Chương 497: Thống sát

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly lôi kéo tay của Lục Ngọc Dung tránh ra một thước, dựa vào một gốc cây thông thô to, cúi đầu xem vai của mình.

Một đạo lỗ hổng rất dài như môi vậy lan tràn ra, xương trắng âm u giống như là hàm răng lập lòe.

Máu chỉ chảy ra một chút thì đã bị đọng lại, không chảy ra ngoài, bây giờ trình độ khống chế của hắn đối với thân thể đã đến trình độ đáng sợ, tinh tế mà lại tỉ mỉ. 

Trên xương trắng có một tầng đen kịt đã chứng minh độc trên phi đao này vô cùng lợi hại.

– Xảy ra chuyện gì?

Lục Ngọc Dung cau mày, mặt ngọc âm trầm quay đầu nhìn qua bốn phía. 

Sở Ly móc ra một bình ngọc màu trắng ở trong ngực, mở nút bình ra, lại rắc bột phấn lên trên vết thương, nói:

– Cẩn thận một chút, người này có thể ẩn thân!

Lục Ngọc Dung nhíu mày nói: 

– Tử Vân sơn sao?

Bây giờ là buổi tối, là thời điểm làm cho Huyễn Âm thuật mạnh mẽ và đáng sợ nhất, cũng là thời điểm giết người tốt nhất của đệ tử Tử Vân sơn!

Sở Ly thả bình ngọc trắng lại vào trong ngực, nói: 

– Cũng chưa chắc đã không phải là người của Quang Minh Thánh giáo!

Hai người thấp giọng nói chuyện.

Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí tìm kiếm, ở phụ cận không thấy bóng dáng của đối phương đâu cả. 

Sở Ly lại biết nhất định đối phương đang ở xung quanh.

Đại Viên Kính Trí lại được thúc giục, trước tiên tra xét từ chung quanh, từng tấc từng tấc, hắn không tin không tìm được đối phương!

Sắc mặt hắn bỗng nhiên rùng mình, ôm bờ eo thon thả của Lục Ngọc Dung vọt mạnh ra ngoài mười thước. 

Trường đao xẹt qua vị trí vừa nãy hai người đứng, bị bọn họ tránh ra một ly.

Lục Ngọc Dung kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh.

Không ngờ ngay cả một tia báo động cũng không có, nàng cũng không cảm giác được đao này, nếu không phải Sở Ly kéo mình rời đi thì lần này thi thể sẽ chia lìa, thật là một sát thủ đáng sợ! 

Trong lòng nàng rất phẫn nộ, sát cơ mãnh liệt.

Tay trái của Sở Ly vung một cái, phi đao bắn về phía cây thông.

– Ầm! 

Phi đao bị thân cây đánh văng ra.

Một người áo đen xuất hiện từ phía sau thân cây, lẳng lặng nhìn về phía Sở Ly, không buồn không vui.

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói: 

– Ngươi là người của Tử Vân sơn đúng không?

Người mặc áo đen có chiều cao gần như Lục Ngọc Dung, ánh mắt dưới khăn đen bình tĩnh không lay động, dùng ánh mắt giống như nhìn một kẻ đã chết để nhìn Sở Ly, thanh âm khàn khàn khô khốc khó nghe từ cổ họng vang lên:

– Lần sau, nhất định ta giết ngươi! 

Sở Ly hừ lạnh nói:

– Từ lúc nào Tử Vân sơn lại hợp tác với Quang Minh Thánh giáo rồi vậy?

– Ta không đi cùng đám người ngu xuẩn này. 

Trong mắt của người mặc áo đen lộ ra một tia trào phúng, xoay người bắn về rừng cây phía sau, biến mất không còn tăm hơi.

Lục Ngọc Dung bắn về phía trước, phía sau cây đã rỗng tuếch.

– Thân pháp thật là lợi hại! 

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói, nhìn về phía vai phải của Sở Ly:

– Ngươi bị thương…

– Không chết được. 

Sở Ly nói.

Hắn nhìn chằm chằm vào một thân cây khác, trầm ngâm nói:

– Phải loại trừ hắn, bằng không không thể yên tâm, quá là kinh người! 

– Trừ thế nào đây?

Lục Ngọc Dung nói:

– Hẳn là cao thủ hàng đầu của Tử Vân sơn, bản lĩnh gây rắc rối của ngươi quá mạnh mẽ. 

– Ta không muốn chọc vào người khác, người khác cứ giết tới trên đầu ta, lẽ nào ta lại ngoan ngoãn bó tay hay sao!

Sở Ly lắc đầu nói:

– Chỉ có thể lấy giết chóc ngăn giết chóc, xem ai có thể giết đến tận cùng mà thôi! 

Phi đao trên tay hắn lại vung một cái, một vệt lưu quang bắn về phía một gốc cây khác.

– Ầm!

Phi đao đánh văng ra. 

Sở Ly lại vung lên một cái, lại một thanh phi đao bắn vào bên trong cây, trực tiếp xuyên qua.

– Đã đi rồi!

Sở Ly lắc đầu. 

Đại Viên Kính Trí của hắn không thấy rõ đối phương, thông qua mấy đao này thăm dò, hắn đã mơ hồ cảm giác được một chút bóng, có cảm giác như hải ly ở trong nước vậy.

Huyễn Âm thuật của người này đã đạt đến cảnh giới cực sâu, mơ hồ liên kết cùng hư không, tương tự với Chỉ xích thiên nhai của hắn, uy lực quả thực rất kinh người, không có Đại Viên Kính Trí, mình sẽ không tránh thoát khỏi đối phương được.

Lục Ngọc Dung than thở: 

– Người như vậy giết thế nào đây?

– Là người thì sẽ có nhược điểm.

Sở Ly cười khẽ: 

– Hắn muốn giết ta, đây chính là một nhược điểm, nếu như cố gắng lợi dụng, đủ để giết hắn!

– Ta ở đây cho nên ngươi bó tay bó chân đúng không?

Lục Ngọc Dung nói. 

Sở Ly nhìn về phía nàng:

– Ngươi muốn đi sao?

Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái nói: 

– Nếu như ngươi không chê phiền toái thì đương nhiên ta sẽ ở lại!

– Vậy thì ở lại đi.

Sở Ly nói: 

– Quang Minh Thánh sẽ không bỏ qua, đây chính là cơ hội rèn luyện hiếm thấy!

– Dã tâm của ngươi đúng là rất lớn đó.

Lục Ngọc Dung cười nói. 

Sở Ly có khí phách lớn lao, coi nguy hiểm như rèn luyện, có điều hắn có Thần túc thông, cũng có thể làm như vậy được.

Bóng đêm thâm trầm, cảm giác khá là lạnh lẽo. 

Sở Ly và Lục Ngọc Dung ngồi trên giường thấp, hai cái giường thấp cách xa nhau hai bước.

Mà cái giường thấp này là do mới được làm thành từ cây cối, bản lĩnh điêu khắc của Sở Ly đã phát huy ra được tác dụng, lấy kiếm tước cây, thành thạo điêu luyện làm ra hai cái giường thấp.

Bọn họ cách đám cao thủ đã mất mạng của Quang Minh Thánh giáo không xa, trong bao y phục cách đó không xa có ba cái đầu, là Sở Ly muốn lấy về cho Bí vệ phủ, khiến cho lông mi của Lục Ngọc Dung nhíu chặt lại. 

Buổi tối tất yên tĩnh, tất cả mọi thứ chung quanh đều ngủ, ngay cả đám côn trùng cũng yên tĩnh, dường như đã ngủ rồi vậy.

Sở Ly bỗng nhiên mở mắt ra.

Lục Ngọc Dung cảm ứng được dị động của hắn, đôi mắt sáng của nàng mở ra. 

– Đến rồi sao?

Nàng hỏi.

Sở Ly gật đầu: 

– Bốn vị cao thủ hàng đầu, cẩn thận!

Sắc mặt của Lục Ngọc Dung đột nhiên trơn bóng như ngọc, trên bầu trời một vệt ánh sáng hạ xuống, sau khi thân thể của nàng thu nạp toàn thân đều hóa thành giống như ngọc trắng vậy, nàng đã thúc giục bí thuật, muốn tiên hạ thủ vi cường.

Sở Ly gật gù, Lục Ngọc Dung quả thực rất thông minh. 

Bốn vị cao thủ này không phải là cao thủ bình thường, tình huống bây giờ cũng không thể giống như lúc trước nữa, hao hết nội lực rồi lại động thủ nữa.

Thiên Ma châu rơi xuống trái tim, máu tươi hóa thành sông lớn mênh mông, lực lượng vô cùng trải rộng quanh thân.

Bốn lão giả áo xám vô thanh vô tức bay tới, nhìn thấy cao thủ của Quang Minh Thánh giáo nằm trên đất, sắc mặt hơi thay đổi, lại nhìn về bốn phía. 

Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng của một lão giả, vỗ ra một chưởng.

Lão giả áo xám cười lạnh một tiếng, không để ý tới báo động mà lập tức xuất chưởng.

– Ầm! 

Lão giả áo xám bay thẳng ra ngoài, như đụng phải một tảng đá rồi bị đánh bay ra vậy.

– Ầm!

Sở Ly cũng đánh bay một lão giả khác. 

Hai lão giả còn lại thấy tình thế không ổn, miễn cưỡng tránh ra thì Lục Ngọc Dung đã đập tới.

Thân pháp của Sở Ly như điện, đuổi theo hai lão giả ở trên không trung, lại vận Tu La chưởng.

– Ầm ầm ầm ầm. 

Sau tiếng vang âm trầm liên tiếp vang lên, hai lão giả áo xám rơi xuống đất, lặng lẽ không hề có một tiếng động, không ngờ đã khí tuyệt mà chết.

Bọn họ chưa kịp thi triển bí thuật thì đã bị Sở Ly mạnh mẽ đánh gục.

Hai lão giả khác bị Lục Ngọc Dung cuốn lấy, bọn họ nhân cơ hội thi triển bí thuật, trong chớp mắt đã áp chế được Lục Ngọc Dung, chỉ cần mấy chiêu là có thể giết của nàng. 

Sở Ly xuất hiện, che ở bên cạnh người của Lục Ngọc Dung, không tránh không né, khi đối phương bắn trúng hắn thì Tu La chưởng cũng đồng thời bắn trúng đối phương.

– Ầm!

Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, thân thể quơ quơ, không ngờ lại không bị đánh lùi. 

Sở Ly lại đập ra một đạo Tu La chưởng.

Lão giả không tránh không né mà đón đánh, bắn trúng Sở Ly.

Hai người đánh qua đánh lại giống như chưa từng luyện võ công vậy, ngươi một chưởng ta một chưởng, đồng thời bắn trúng đối phương, xem ai không chịu được nữa trước. 

Sở Ly cảm giác có một luồng nội lực kỳ dị đang di chuyển ở trong thân thể, bất cứ lúc nào cũng sẽ làm cho thân thể căng nứt, cực kì mạnh mẽ. Nếu không phải bây giờ Thiên Ma công đang lưu chuyển, lại có thân thể mạnh mẽ thì sợ là đã sớm nổ tung rồi.

Chưởng lực có uy lực như thế, đổi lại là thân thể của người bình thường đã sớm nổ tung mà chết rồi.

Hắn lại nhìn Lục Ngọc Dung, sắc mặt như say rượu, lảo đà lảo đảo. 

Hắn thấy tình thế không ổn, hừ một tiếng, Tu La chưởng đột nhiên tăng nhanh, trong nháy mắt đã đập trúng lão giả kia mười mấy chưởng.

Lão giả đánh trúng Sở Ly sáu chưởng.

– Ầm! 

Hắn ngã thẳng xuống, khí tuyệt mà chết.

Sở Ly thì lại thở dài một hơi, chính hắn cũng không biết hắn sẽ chịu được mấy chưởng nửa.

Thiên Ma châu bỗng nhiên hiện ra, nhanh chóng cắn nuốt nội lực muốn làm cho hắn nổ tung, cho dù nhanh như vậy thì cũng đã bị thương, nhất định phải tu dưỡng mấy ngày mới được. 

Hắn hất tay đánh ra một vệt sáng bắn về phía đối thủ của Lục Ngọc Dung.

Lão giả áo xám này có tướng mạo gầy gò, ánh mắt như điện, nhẹ nhàng tránh ra khỏi phi đao, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Sở Ly cau mày, lão giả này không nói một lời, uy hiếp so với nói còn đáng sợ hơn nhiều. 

Hắn vội vã tiếp lấy Lục Ngọc Dung.

Lục Ngọc Dung ngã vào trong lồng ngực của hắn, mặt ngọc kiều diễm ướt át.

Sở Ly có kích động mãnh liệt muốn hôn nàng một cái, vừa vặn khi trong lòng có kích động này thì hắn đột nhiên tránh ra một thước, một cây đao trên không trung đột ngột xuất hiện, chém về phía vị trí lúc trước của hắn. 

– Ta đang chờ ngươi đó!

Sở Ly hừ lạnh nói, tay trái bắn ra một đòn súc thế đã lâu.