Chương 287: Hóa phật

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, bỗng nhiên dừng lại bên cạnh của một dòng sông nhỏ, khom lưng rửa đi máu trên tay và trên mặt, dần dần lộ ra dáng vẻ vốn có của hắn.

Hắn sờ sờ mặt của mình, lắc đầu một cái.

Có Kim Cương Độ Ách Thần Công hộ thể, còn tu luyện Bạch Hổ Luyện Dương đồ cho nên thân thể hắn đã đạt đến mức độ đao thương bất nhập. Thế nhưng hắn lại không nghĩ tới, sẽ có một Thiên Thương lợi hại đến như vậy, khiến cho hắn vô cùng chật vật như thế.

Dùng Đại Viên Kính Trí quan sát, nhìn thấy vết thương trên mặt đang dần dần khép lại, chỉ có vết tích rất nhẹ, theo hắn phỏng đoán, chỉ cần thêm hai ngày là đã có thể trở về hình dáng ban đầu.

Độ mạnh mẽ bây giờ của hắn không chỉ biểu hiện ở trên đao thương bất nhập, mà còn có tốc độ khôi phục sau khi bị thương, hơn nữa lại thêm thảo mộc linh khí phụ trợ, cho nên cũng coi như có tốc độ khôi phục kinh người.

Sau khi hắn rửa mặt xong lại đi tới đầu nguồn, uống mấy ngụm nước, tiếp tục thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai.

Có lẽ lúc này Tiêu Thi vừa đói bụng lại vừa khát, đã gần như ngất đi rồi.

Hắn vừa chạy băng băng vừa hồi tưởng lại tình hình giao thủ lúc trước.

Thần túc thông và Chỉ Xích Thiên Nhai của hắn có sự khác biệt.

Chỉ Xích Thiên Nhai qua lại hư không, vị trí nằm trong tầm nhìn, hắn lóe lên là có thể đi qua, nhìn thấy ngoài một dặm là có thể xuất hiện ở vị trí cách đó một dặm, nhìn thấy ngoài hai dặm thì cũng có thể xuất hiện ở bên ngoài hai dặm.

Nếu như đứng ở chỗ cao, một lần hắn có thể chạy ra bên ngoài mười dặm.

Bởi vì có Đại Viên Kính Trí cho nên hắn có thể quan sát năm dặm, vì lẽ đó bên trong khoảng cách năm dặm, trong nháy mắt hắn đã có thể đi đến được.

Nhưng Thần túc thông không như thế, không cần nhìn thấy là đã có thể trực tiếp đi tới nơi rồi.

Sở Ly suy đoán, lão tăng này có thể đuổi theo mình là dựa vào nội lực mà cảm ứng được mình. Bằng không, đối phương sẽ không thể nào phán đoán phương vị chuẩn xác như vậy, mỗi lần đều có thể tìm được mình.

Thần túc thông và Chỉ Xích Thiên Nhai của hắn có chỗ giống nhau, trong nháy mắt nã di không gian rất xa. Trong nháy mắt tiêu hao rất nhiều nội lực, bằng không mình tuyệt đối sẽ không trốn thoát được, cũng không có cơ hội để bố trí trận pháp nhốt đối phương lại.

Thân mang hai loại thần thông. Lão hòa thượng này thật là đáng sợ.

Thần thông Thông Thiên Triệt Địa và Thần túc thông liên hợp lại thi triển ra, ai còn có thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn cơ chứ?

Nếu thật sự là như vậy. Hắn đã sớm xuất hiện ở trước mặt Tiêu Thi và mình rồi, không cần chờ lâu như vậy nữa.

Như vậy xem ra, hai thứ này không thể đồng thời thi triển.

Chỉ cần suy nghĩ một chút Sở Ly đã biết rõ nguyên do, hai thứ này đều cực kỳ tiêu hao nội lực và tinh thần, nội lực của lão hòa thượng này không có cách nào chống đỡ được, vì lẽ đó mới không có cách nào đồng thời dùng được hai thứ.

– Phụt!

Hắn lại phun ra một ngụm máu, không thèm để ý tới mà lau miệng.

Lần này, hắn đã thay đổi phương pháp.

Sau khi Đại Hải Vô Lượng công chồng chất lên, hóa thành quyền kình của Lục quốc công, ở bên trong thân thể khởi động, uy lực tăng mạnh, nhưng vẫn kém xa chưởng lực của lão tăng kia.

Phương pháp này đối với kinh mạch lại càng thương tổn dữ dội hơn nhiều, nếu không phải kinh mạch của hắn rất cường tráng và dày, sợ rằng hắn không dám dùng quyền kình của Lục quốc công kia.

Muốn tách ra khỏi lão tăng, trước tiên cần phải hóa giải nội lực của đối phương. Thế nhưng nội lực tinh khiết hùng hồn như thế, muốn hóa đi không phải là chuyện trong vòng mấy ngày là có thể làm được.

Không biết trận pháp kia có thể nhốt lại lão tăng được mấy ngày.

Tuy rằng hắn không biết gì về Kim Cương tự. Thế nhưng lại biết bọn họ có nội tình thâm hậu, kỳ công tuyệt học tầng tầng lớp lớp, không hẳn đã không phá được trận pháp. Huống chi trận pháp kia hắn vội vã bố trí, uy lực không mạnh.

Chỉ có điều dù có nói như thế nào đi nữa thì cũng có thể nhốt được đối phương hai ba ngày.

Phải thừa dịp thời gian này, bố trí lại một toà đại trận, triệt để nhốt hắn ta lại, cho dù không đánh chết được hắn thì cũng phải vây chết hắn ta.

Hắn đi qua một thị trấn nhỏ, lấy chút nước và trái cây, lương khô, thịt. Lại lấy bao y phục, sau đó lần nữa rời đi.

Chờ tới lúc hắn tiến vào bên trong trận thì Tiêu Thi đang khoanh chân ngồi dưới đất không nhúc nhích, mặt ngọc trắng như tuyết. Khí tức trên người yếu ớt, rất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở vậy.

Sở Ly giật mình, vội vàng tiến lên, đặt tay vào phía sau lưng của nàng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Thi chậm rãi mở đôi mắt sáng giống như hồ sâu không đáy ra, nói:

– Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ ta ở lại nơi này chứ?

Sở Ly vội vã đưa túi nước lên rồi nói:

– Ta nào dám!

Bờ môi đỏ của nàng đã tái nhợt, giống như một đóa hoa tươi bị vùi dập, khiến cho người ta nhìn vào lập tức cảm thấy đau lòng.

Tiêu Thi tiếp nhận túi nước, thế nhưng cũng không vội vã uống.

Ánh mắt trong trẻo vòng tới vòng lui ở trên mặt hắn, khi nhìn thấy dấu vết mơ hồ, trong lòng nàng đã hiểu rõ, có thể khiến cho mặt bị thương thành như vậy, nhất định hắn đã phải chịu không ít đau khổ.

Tiêu Thi khẽ nhấp túi nước một cái, lại thả xuống rồi hỏi:

– Lão hòa thượng kia rất lợi hại hay sao?

Năng lực tự chủ của nàng cực mạnh, không để ý tới khát vọng mãnh liệt đối với nước của thân thể, nàng chỉ chậm rãi uống một hớp.

Sở Ly cười khổ:

– Không hổ là Kim Cương tự, có Thần túc thông, tu vi thâm hậu, ta kém xa tít tắp.

– Thần túc thông?

Tiêu Thi sợ hết hồn:

– Vậy sao ngươi trốn ra được?

Thần túc thông còn có tên là Như ý thông, có thể tùy ý vượt qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện ở một nơi tùy ý. Tất cả thiên địa trở thành hậu hoa viên của hắn, muốn đi nơi nào thì có thể tới nơi đó.

Trong Kim Cương tự, người có thể tu thành loại thần thông này cũng không nhiều, bị lão hòa thượng kia nhìn chằm chằm vào, ai cũng đừng mong thoát khỏi.

– Dùng trận pháp nhốt hắn lại.

Sở Ly than thở:

– Có lẽ sẽ không kiên trì được quá lâu, trước tiên tiểu thư cứ ở chỗ này ăn lót bụng một chút, đừng ăn quá nhiều, ta đi bố trí một trận pháp nữa.

– Ngươi bị thương hay sao?

Tiêu Thi nói.

Nàng biết, nhìn hắn nói rất hời hợt, giống như rất dễ dàng, thế nhưng tuyệt đối sẽ không thoải mái được như vậy, xem thương thế ở trên mặt hắn, lại nhìn khí tức bất ổn của hắn hiện tại, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Trọng thương chưa lành, hắn không lo tới việc chữa thương mà lại mau chóng trở lại, không muốn để cho bản thân bị đói bị khát.

Cho dù trong lòng nàng có lạnh lẽo tới đâu cũng có một tia cảm động.

Sở Ly cười nói:

– Không sao.

Nhìn biểu hiện của nàng, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng không thể nói mình là yêu ai yêu cả đường đi, khiến nàng tưởng bở được.

– Ngươi sắp không chịu được nữa rồi, trước tiên cứ vận công chữa thương đi đã.

Tiêu Thi nói.

Sở Ly nói:

– Trước tiên phải bố trí trận pháp, phải hoàn thanh xong trước khi hắn phá trận, bằng không chúng ta sẽ trốn không thoát.

-… Được rồi, ngươi cẩn thận một chút.

Tiêu Thi nhìn hắn đã quyết, nàng biết có khuyên nhiều cũng là vô ích.

Nàng mở bao y phục ra, tìm một khối lương khô chậm rãi nhai nuốt, nhưng không mất đi vẻ tao nhã.

Sở Ly tránh khỏi Cổ Nguyệt, đi tới một bên khác của ngọn núi.

Trần Quang kiếm lần nữa thành cái xẻng, di chuyển tổng cộng mười cây.

Hắn đứng ở dưới gốc cây, lại phun ra bốn ngụm máu, chưởng lực của lão tăng tiêu đi một phần mười, chưởng lực của hắn rất tinh khiết, còn hơn Lục quốc công mấy phần, quả thật rất là đáng sợ.

Ngửa đầu quan sát lực lượng mênh mông từ trên hư không hạ xuống, rơi xuống trên trận, hồn nhiên hòa làm một thể với ngọn núi này, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác thành công.

Trận pháp như thế đã đủ uy lực để nhốt lão hòa thượng lại, vây khốn trên mười ngày tám ngày, làm cho đối phương chết đói là được rồi.

Lão tăng khoanh chân ngồi trong trận, dáng vẻ trang nghiêm, tay phải kích thích Phật châu càng ngày càng chậm, cuối cùng mở mắt ra, thở dài một hơi não nề.

Vẻ mặt hắn rất bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu Xá Lợi này, do dự không quyết được.

Đã một ngày một đêm trôi qua, mặc cho bản thân hắn tính toán ra sao thì vẫn không có phương pháp thoát thân, ài… tổ sư thứ lỗi, hắn chỉ có thể làm như vậy mà thôi!

Hắn thở dài một tiếng, hai tay hợp thành hình chữ thập, trong miệng tự lẩm bẩm, tụng một đạo chân ngôn, hai tay kết thành từng cái từng cái dấu tay.

Khí tức trên thân thể hắn theo chân ngôn và dấu tay mà biến hóa, càng ngày càng trang nghiêm và thần thánh.

– A Di Đà Phật!

Hắn tuyên một tràng phật hiệu thật dài, tay trái cầm Phật châu Xá Lợi, tay phải nắm lấy một viên Xá Lợi, nhẹ nhàng bóp nát.

Xá Lợi hóa thành một đạo ánh sáng năm màu, bắn tới vị trí một thước trên đỉnh đầu của hắn, ngưng tụ thành một vầng sáng năm màu, sáng lấp lánh, sau đó lại chậm rãi hạ xuống, dựng đứng ở sau đầu của hắn.

Một đạo sánh sáng từ trên bầu trời hạ xuống, rơi xuống trên người lão tăng.

Thân thể của lão tăng dần dần trong suốt, hóa thành thân thể Lưu Ly, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.

Sở Ly đã bố trí xong đại trận, thân thể hắn lóe lên lập tức xuất hiện ở trong một toà đại trận khác. Lúc này Tiêu Kỳ đang duỗi người, sau khi ăn lương khô xong, nàng muốn hoạt động một chút. Làm lộ ra đường cong ưu mỹ uyển chuyển.

Sở Ly nở một nụ cười.

Sau một khắc, nét cười của hắn cứng lại ở trên mặt.