Chương 127: Xuất hiện

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ăn uống một hồi, Sở Ly nhìn trời bên ngoài, đứng dậy cáo từ, Mạc Tháp muốn đi giúp đỡ nhưng Sở Ly khéo léo từ chối.

Mặt trời lặn xuống phía tây, cảnh chiều hôm mờ trong sương khói.

Ráng chiều vạn trượng nhuộm đỏ bầu trời, nhuộm cả thành Mẫn Châu thành một màu hoa hồng, đất trời một màu đỏ rực.

Sở Ly lặng lẽ rời khỏi phủ đệ, chậm rãi bước đi, cảm nhận không khí của thành Mẫn Châu, chả mấy chốc đã tới tửu lâu Triều Dương lâu mà Mạc Tháp nói.

Tửu lâu lớn nhất thành Mẫn Châu, cao chừng hai mươi mét, đứng trên đỉnh có thể nhìn xuống cả thành Mẫn Châu.

Đứng dưới lầu nhìn lên, một tấm vải trắng dài tung bay trong gió, bên trên dùng chu sa màu đỏ viết “Tưởng Hòe là con kỹ nữ”, tuy nhiên nhìn dưới ánh hoàng hôn không nổi bật cho lắm.

Sở Ly mỉm cười, bước vào trong Nghênh Tiên lâu, ngồi vào một vị trí trên lầu ba.

Vẫn còn sớm, người ăn cơm không nhiều, lầu ba có bảy tám bàn có người ngồi, thì thầm bàn tán về việc này, ngồi trên lầu ba nhìn qua cửa sổ đang mở sẽ thấy tấm vải trắng, không muốn nhìn cũng khó.

– Ai mà rảnh rỗi làm chuyện thất đức thế này chứ?

– Ăn no rửng mỡ đó mà!

– Phi Thiên Thần Hầu, ta từng nghe đại danh của hắn, nghe nói khinh công rất lợi hại!

– Nghe danh hiệu là biết khinh công lợi hại rồi, trông như thế nào?

– Nghe cái danh hiệu, chắc là kẻ miệng nhọn má hóp!

– Ha ha, có mấy ai nhìn thấy Phi Thiên Thần Hầu đâu, gã này nghe nói không mấy khi lộ diện!

– Nếu hắn ta nhìn thấy cái này chắc sẽ tức nổ phổi nhỉ?

– Cũng không biết là tên thất đức nào làm, thật độc địa!

– Chắc chắn là kẻ thù của Phi Thiên Thần Hầu.

– Có giỏi thì tìm hắn báo thù, tại sao lại phải giở chiêu trò này?

– Phi Thiên Thần Hầu khinh công lợi hại, muốn báo thù nhưng không tìm được người, chỉ có thể dùng hạ sách này thôi!

– Nghe ngươi nói vậy cũng có lý!

– Chắc là muốn báo thù nhưng không thành, muốn xả giận, dù sao thì Phi Thiên Thần Hầu cũng không phải thứ tốt đẹp gì!

– Ha ha, lẽ nào Phi Thiên Thần Hầu từng trộm đồ của ngươi?

– Ha ha, ngươi tưởng rằng Phi Thiên Thần Hầu cái gì cũng cướp sao? Lão Phùng làm gì có gì đáng để Phi Thiên Thần Hầu cướp! Ngươi mời hắn tới cướp hắn cũng chả thèm để ý!

– Linh tinh!… Ta không bị cướp, một người bạn của ta bị Phi Thiên Thần Hầu cướp, là ngọc quan âm gia truyền!

– Vậy người bạn của ngươi nhìn thấy Phi Thiên Thần Hầu trông như thế nào không?

– … Không nhìn thấy!

– Vậy sao hắn biết là bị Phi Thiên Thần Hầu cướp?

– Ngoài khinh công của hắn ra thì ai có thể im hơi lặng tiếng trộm được ngọc quan âm trong mật thất?

– Ha ha, cũng chưa chắc đâu!

– Dù sao thì cũng chắc tới tám chín phần.

Sở Ly nghe những lời bàn tán của họ thầm lắc đầu, xem ra một nửa sự nổi tiếng của Phi Thiên Thần Hầu là do đồn đại sai sự thật, trong mười việc có lẽ hắn chỉ làm một hai việc, những việc khác đều do mọi người đổ lên đầu hắn.

Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí, phạm vi ba dặm đều xuất hiện trong đầu hắn.

Tấm vải trắng dài tung bay trong gió, Triều Dương lâu đèn đuốc sáng trưng, chu sa trên vải trắng dưới ánh đèn còn nổi bật hơn ban ngày, nơi bất kì trong thành đều có thể nhìn thấy.

Sở Ly uống một hớp rượu, gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai chậm rãi.

Phi Thiên Thần Hầu nếu hành động có lẽ sẽ lựa lúc người đông náo nhiệt hoặc lúc không có người, thời cơ tốt nhất chính là lúc đông người, có thể thừa nước đục thả câu.

Thời gian cứ thế trôi đi, đêm đã về khuya, Triều Dương lâu càng lúc càng náo nhiệt.

Trong tửu lầu đèn đuốc sáng trưng vọng ra tiếng huyên náo và tiếng đàn múa hát ca, thậm chí còn có cả tiếng cười giòn giã, Sở Ly liếc mắt nhìn mấy bàn xung quanh, tất cả đều gọi người lên hát, vừa nghe hát vừa uống rượu ăn thịt, thật thư thái.

Sở Ly ngồi một mình bên cửa sổ, tự rót tự uống, nhìn có phần nổi bật.

Người bên cạnh thấy hắn quần là áo lượt, khí chất ung dung quý phái, là một người không tầm thường cũng không có kẻ nào không có mắt tới gây sự.

Truyện được dịch trực tiếp tại i-RE-AD–

– Nhìn xem, bên trên viết gì?

Trước Triều Dương lâu đột nhiên có người dừng lại, chỉ vào tấm vải trắng kêu lên.

Mọi người đi lại xung quanh liền ngẩng đầu nhìn, quan sát chữ trên tấm vải trắng.

Sở Ly lắc đầu, biết bao người bình thường không ngẩng đầu nhìn trời, đặc biệt là biển hiệu của Triều Dương lâu, bản thân của tòa lầu cao sừng sững chính là biển hiệu.

Người bên dưới tụ tập mỗi lúc một đông, bàn tán xôn xao.

Sở Ly mỉm cười, đám đông tập trung quá nhanh, có bất thường, xem ra là có người thao túng, chắc là do Tưởng Hòe làm.

Mọi người đều có thói quen tụ tập xem náo nhiệt, hai ba người chụm lại thành một nhóm bàn luận, việc này do ai làm, sao lại vô văn hóa vậy, Triều Dương lâu lại nhường biển hiệu của mình ra, thương nhân trục lợi tới mức này thật đáng xem thường!

“Phụt!” một tiếng động nhẹ vang lên, một luồng ánh sáng phóng về phía mảnh vải trắng trên không.

“A!” mọi người kêu lên, bỏ chạy toán loạn.

Cây cột to bằng tay trẻ nhỏ dài chừng hai mươi mét từ từ đổ xuống, nếu đổ vào người có thể đè chết người, ai dám đứng đó để cho cột đè chứ?

Cũng may chiếc cột khá dài, đổ xuống chậm, cuối cùng đổ xuống một nóc nhà ở bên cạnh, nên bị giữ lại, tấm vải trắng viết chữ rơi xuống đất.

Sở Ly chăm chú nhìn người ra tay.

Một thanh niên dáng người dong dỏng cao búng một viên đá nhỏ đánh gãy cây cột to bằng cổ tay, uy lực của cú búng tay này đúng là đáng sợ, hắn thầm than không bằng, rõ ràng đây là một môn võ công đặc biệt.

Người thanh niên kia tướng mạo anh tuấn, hiên ngang, hắn ta cười nhạt liếc nhìn mảnh vải trắng sau đó trà trộn vào dòng người, cùng mọi người chạy ra ngoài.

Sở Ly quan sát hắn nhưng cũng không quên để ý xung quanh, dưới Đại Viên Kính Trí, mỗi gương mặt, mỗi biểu hiện trên các khuôn mặt đều xuất hiện hết trong đầu hắn, ngoài thanh niên kia ra, những người xung quanh đều không có bất thường.

Sở Ly quan sát cảnh tưởng trong đầu của người thanh niên anh tuấn đó, lập tức sững người, mặt biến sắc.

Mọi người trên lầu ba đổ đồn ra trước cửa sổ, cúi nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, không ngớt xuýt xoa, bàn tán sổi nổi, tại sao tự dưng biển hiệu lại đổ xuống chứ, thật nguy hiểm!

Có người cho rằng, việc này là do ông trời cũng không hài lòng, vì thế chém bay biển hiệu.

Có người cho rằng sự việc có phần trùng hợp, Triều Dương lâu đã năm mươi năm tuổi, biển hiệu cũng nên đổi thôi, cột gỗ tuy to nhưng trải qua mưa dập gió vùi hôm nay không gãy ngày khác cũng sẽ gãy.

Sở Ly quan sát hành động của thanh niên kia trong đầu, đột nhiên biến mất khỏi bàn ngồi.

Thanh niên anh tuấn kia đi theo đám đông rời khỏi Triều Dương lâu, lại trà trộn tiếp vào dòng người đi lại trên phố, cuối cùng rẽ mấy lượt, tiến vào một con ngõ quanh co.

Con ngõ rất yên tĩnh, con đường lát đá xanh lấp lánh ánh sáng xanh dưới ánh đèn lồng.

Sở Ly đột ngột xuất hiện cách mười mét sau lưng người thanh niên anh tuấn, lên tiếng:

– Tưởng Hòe!

Thanh niên anh tuấn sững người lại một chút sau đó lại tiếp tục đi.

Sở Ly nói:

– Tưởng Hòe, đồ của phủ Dật Quốc Công xử lý thế nào rồi?

Thanh niên anh tuấn mặt biến sắc nhưng vẫn không ngừng tiến về phía trước, như thể không nghe thấy lời Sở Ly, nhanh chóng biến mất trong góc rẽ của con ngõ.

Sở Ly mỉm cười, ai ngờ được Phi Thiên Thần Hầu lại có tướng mạo đường hoàng tới vậy, không hề mặt quắt tai dơi, đi trên phố sẽ không ai tin hắn là Phi Thiên Thần Hầu, thế sự lạ kì thường khiến người ta bất ngờ!

Hắn nhìn thấy vị trí của Trường Sinh Thảo trong đầu Tưởng Hòe, thở phào một hơi, cám ơn trời đất.

Thật may mắn vì Phi Thiên Thần Hầu là một người thông minh, Trường Sinh Thảo vẫn còn, nhưng chỉ nhìn thấy một mật thất trong đầu hắn, vị trí của mật thất ở đâu thì không rõ, cần phải hỏi thêm đôi ba câu.

Nghĩ tới đây, người hắn lại vụt biến mất.