chân.

Nghe nói sau này bọn họ không tới Nhàn Vân tửu quán nữa, có thể là ngại không dám tới, tu vi của Triệu Dĩnh không thuộc hàng đỉnh cấp của cảnh giới Tiên Thiên nhưng kiếm pháp cao thâm, kì diệu, cao thủ Tiên Thiên thông thường sẽ không thể đánh lại nàng ta được.

Tuyết Lăng nói:

– Công tử còn nhớ Tê Ngô phái này chứ?

Sở Ly ừ một tiếng:

– Đương nhiên là nhớ!

Lần này chắc cũng cần tính sổ với Tê Ngô phái rồi!

Tuyết Lăng chun mũi, nói:

– Đúng là không biết trời cao đất dày, cần phải dạy bảo cho chúng biết!

Tê Ngô phái mới phát triển gần đây, hình như có không ít cao thủ Tiên Thiên, vô cùng ngông cuồng, thậm chí không coi phủ Quốc Công ra gì, dám khiêu khích phủ Quốc Công.

Lần trước là Nhàn Vân tửu quán, lần này là giết người trong thành, càng ngày càng to gan!

Sở Ly gõ nhẹ tay trên hộp xương hổ, cảm giác kì lạ truyền vào từ ngón tay, tinh thần càng trở lên bình tĩnh, vô số suy nghĩ nối tiếp nhau xuất hiện và biến mất trong đầu.

Hắn lờ mờ cảm thấy có gì đó bất ổn.

Thế lực hùng mạnh của phủ Quốc Công tất cả mọi người trong võ lâm đều biết, Tê Ngô phái cũng không phải kẻ ngốc, khiêu khích thế nào cũng phải có chừng mực, muốn nổi tiếng thì cũng không thể làm như vậy, giết người trong thành là họa sát thân!

Phủ Quốc Công sẽ tới thẳng môn phái đòi người, nếu giao người ra thì Tê Ngô phái sẽ không còn chút uy phong nào nữa, còn nếu không giao người thì phủ Quốc Công sẽ lập tức ra tay tiêu diệt Tê Ngô phái, tuyệt đối sẽ không khách khí.

Nhưng chắc chắn không phải vu oan giá họa, tam tiểu thư Tiêu Kỳ có thể nhìn thấu nhân tâm, không thể qua mắt nàng ta được.

– Để ta đi xem sao!

Sở Ly đứng dậy, cất hộp xương hổ vào trong ngực.

Hai mắt Tuyết Lăng lập tức phát sáng:

– Được.

Hai người tới Quan Tinh Lâu, Tô Như đang ngồi dưới lầu, áo vàng đào tung bay.

– Sở Ly, có việc gì vậy?

Nàng chỉ vào ghế thái sư, ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói:

– Tiểu thư đang nghỉ ngơi.

Sở Ly ngồi xuống ghế thái sư, Tuyết Lăng đứng sau lưng hắn.

– Tổng quản, tối qua trong thành xảy ra một vụ án hung sát?

– Đúng vậy, tiểu thư đã xử lý ổn thỏa rồi.

Tô Như xoa nhẹ ấn đường.

– Tên hung thủ bắt được đang ở đâu?

– Nhốt tại Lôi Công đảo.

– Ta muốn gặp người này.

Tô Như đặt tay xuống, nhíu mày nhìn hắn:

– Ngươi xen vào làm gì chứ? Tiểu thư đã thẩm vấn rồi, là đệ tử của Tê Ngô phái!

– Tổng quản không thấy có điều bất thường sao?

Sở Ly lắc đầu:

– Đệ tử Tê Ngô phái thật sự to gan vậy sao?

– Bọn này nhất thời kích động, việc gì mà không dám làm chứ?

– Ta muốn xem sao bọn chúng lại gây ra việc này, trong lòng ta có chút bất an.

– Dám giết người trong thành thì đều đáng chết cả.

Tô Như không mấy lưu tâm nói:

– Không cần biết là lí do gì!

– Tổng quản đi cùng ta tới Lôi Công đảo một chuyến!

Sở Ly nói.

Tô Như thở dài, thấy hắn ta vẫn bình tình, đành nói:

– Đại công tử đã phái hộ vệ đi rồi, lúc này nói không chừng đã bắt được hung thủ còn lại, còn gì đáng truy cứu nữa chứ?

Sở Ly chắp tay không nói gì thêm nữa.

– Thôi được rồi.

Tô Như thấy hắn kiên quyết, thở dài:

– Hiện giờ ngươi là tam phẩm, nghe theo ngươi!

Sở Ly mỉm cười.

Nói về phẩm cấp, Tô Như đúng là không bằng hắn, tuy nhiên người trong phủ không có ai luận phẩm cấp trước mặt nàng ta, cho dù phẩm cấp có cao đi nữa, nể mặt tam tiểu thư cũng không có ai có thể sai bảo nàng.

Tô Như thở dài:

– Ta đi nói với tiểu thư một tiếng.

Sở Ly gật đầu.

Nàng bước lên lầu, một lát đã thấy xuống, Tiêu Kỳ rõ ràng không định gặp Sở Ly.

Ba người bước lên thuyền, thuyền lướt đi như bay, đi nhanh về phía tây, chừng mười lăm phút thì tới một tiểu đảo xanh tươi là Lôi Công đảo.

Trên Lôi Công đảo hầu như trồng toàn cây tùng, một năm bốn mùa tươi xanh.

Từ xa đã cảm nhận được sát khí lạnh lẽo, Lôi Công đảo tuy không canh phòng như Ngọc Kỳ đảo nhưng cũng rất nghiêm ngặt, cao thủ bình thường không thể xông lên đảo được.

Tô Như lấy lệnh bài ra trước, lớn tiếng nói:

– Tô Như của Ngọc Kỳ đảo bái kiến Lôi đảo chủ!

– Ha ha…!

Một tiếng cười dài vang lên, giống như một tiếng sấm rền vang.

Sở Ly nhướng mày, tu vi thật thâm hậu, là cao thủ Thiên Ngoại Thiên!

Thuyền ghé sát bờ, bên bờ có một trung niên mập lùn đứng đó chờ sẵn.

Hắn ta có gương mặt tròn, đỏ bừng, hai mắt nhỏ lấp lánh tinh quang, đây chính là Lôi Công đảo đảo chủ Lôi Chấn.

– Tô cô nương đại giá quang lâm, không biết có việc gì chỉ giáo?

Lôi Chấn cười ha ha nói, giọng nói thấp trầm giống như tiếng loa siêu trầm của thời hậu thế, chấn động khiến huyết khí người khác xao động.

Tô Như chắp tay nói:

– Lôi đảo chủ, ta muốn gặp hung thủ bị áp giải tới đây hôm qua!

– Tên tiểu tử Tê Ngô phái sao?

Lôi Chấn hỏi.

– Chính hắn.

Tô Như đáp.

Lôi Chấn nói:

– Đi theo ta!

Hắn ta liếc nhìn Sở Ly và Tuyết Lăng, không hỏi gì nhiều, Sở Ly cũng chắp tay chào, không nói gì.

Sở Ly đã vận Đại Viên Kính Trí để nhìn xung quanh một lượt, tiểu đảo cây cối tốt tươi, cảnh sắc rất đẹp.

Lôi Chấn dẫn họ đi xuống sâu ba mươi mét dưới lòng đất từ một cửa vào, bên trong là các thạch thất rộng rãi, mỗi gian chừng một trăm mét vuông, đa số tường đá đều rất lồi lõm, giống như phòng luyện công.

Dọc đường đi, Sở Ly nhìn thấy có năm gian là có người, tất cả đều là người trẻ tuổi khỏe mạnh đang luyện công, nhìn không khác gì người thường, không hề bị đối xử tệ bạc.

Mọi người dừng lại trước một gian thạch thất, Lôi Chấn lấy chìa khóa mở xích, đẩy cánh cửa thép ra, bước vào trong thạch thất.

Một thanh niên áo đen đang nằm im không nhúc nhích trên giường đá.

Lôi Chân nói:

– Gã này cứ đòi tự sát, nên phải phong huyệt đạo của hắn lại.

Tô Như gật đầu nói với Sở Ly:

– Chính là gã này, hỏi đi!

Sở Ly quan sát gã thanh niên áo đen, lắc đầu nói:

– Là tử sĩ, rất trung thành!

Thanh niên áo đen người dong dỏng cao, tướng mạo tuấn tú, hai mắt thù hận trợn trừng nhìn Tô Như, lòng thù hận khiến người khác khiếp sợ.

Tô Như không quan tâm tới ánh mắt của hắn ta, quay đầu nói:

– Là người của Tê Ngô phái sao?

Sở Ly chậm rãi gật đầu, xua tay.

Tô Như than thở:

– Thôi được!… Lôi đảo chủ, chúng ta ra ngoài đợi thôi!

Thực ra ông ta có phần không yên tâm, sợ Sở ly sẽ làm chết người, như vậy trách nhiệm của mình sẽ rất nặng, cũng may có Tô Như ở đây.

Mọi người đi ra ngoài chỉ còn mình Sở Ly ở lại, hắn thờ ơ đưa mắt nhìn thanh niên áo đen:

– Ngươi từ nhỏ đã gia nhập Tê Ngô phái sao?

– Có thù với phủ Quốc Công sao?

– Có từng gặp chưởng môn của các ngươi không?

– Trong phái có không ít cao thủ phải không?

– Tại sao lại giết hai người đó?

– Hừm, thật thú vị!… Trong phái có cao thủ gì?

Thanh niên áo đen không nhúc nhích, liếc nhìn với ánh mắt khinh miệt.

Sở Ly càng hỏi, sắc mặt càng trở lên sa sầm, bước thẳng ra khỏi thạch thất, ba người Tô Như đang đợi ở ngoài.

Sở Ly chắp tay:

– Đa tạ Lôi đảo chủ, tổng quản, chúng ta đi thôi!

– Đi!

Tô Như quay người bước ra ngoài.

Nàng biết Sở Ly có bản lĩnh giống như tiểu thư, có thể quan sát tỉ mỉ, nhìn thấu nhân tâm.

Sở Ly bước đi vội vàng, Tô Như thấy thần sắc của hắn bất thường vội vàng bước theo, nàng vừa đặt chân lên thuyền, Sở Ly đã biến mất khỏi vị trí cũ, không thấy bóng dáng đâu nữa.

– Xem ra đúng là rất gấp.

Tô Như lắc đầu.

Nàng và Tuyết Lăng cùng đẩy thuyền, nhờ sự hợp lực của hai người, thuyền lướt nhanh như một cơn gió, khi tới mất mười lăm phút, khi về chỉ mất chừng năm phút.

Sở Ly xuất hiện ở lầu ba Quan Tinh lâu, Tiêu Kỳ đang ngồi trên giường vận công lập tức mở mắt.

Sở Ly chắp tay xong lập tức nói:

– Tiểu thư, Tê Ngô phái là một cái bẫy!

– Sao…?

Tiêu Kỳ bình tĩnh nhìn hắn.

Sở Ly nói:

– Phủ Nhân Quốc Công có cao thủ Thiên Ngoại Thiên đợi ở Tê Ngô phái… Phủ ta phái mấy người tới Tê Ngô phái?

– Mười cao thủ Tiên Thiên.

Tiêu Kỳ nhíu mày.

– Tịch Vụ của phủ Nhân Quốc Công cũng ở Tê Ngô phái!

Sở Ly lắc đầu nói:

– Vụ án tối qua cũng được dàn dựng từ trước, đôi vợ chồng đó là thích khách.

Thủ đoạn của phủ Nhân Quốc Công đúng là không thể đề phòng, nếu không phải mình có Đại Viên Kính Trí thì tuyệt đối không thể nào nhận ra cạm bẫy này, hắn nhìn thấy Tịch Vụ trong đầu của thanh niên áo đen liền biết sự việc không ổn.