Chương 442: Xem thường

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đi Thanh Mãng sơn làm gì?

Tô Như thả cuốn sách xuống, lười biếng ngồi dậy, ngáp một cái:

– Gần đây Thanh Mãng sơn rất thành thật, lần trước bị đao của ngươi giết cho vỡ mật rồi!

Sau khi nàng đến Tuyết Nguyệt hiên nàng đã không còn là nha hoàn, bình thường đều đọc sách tu luyện trong lúc rảnh rỗi, khí chất đã chậm rãi xảy ra biến hóa.

– Hừ, bọn họ mà sợ mất mật sao?

Sở Ly cười lạnh một tiếng:

– Bọn họ đang làm những chuyện khác, không có công phu để ý tới Tuyết Nguyệt hiên các ngươi mà thôi!

Tô Như vừa nghe đã hiểu rõ:

– Bọn họ lại làm ra chuyện lớn gì sao?

Sở Ly nói chuyện phủ Quốc Công qua một lần.

– Giết sáu tên hộ vệ sao?

Khuôn mặt của Tô Như âm trầm xuống.

Nàng vẫn coi phủ Quốc Công là nhà mình, các hộ vệ của phủ Quốc Công được nàng coi như là người một nhà, cho dù bình thường náo loạn thì cũng là người nhà.

Tô Như lại nói:

– Hung thủ là ai?

– Theo tin tức ta nhận được là Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn cấu kết với nhau. Lại liên hợp với Hoàn Kiếm tông, Kim Đao môn, Cửu U sơn, năm môn phái đồng thời ra tay!

Sở Ly nói:

– Xem ra trước đó phủ Quốc Công đã bức bọn họ quá ác, làm cho bọn họ muốn chó cùng rứt giậu!

– Năm phái liên thủ sao?

Tô Như nhíu mày.

Năm môn phái này đều không phải môn phái tầm thường, Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn đều là tông phái nhất lưu, Kim Đao môn, Hoàn Kiếm tông và Cửu U sơn đều là môn phái mạnh trong đám nhị lưu, danh tiếng tương đương với Thái Hoa cốc.

Thái Hoa cốc giấu giếm thực lực, nếu như thực sự triệt để bộc lộ ra, không hẳn sẽ thua Thanh Mãng sơn bao nhiêu.

Ai biết được ba phái này có giấu giếm thực lực như Thái Hoa cốc hay không?

Mỗi một môn phái so với phủ Quốc Công cũng không đủ mạnh, nhưng năm phái gộp lại thì sẽ lại mạnh hơn phủ Quốc Công, bọn họ đột nhiên tập kích, phủ Quốc Công khó lòng đề phòng, chết sáu tên hộ vệ là chuyện đương nhiên.

Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có thêm càng nhiều hộ vệ tổn thất hơn nữa.

Sở Ly nói:

– Đại công tử đã đi một nước cờ hay, rút tất cả hộ vệ về bên trong phủ, lại ở trong phủ không đi ra, sẽ không tổn hại nhân thủ nữa.

– Chuyện như vậy cũng chỉ có Đại công tử mới có thể làm được.

Tô Như nở một nụ cười.

Sở Ly gật gù:

– Không bước đi này, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, rất có thể sẽ tổn thất càng nhiều hộ vệ hơn nữa… Ta muốn đi tới Thanh Mãng sơn một chuyến, xác nhận tin tức này thật giả ra sao.

-… Ta sẽ dẫn ngươi đi!

Tô Như nói:

– Ta đã đi qua Thanh Mãng sơn một lần.

– Chúng ta lặng lẽ đi, hiện tại lập tức đi, bên kia ta còn có việc.

Sở Ly nói.

– Không gặp Hàn Yến một lần hay sao?

Tô Như cười nói:

– Nàng từ sáng đến tối đều nhắc tới ngươi.

Sở Ly lắc đầu:

– Để lần sau nói sau đi, trước tiên phải làm xong chuyện này đã.

– Được.

Tô Như nói:

– Vậy thì đi thôi.

Sở Ly liếc mắt nhìn người nàng.

Tô Như bừng tỉnh:

– Ta đi đổi xiêm y.

Nàng vội vã đi vào gian nhà bên cạnh, đổi một thân y phục màu xanh sẫm, da trắng như ngọc, càng ngày càng xinh đẹp tuyệt trần.

Sở Ly ôm lấy cái eo thon của nàng, lóe lên rồi biến mất ở nhà thuỷ tạ, đã đến dưới chân núi, sau đó lại đi nhanh về phương hướng Tô Như đã nói tới.

Hắn phi hành chẳng khác nào súc địa thành thốn, một bước bước ra là vài chục trượng, tốc độ như điện xẹt.

Một vầng trăng treo ở trên bầu trời đêm, chung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu to, ánh trăng như nước giống như phủ lên trên người, Tô Như có chút mê say với cảnh đêm như vậy. Nhưng Sở Ly không có lòng dạ nào thưởng thức mà vút nhanh ở trong núi.

Hắn bỗng nhiên đứng ở trên ngọn cây một gốc hoa đào:

– Không kịp rồi, ta sẽ quay lại, ngươi đi tới dưới chân Thanh Mãng sơn chờ ta, ngày mai ta sẽ trở lại!

– Được rồi.

Tô Như gật đầu.

Dọc theo đường đi, Sở Ly đã nói qua tình hình hiện tại một lần, Tô Như cũng lập tức hiểu rõ tình cảnh của Sở Ly, không thể khiến cho Phó Thống lĩnh Hứa Hoàn Đức của Bí vệ phủ hoài nghi.

Sở Ly rút hai sợi tóc của Tô Như ra, sau một khắc đã xuất hiện ở phòng nhỏ phía đông của tiểu viện trong Bí vệ phủ.

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Hứa Hoàn Đức:

– Sở Ly! Sở Ly!

Sở Ly trầm giọng nói:

– Có chuyện gì!

Hắn đẩy cửa sổ ra, rất không tình nguyện nói:

– Ta đang luyện công, không thể quấy nhiễu!

Hứa Hoàn Đức đánh giá hắn vài lần:

– Ngươi cũng quá không cảnh giác rồi!

Sắc mặt Sở Ly rất khó coi lườm hắn một cái nói:

– Có chuyện gì mau mau nói!

– Không ăn cơm tối sao?

– Không ăn!

– Vậy cũng tốt, ta sẽ tự ăn.

Hứa Hoàn Đức lắc đầu nói:

– Tính khí cũng rất lớn đó.

Sở Ly ầm một tiếng, đóng cửa sổ lại, nằm về trên giường nhỏ.

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên Kim thân la hán, tâm thần tiến vào, chậm rãi tiến vào định cảnh, thân thể trên giường nhỏ điều chỉnh tư thế, tư thế chậm rãi giống như Kim Thân La Hán ở trong đầu của hắn.

Hô hấp của hắn càng ngày càng chậm, tần suất nhất trí với Kim Thân La Hán ở trong đầu, mỗi lần hít thở đều như sợi tơ, dài lâu mà không dứt.

Chờ tới sáng sớm khi tỉnh lại, khí thế quanh người ấm áp, giống như ngâm mình ở bên trong nước ấm, tinh thần phấn chấn, tinh thần thoải mái, sung sướng không nói ra được, giống như toàn bộ thiên địa trở nên sinh động hơn mấy phần.

Khí tức lưu chuyển một lúc, bóng nước do Thiên Ma hoá thành khí lần nữa xuất hiện, nhanh chóng lượn một vòng ở trong thân thể, thu nạp khí tức, sau đó lại trở lại trong ngực hắn.

Thân thể Sở Ly trở nên nhẹ nhàng, trống rỗng, xương cực kỳ cứng rắn, tinh lực dồi dào, Kim Thân La Hán thần công quả thực rất bất phàm, lần sau hắn sẽ thử không cho Thiên Ma khí thôn phệ xem thế nào.

Hắn đứng dậy ra khỏi phòng nhỏ phía đông, Hứa Hoàn Đức đang luyện quyền ở bên trong sân, động tác chậm rãi mà tao nhã, giống như đang múa vậy, nhìn qua rất phù hợp.

Hắn bước một bước vượt đến trước người Hứa Hoàn Đức, đánh ra một quyền.

Hứa Hoàn Đức chậm rãi vỗ một chưởng ra ngoài.

– Ầm!

Quyền kình và chưởng lực chạm vào nhau, Sở Ly lùi về phía sau một bước.

Hứa Hoàn Đức cũng lui về phía sau một bước.

Sắc mặt của Hứa Hoàn Đức rất khó coi.

Rốt cục hắn đã có thể kết luận, tu vi của Sở Ly và mình không phân cao thấp!

Sở Ly thu chưởng rồi nói:

– Xem ra phân không ra cao thấp, Hứa thống lĩnh nhàn nhã tự tại như thế, không phải là lười biếng đó chứ?

– Mỗi người đều có chức vụ của mình, ta có thể giúp gì được không?

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói.

Sở Ly không tiếp tục nói nữa, bắt đầu diễn luyện Huyền Âm chưởng.

Hứa Hoàn Đức cũng bắt đầu diễn luyện quyền pháp lúc trước, trong tiểu viện lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.

Có nha hoàn đưa cơm tới đây, hai người ăn cơm ở trên bàn đá, từng người trở về nhà.

Hứa Hoàn Đức quyết tâm phải trông coi Sở Ly, ở trong phòng đợi một trận rồi đi đến sân, bắt đầu từ từ luyện tập chưởng pháp, quyết tâm coi chừng Sở Ly, để hắn không thể chạy ra bên ngoài.

Thanh Mãng sơn là một ngọn núi lớn sừng sững cao vót, che trời mọc lên, giữa sườn núi đã bị mây mù che khuất.

Giữa sườn núi có một thung lũng, trong cốc là lầu các san sát nối tiếp nhau, cổ kính, tông phái của Thanh Mãng sơn truyền thừa gần ngàn năm ở chỗ này.

Một toà cung điện màu xám được xây lên ở trên vách đá cheo leo, đại điện và vách đá thẳng tắp nối liền thành một khối.

Trong đại điện có vài cái ghế thái sư, ở trên bức tường phía chính bắc mang theo một bức địa đồ Thanh Mãng sơn, rất là khí thế.

Ba người ngồi ở bên trong ghế thái sư, bầu không khí trong đại điện rộng rãi rất là kịch liệt.

– Đại sư huynh, lúc này chúng ta nên làm sao bây giờ?

Một lão giả mặt béo, người lùn chắc nịch nghiêm mặt, nổi giận đùng đùng:

– Nếu ta như nói, thuần túy là hồ đồ, phủ Quốc Công sẽ bỏ qua sao?

– Được rồi lão tam, chuyện đã đến nước này, nói những chuyện này có ích lợi gì nữa, đánh cũng đã đánh rồi!

Lão giả ngồi ở phía chính vị, mặt chữ điền vung vung tay nói.

Hắn có mái đầu bạc trắng, trên khuôn mặt màu đỏ hiện ra hồng quang, hai mắt lấp lánh có thần.

Một lão giả khác sắc mặt khô vàng, như là bị bệnh tật triền miên, nhưng hai mắt lại bắt ra ánh sáng bức người, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén:

– Lão tam, chẳng lẽ ngươi muốn chạy đi tới phủ Quốc Công quỳ xuống đất xin tha sao? Giết thì cũng đã giết, ta chỉ hận giết quá ít, chỉ chết có sáu người, một đám rác rưởi!

– Phủ Quốc Công nhất định sẽ trả thù!

Lão giả mặt tròn lắc đầu không ngớt:

– Tuyệt sẽ không quên đi như thế đâu!

– Khà khà, ngươi cũng quá coi trọng bọn họ rồi.

Lão giả có khuôn mặt khô vàng nở nụ cười trào phúng:

– Vốn ta cho là phủ Quốc Công rất mạnh, oai phong lẫm liệt, thanh thế bức người, kết quả thì sao, đánh tới đã lùi về, rất sợ chết!

– Bọn họ thu về, nhưng rất nhanh sẽ xuất thủ.

Lão giả mặt tròn lo lắng nói:

– Nếu như bọn họ biết là năm phái chúng ta liên thủ, chắc chắn sẽ không dễ tha thứ đâu!

– Vậy thì như thế nào chứ?

Lão giả có khuôn mặt khô vàng không phản đối lại còn cười cười:

– Năm phái liên thủ, mạnh hơn phủ Quốc Công, bọn hắn dám làm gì chứ?