Chương 501: Người yếu

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Chậm đã!

Mã Côn trầm giọng nói:

– Thống lĩnh, chuyện này là có ý gì? Hắn vừa mới vào phủ mà đã trở thành Bách phu trưởng rồi sao?

– Lão Mã, đây là ước định lúc trước của ta và tiểu Sở.

Phó Mộng Sơn khoát tay nói:

– Chỉ cần lập được đại công thì sẽ thăng đến Bách phu trưởng, mà quả thực hắn đã làm được, ta cũng không thể nói được gì cả.

– Thống lĩnh!

Mã Côn không cam lòng nói:

– Chúng ta liều sống liều chết, cố gắng bao nhiêu năm mới có thể thăng đến Bách phu trưởng, hắn vào phủ chưa tới một tháng thì đã ngồi ngang hàng cùng chúng ta, ta không phục!

– Nếu như ngươi không phục thì nên mang ba cái thủ cấp này tới trước mặt ta sớm hơn hắn!

Phó Mộng Sơn cười ha hả nói:

– Ngươi mang theo huynh đệ Ninh Thị, thế nhưng tiểu Sở người ta chỉ có một người, không vận dụng Bí vệ!

– Chỉ vẻn vẹn giết một hung thủ là đã trở thành Bách phu trưởng hay sao?

Mã Côn hừ lạnh nói:

– Nếu như giết viên ngoại thị lang mà thành Bách phu trưởng thì ta không có dị nghị, thế nhưng chỉ vẻn vẹn là một hung thủ mà thôi, thực sự không thể khiến cho lòng người tín phục được!

– Nếu không thì tiểu Sở, ngươi có thể chấm dứt vụ án này không, trong lòng mọi người còn đang sợ hãi đây!

Phó Mộng Sơn nói.

Hứa Hoàn Đức không nhịn được nói:

– Lão Mã ngươi câm miệng cho ta, thống lĩnh đã hạ lệnh, ngươi còn muốn cãi lời hay sao? Thu hồi cái trò cậy già lên mặt này đi, Bí vệ phủ chúng ta bằng vào bản lĩnh của mình để ăn cơm, không phải ai già đầu hơn thì có quyền nói chuyện hơn đâu!

– Nhưng mà…

Mã Côn phẫn hận mạnh mẽ trừng mắt nhìn về phía Sở Ly.

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:

– Chiếu như ngươi nói, người làm phó Thống lĩnh như ta cũng không được hay sao, không có kinh nghiệm nhiều bằng ngươi sao?

-… Không phải ta có ý này!

Mã Côn vội nói.

Hứa Hoàn Đức tức giận nói:

– Vậy thì là ngươi nói nhiều, bắt đầu từ lúc này, không cho phép ngươi nói chuyện, bằng không, chức Bách phu trưởng này ngươi cũng đừng làm nữa, đi làm thủ hạ cho Sở Ly đi!

-… Vâng.

Mã Côn phẫn nộ nói.

Hắn cũng không dám chọc phó Thống lĩnh, tính khí của đối phương rất lớn, nói được là làm được, cứng rắn nữa thì chắc chắn sẽ bị thu hồi chức vụ, thành thật làm thủ hạ cho Sở Ly, như vậy còn không bằng để cho hắn chết đi thì hơn, vô cùng nhục nhã!

Sở Ly mỉm cười với Hứa Hoàn Đức.

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:

– Nếu chuyện đã được giải quyết, như vậy tất cả mọi người giải tán đi!

Mọi người ôm quyền, lục tục đi ra ngoài.

– Đổng Kỳ Phi, Dương Tông Văn, các ngươi cũng lui ra đi, giao thủ cấp cho trong phủ.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Sẽ tự có phong thưởng cho các ngươi!

– Vâng.

Hai người vội vã đáp một tiếng, lại nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly vung vung tay.

Hai người nâng hộp gỗ đựng thủ cấp lùi ra ngoài.

Ở trong mắt bọn họ, cái hộp thủ cấp này không đáng sợ một chút nào, trái lại còn là bảo bối vô thượng, có thể đổi lấy quá nhiều thứ tốt!

– Tiểu Sở, nói một chút đi.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Rốt cuộc ngươi làm thế nào được?

Sở Ly cười cợt:

– Chỉ là liên thủ cùng một người bằng hữu mà thôi, hiện giờ thứ ta đang lo lắng chính là, rất có khả năng Quang Minh Thánh giáo đã chiếm được Đại Quang minh kinh!

Quan hệ giữa hắn và Lục Ngọc Dung cần phải ẩn giấu, tất cả mọi người đều coi bọn họ là đối thủ, có thể thu được hiệu quả của kì binh.

– Là một phiền toái rất lớn!

Hứa Hoàn Đức cau mày.

Phó Mộng Sơn xua tay:

– Chuyện này mọi người không có quyền biết, đừng nói ra!

Sở Ly và Hứa Hoàn Đức liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu rõ ý tứ của Phó Mộng Sơn, quả thực không thích hợp để tuyên dương ra ngoài, bằng không là tự lấy đá đập vào chân, không có một chút chỗ tốt nào cả.

– Còn có trả thù tới từ Quang Minh Thánh giáo nữa.

Sở Ly than thở:

– Cao thủ Thiên Ngoại Thiên của Quang Minh Thánh giáo thực sự không ít, sợ là Bí vệ phủ chúng ta không bằng bọn họ.

– Như vậy cũng không có gì.

Phó Mộng Sơn nói:

– Đây là Thần Đô, bọn họ không thể phái quá nhiều cao thủ vào được.

Sở Ly nói:

– Bọn họ đều có bí thuật ẩn giấu thực lực, lén lút đi vào, ai có thể phát hiện ra được chứ? Nếu như đột nhiên đứng ra làm khó dễ, vây công Bí vệ phủ chúng ta thì phải làm sao bây giờ!

– Ài… cái này cũng không thể không đề phòng!

Phó Mộng Sơn cau mày.

Hứa Hoàn Đức cũng cau mày.

Nếu như thực sự xảy ra chuyện như vậy, như vậy Bí vệ phủ sẽ trở thành chuyện cười.

Bí vệ phủ làm trò cười, mặt mũi của Hoàng thượng cũng tối tăm, cuối cùng người xui xẻo hay là Bí vệ phủ.

– Tiểu Sở có ý kiến gì không?

Phó Mộng Sơn nói.

Sở Ly nói:

– Chỉ có thể đề phòng chặt chẽ… Có thể mai phục cao thủ Thiên Ngoại Thiên ở bốn phía, trong vòng nửa năm, cao thủ Thiên Ngoại Thiên cứ ngây ngốc ở xung quanh.

– Ừm…

Phó Mộng Sơn gõ nhẹ mặt bàn, suy tư không thôi.

Sở Ly nói:

– Có thể phân biệt mua những tòa nhà ở bốn phía chung ta, mà cao thủ Thiên Ngoại Thiên sẽ ở trong những tòa nhà này, một khi có việc sẽ lập tức tới ngay.

– Nhưng mà như vậy sẽ cần một số tiền lớn đó.

Phó Mộng Sơn cười khổ nói:

– Tòa nhà ở đây không giàu sang thì cũng cao quý, không rẻ, ta cũng không mua nổi!

Sở Ly chỉ cười mà không nói.

Lời này chỉ có thể nói một chút mà thôi, không mua nổi tòa nhà bên này mới là lạ!

Hứa Hoàn Đức nói:

– Ý này của Sở Ly không sai, mua lại bốn toà nhà chung quanh, thậm chí còn mua thêm cũng được, lại để cao thủ Thiên Ngoại Thiên vào ở trong đó!

– Ài… ta sẽ nghĩ biện pháp.

Phó Mộng Sơn nói:

– Cái này cần báo cáo với Hoàng thượng một câu.

– Được rồi, tiểu Sở, hiện tại ngươi chính là Bách phu trưởng, muốn điều những người nào tới tay mình không?

Sở Ly cười nói:

– Ta có thể tùy ý điều người hay sao?

– Đương nhiên là không được.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Hiện tại có hai mươi bốn vị Bách phu trưởng, để bọn họ cắt hai người cho ngươi đi.

– Vậy thôi quên đi.

Sở Ly lắc đầu cười nói:

– Như vậy ta sẽ trở thành công địch thật sự, ta không muốn có quá nhiều thủ hạ, ngoại trừ Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn ra, cộng thêm huynh đệ Ninh Thị nữa đi.

– Huynh đệ Ninh Thị sao?

Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hay lắm, không muốn thì thôi, vừa muốn đã muốn tàn nhẫn, lấy đi huynh đệ Ninh Thị!

Sở Ly nói:

– Huynh đệ Ninh Thị không thể ở dưới trướng của ta sao?

– Hai người này rất là quý hiếm, thuật truy tung thiên hạ nhất tuyệt.

Phó Mộng Sơn nói:

– Tiểu Sở, bản thân ngươi tinh thông thuật truy tung, lại cần bọn họ chẳng phải sẽ là lãng phí hay sao?

Sở Ly nói:

– Sở trường là một chuyện, ta cần xây dựng một đội chuyên về truy tung, được chứ?

-… Đây cũng là một ý kiến hay.

Hứa Hoàn Đức nói.

Phó Mộng Sơn suy nghĩ một chút:

– Thôi, ta sẽ giao bọn họ cho ngươi!

Tâm trí của Sở Ly vượt xa người thường, huynh đệ Ninh Thị ở dưới tay của hắn sẽ mạnh hơn nhiều so với làm thủ hạ của người khác, sẽ có ích lợi càng to lớn hơn đối với Bí vệ phủ.

– Đa tạ thống lĩnh!

Sở Ly ôm quyền.

Hắn vừa mới trở lại tiểu viện trong An Vương phủ thì Tống Tam Tư đã chờ ở ngoài sân, đang nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở bên trong tiểu viện, cẩn thận từng li từng tí một.

Nhìn thấy Sở Ly xuất hiện, hắn giật mình, vội vã ôm quyền nói:

– Đại tổng quản, Vương gia cho mời.

– Ồ, ngươi đi đi.

Sở Ly gật gù.

Hắn nhìn bóng người của Tống Tam Tư, lắc đầu cười cười, xem ra Tống Vương phi không yên lòng, sợ mình có ý đồ gây rối gì với nhị nữ.

Hắn xoay người đi tới luyện công viện.

Vừa mới xuyên qua cổng bán nguyệt đi tới luyện công viện thì đã nhìn thấy Đổng bà bà mặc một bộ la sam mộc mạc nhấc theo hòm thuốc đi ra khỏi cổng bán nguyệt, bước chân nặng nề, đang cau mày.

Sở Ly ho nhẹ một tiếng, ôm quyền thi lễ.

Đổng bà bà nhìn thấy là hắn, lộ ra vẻ tươi cười, gật gù chào hỏi:

– Đại tổng quản.

– Đổng bà bà, chúng ta nói chuyện một chút.

Sở Ly chỉ chỉ vào tiểu viện bên cạnh.

Đổng bà bà liếc mắt nhìn trái phải, theo hắn đi tới tiểu viện rồi lặng lẽ ngồi đó.

– Thương thế của Vương gia…

Sở Ly thấp giọng nói:

– Ta muốn biết nội tình, như vậy cũng tiện ứng phó cho sau này.

Đổng bà bà chần chờ nhìn hắn.

Sở Ly nói:

– Đúng như bên ngoài lưu truyền, không thể có thêm dòng dõi nữa hay sao?

Đổng bà bà thở dài, không lên tiếng.

Sở Ly ôm quyền một cái, nói:

– Đa tạ.

Đổng bà bà lắc đầu nói:

– Đại tổng quản khuyên nhủ Vương gia đi, ta thấy Vương gia rất không thích hợp làm tiếp.

– Được.

Sở Ly chậm rãi nói:

– Ta sẽ khuyên bảo Vương gia.

Đổng bà bà nhẹ nhàng thi lễ sau đó rời đi.

Sở Ly đứng trước cửa bán nguyệt.

Nếu như thực sự đoạn tuyệt dòng dõi, nhất định An Vương sẽ phát rồ.

Không còn dòng dõi, cũng là mất đi hi vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Ở dưới đả kích như vậy, chỉ sợ An Vương sẽ phát rồ, cầu Hoàng thượng cứu trợ.

Không còn hi vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế, không bằng để Hoàng thượng hỗ trợ khôi phục võ công, thậm chí khôi phục thân thể, có thể tiếp tục có dòng dõi.

Dù thế nào thì cũng không còn ngôi vị hoàng đế, tự nhiên hắn sẽ lựa chọn phương án sau hơn.

Chỉ cần hắn nhìn thẳng vào hiện thực cũng tiếp nhận chuyện mình đã mất đi ngôi vị hoàng đế, nhất định cuối cùng hắn sẽ chọn phương án thứ hai mà thôi.

Mà An Vương khôi phục võ công sẽ tiếp tục đối phó với mình, nghĩ trăm phương ngàn kế để giết mình.