Chương 256: Trở lại

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lí Hàn Yến có chút không rõ, cho nên mới hỏi Sở Ly nguyên nhân.

Sở Ly giải thích với nàng, hiện tại sát khí của nàng quá thịnh, nhưng lại ở bên ngoài, không có cách nào thu lại được. Chuyện này không có tác dụng đối với tu hành của nàng, ngược lại sát khí sẽ làm ảnh hưởng tới tâm tình.

Tới một ngày, khi nàng có thể triệt để thu sát khí lại, một tia sát khí cũng không lộ ra ngoài, nhẹ như mây gió, khiến cho người ta cảm thấy thân thiết và thân cận. Như vậy sẽ là ngày nàng bước lên cảnh giới Tiên Thiên.

Lí Hàn Yến như có điều ngộ ra.

Trên người Đỗ đại ca không có lấy một tia sát khí, giống như gió xuân. Khi hắn giết người không giống như đang giết người, càng giống như phất tay chào hỏi với bọn họ vậy, nhẹ nhàng đánh ra một kích đã chém rụng thủ cấp.

Lí Hàn Yến lập tức ngoan ngoãn làm theo.

Giảng kinh được hai ngày, Lí Hàn Yến đã có thể đọc thuộc lòng thành thạo một quyển kinh phật, hai người lần nữa khởi hành, dọc trên đường đi thuận buồm xuôi gió, cũng không gặp phải người nào đáng chết nữa.

Có sơn trại ác nhân. Lúc bọn họ đến chỉ nhìn thấy sơn trại trống rỗng, bởi vì đám người kia nghe được tin tức đã sớm trốn mất dạng từ lâu.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, trời chiều chiếu rọi mặt đất, hai người đến vị trí dưới chân núi của Tuyết Nguyệt hiên.

Sở Ly lẳng lặng đánh giá ngọn núi cao chót vót trong mây, trầm tư không nói.

Lí Hàn Yến đứng ở một bên không lên tiếng, cũng đánh giá ngọn núi.

Đây chính là môn phái tương lai mà mình sẽ bái vào, không biết tình hình bên trong là gì, mình có quen thuộc hay không. Đáng tiếc nàng không thể đi theo Đỗ đại ca.

Một lúc lâu qua đi, sương chiều trở nên nặng nề, Sở Ly lấy lại tinh thần rồi than thở:

– Đi thôi, lên núi.

Lúc hai người đi tới thung lũng thì trong cốc đã ánh đèn rực rỡ, đình đài lầu các đèn đuốc sáng chưng, phồn hoa sáng sủa như cung điện ở trên bầu trời.

– Thật là đẹp!

Lí Hàn Yến than thở.

Sở Ly cười nói:

– Sau này ngươi sẽ sống ở đây, nhìn thấy cái hồ kia chứ? Ngươi sẽ ở trên đó.

– Thật giống như tiên cảnh vậy.

Lí Hàn Yến cười nói.

Sở Ly cười nhạt.

– Đỗ đại ca!

Bên trong tiểu đình ngoài thung lũng có hai đệ tử áo xanh vội vã chào đón, vui mừng khôn xiết tiến lên đón hai người:

– Đúng là Đỗ đại ca rồi!

Sở Ly ôm quyền mỉm cười.

Một đệ tử áo xanh đã xoay người vọt vào trong thung lũng, một đệ tử áo xanh khác thì lại vui vẻ kêu lên:

– Đỗ đại ca, không ngờ nhanh như vậy đại ca đã trở về rồi, mọi người đều rất nhớ đại ca!

Sở Ly nói:

– Gần đây trong cốc thế nào?

– Rất tốt.

Đệ tử áo xanh cười nói:

– Thanh Mãng sơn đã thành thật hơn nhiều, mỗi người chúng ta khi đi ra bên ngoài đều rất hãnh diện.

– Ha ha…

Dương Lăng Phong và Triệu Phi Hổ chạy nhanh đến, tiếng cười truyền tới trước, phía sau có một đám người đi theo.

Dương Lăng Phong đi tới gần hắn, oán giận nói:

– Đỗ huynh. Ngươi đã về rồi!

Triệu Phi Hổ ôm quyền cười nói:

– Đỗ huynh!

Mọi người chen chúc vây quanh Sở Ly và Lí Hàn Yến tiến vào thung lũng, vốn bọn họ muốn đi vào trong lâu uống rượu. Không ngờ lại bị Tô Thanh Điệp chạy tới xua tan, để hắn về nhà thuỷ tạ của Tô Như nghỉ ngơi. Ngày mai lại nói chuyện tiếp.

Ba người trở về nhà thuỷ tạ.

Sở Ly giới thiệu Lí Hàn Yến.

Tính tình của Lí Hàn Yến trầm tĩnh ít lời, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng hiếu kỳ đánh giá, lắng nghe, cẩn thận từng li từng tí một đứng ở bên cạnh.

Để Tô Như chăm sóc cho Lí Hàn Yến. Hắn thì đi tới nhà thuỷ tạ của Thẩm Ánh Hồ.

Mỗi một nhà thuỷ tạ đều có đèn đuốc sáng chưng, chỉ có nhà thuỷ tạ của Thẩm Ánh Hồ là không có ánh đèn.

Nàng vẫn ngồi ở bên trong tiểu đình, lười biếng nhìn hồ nước. Trong tiểu đình chỉ có hai ngọn đèn, ánh đèn ảm đạm, lạnh lẽo thê lương.

– Thẩm tiền bối.

Sở Ly ngồi vào phía đối diện nàng.

Hắn thi triển Đại Viên Kính Trí, nhìn thấy sự cơ khổ, cô quạnh, bi thương ở trong lòng của nàng.

Ở dưới ánh đèn mông lung, Thẩm Ánh Hồ càng ngày càng trắng nõn và mỹ lệ, đôi mắt sáng như nước, nàng chống cằm đánh giá hắn:

– Đổi ý rồi sao?

Sở Ly nói:

– Lẽ nào ta không được về Tuyết Nguyệt hiên?

– Ngươi ấy…

Thẩm Ánh Hồ thở dài:

– Tự mình chuốc lấy cực khổ… Tiểu Kỳ đã bước vào Thiên Ngoại thiên. Đang bế quan tìm hiểu, muốn trực tiếp bước lên cảnh giới Thiên thần!

Sở Ly nói:

– Không hổ là Thái thượng kiếm kinh.

– Chuyện này phải cảm tạ ngươi.

Thẩm Ánh Hồ nói:

– Trợ nàng một chút sức lực, tăng nhanh như gió… Trở về là có việc đúng không?

– Ta muốn xin Thẩm tiền bối thu nhận một đệ tử.

Sở Ly nói.

Hắn nói một phen về thân thế của Lí Hàn Yến.

– Không ngờ lại ném chuyện phiền phức này cho ta.

– Ta cũng chỉ có thể giao cho tiền bối mà thôi.

-… Được rồi, ta sẽ nhận nàng.

– Đa tạ tiền bối!

– Ngươi biết rồi đó. Đệ tử Tuyết Nguyệt hiên và Thanh Mãng sơn là cừu nhân, gặp mặt sẽ chém giết. Cho nên không phải là nàng sẽ không gặp phải nguy hiểm.

– Bái vào môn phái khác, cũng có nguy hiểm như thế… Chỉ có điều cố gắng để cho nàng ít ra ngoài là được!

– Được. Ngày mai sẽ dẫn nàng tới đây!

Sở Ly ôm quyền rời đi.

Nhìn thân thể của hắn dần dần biến mất, Thẩm Ánh Hồ thở dài, lắc đầu một cái, đứng dậy trở về nhà thuỷ tạ tối đen.

Buổi tối ngày thứ hai Sở Ly rời khỏi Tuyết Nguyệt hiên.

Lí Hàn Yến chính thức bái vào làm môn hạ của Thẩm Ánh Hồ. Trở thành đệ tử Tuyết Nguyệt hiên.

Các đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên đều rất hiếu kỳ, cho nên mới hỏi thăm chuyện của nàng và Sở Ly.

Bây giờ đại danh của Bạch y Thần Đao Đỗ Phong đã truyền ra khắp thiên hạ, một đường tiến lên tạo ra hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác cho các thế lực võ lâm. Khi xuất đao đầu người rơi xuống đất, thủ đoạn khốc liệt cũng làm cho người ta kinh hãi.

Lí Hàn Yến và Tô Như một tấc cũng không rời, không thể nào nói chuyện với mọi người được.

Bởi vì Sở Ly cho nên đệ tử Tuyết Nguyệt hiên đều rất thân mật đối với nàng. Tuy rằng trên người nàng toả ra sát khí ngập trời, khi đến gần làm cho người ta sợ hãi, run rẩy không dễ chịu. Chuyện này càng làm cho mọi người tò mò, rốt cuộc nàng đã giết bao nhiêu người.

Ba ngày qua, mỗi ngày buổi sáng Lí Hàn Yến đều tụng kinh một canh giờ, buổi tối cũng tụng kinh một canh giờ.

Tất cả mọi người đều rất là kinh ngạc, liên tục hỏi nguyên nhân, Lí Hàn Yến cười nói nàng làm theo dặn dò của Đỗ đại ca, chính bản thân mình cũng không biết tại sao.

Mọi người suy đoán, có lẽ là bởi vì sát tính của nàng quá nặng, cho nên phải dùng Phật hiệu để tiêu tan sát ý trong lòng.

Nhà thuỷ tạ của Lí Hàn Yến không thể kiến tạo ngay được, cho nên nàng ở cùng Tô Như.

Tối hôm đó, nàng luyện đao pháp một lần rồi mới trở lại nhà thuỷ tạ. Chỉ là lại nhìn thấy Tô Như đang đờ người ra nhìn một cái áo xanh lam.

– Ồ, Đỗ tỷ tỷ, đây là của Đỗ đại ca sao?

Lí Hàn Yến hiếu kỳ nói.

Tô Như gật gù:

– Ừm.

– Đỗ đại ca rất thích mặc y sam màu trắng.

Lí Hàn Yến nói.

Tô Như cười cười:

– Đây là xiêm y trước đây của đại ca.

– Làm sao bỗng nhiên thay đổi vậy chứ?

Tô Như thở dài, lắc đầu một cái.

– Muội nghe nói Đỗ đại ca đã có hôn thê, có đúng không?

Nàng đã dò nghe chuyện của Sở Ly.

Hôn thê của Đỗ đại ca là Đỗ Hạ, là tỷ tỷ của Đỗ Thu, đáng tiếc không thể nhìn thấy vị hôn thê của Đỗ đại ca, không biết là nhân vật xinh đẹp tới cỡ nào.

– Ừm.

Tô Như nhẹ nhàng gật đầu.

– Dường như Đỗ đại ca rất thương tâm, là bởi vì Đỗ Hạ tỷ tỷ sao?

Lí Hàn Yến nhẹ giọng hỏi.

Tô Như liếc mắt nhìn nàng một cái.

Lí Hàn Yến nói:

– Muội thấy Đỗ đại ca rất nhớ Đỗ Hạ tỷ tỷ.

Tô Như bỗng nhiên có chút buồn bực mất tập trung, lắc đầu nói:

– Ai biết được, đây là chuyện của hai người bọn họ, ai cũng không rõ ràng!

Lí Hàn Yến nói:

– Nhất định Đỗ Hạ tỷ tỷ rất đẹp!

– Đúng là rất đẹp.

Tô Như hừ lạnh nói.

Lí Hàn Yến thở dài nói:

– Có thể làm cho Đỗ đại ca nhớ nhung như thế, Đỗ Hạ tỷ tỷ thật là hạnh phúc.

Tô Như không biết nên nói gì cho tốt, nàng than thở:

– Sau này muội đừng ở trước mặt đại ca nói tới Đỗ Hạ nữa!

– Tại sao?

Lí Hàn Yến nói.

– Hai người bọn họ thực sự rất phiền phức, không nói rõ ra được. Nói chung muội đừng có nói ra là được!

Tô Như hừ lạnh nói:

– Tránh cho đại ca phiền lòng.

– Được.

Lí Hàn Yến nói:

– Cũng không biết khi nào Đỗ đại ca sẽ tới.

– Đại ca rất bận, một chốc một lát sẽ không qua được, cứ luyện cho giỏi đi, đừng để cho đại ca thất vọng!

– Đúng vậy.

Lí Hàn Yến vội vàng gật đầu, nở một nụ cười.