Chương 242: Chỉ diệt

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ầm!

– Sưu!

Hai tiếng vang hầu như đồng thời vang lên.

– Ầm!

Một tiếng vang vọng, trên người Sở Ly đột nhiên có kim quang thoáng hiện. Giống như bị tuấn mã rong ruổi với tốc độ cao va trúng, thân thể bay ngược ra ngoài, đạp mấy bước trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Kim quang tiêu tan, ánh vàng trên mặt chậm rãi thu lại, cuối cùng hoàn toàn tiến vào trong da dẻ.

– Sưu!

Một tiếng kêu nhỏ vang vọng, Phùng Lượng mạnh mẽ tách ra, nhưng lại bị chỉ lực bắn trúng vai, thân thể cứng đờ, không nhúc nhích.

– Kim Cương Độ Ách Thần Công!

Mọi người ở đây đều hơi thay đổi sắc mặt.

Tuyệt học vô thượng của Đại Lôi Âm Tự, đương nhiên bọn họ biết được.

– Phùng sư huynh! Phùng sư huynh!

Chu Chí Thành vội vã đưa tay kêu lên.

Hắn thấy Phùng Lượng không nhúc nhích, giống như bị điểm trúng huyệt đạo vậy. Hắn đưa tay ra nhưng lại cảm thấy không ổn, bởi vì đối phương đã đoạn khí.

Phùng Lượng chậm rãi ngã ra phía sau.

Chu Chí Thành đỡ lấy hắn, cẩn thận kiểm tra, tâm mạch đã bị đoạn tuyệt, sinh cơ đã diệt. Cho dù có Thanh Không đan cũng vô dụng.

Hắn lắc đầu một cái, sắc mặt âm trầm ngẩng đầu lên nhìn Sở Ly một chút.

Sở Ly lạnh nhạt nhìn qua hắn.

Chu Chí Thành hừ lạnh nói:

– Đây chính là Vấn Tâm chỉ?

Sở Ly cười nhạt, nhưng không nói bất kỳ lời nào.

Ba người Lý Thanh La thở một hơi dài nhẹ nhõm, thân thể căng thẳng buông lỏng, nội lực đang tụ tập cũng bị triệt hồi.

Vừa mới chuẩn bị tới cứu viện, không nghĩ tới lại chậm một bước.

Kim Cương Độ Ách Thần công, Vấn Tâm chỉ, thân phận của Sở Ly vô cùng rõ ràng.

Cao đồ của Đại Lôi Âm Tự, khó trách lại thần bí như vậy, tuổi còn trẻ đã là cao thủ Thiên Ngoại thiên!

– Được lắm, Vấn Tâm chỉ!

Chu Chí Thành hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm, âm thanh trở nên nặng nề, hắn lạnh lùng nói:

– Phùng sư huynh bị giết chết cũng không oan!

Vốn cho là đối phương là con cừu không hề có lực uy hiếp, nhưng lại là một con mãnh hổ khoác lớp da dê!

Hắn quay đầu nói:

– Lý cô nương, ta muốn mang Phùng sư huynh trở về!

– Nén bi thương!

Lý Thanh La nghiêm túc nói.

Trong lòng nàng sắp cười phá lên. Hận không thể giơ hai tay lên cười to, rốt cục lão già khốn nạn này đã chết rồi. Rốt cuộc ông trời đã mở mắt!

Giang Xuân Nguyệt nói:

– Chu Chí Thành, ta hi vọng chuyện này đến đây là kết thúc, ân oán trước đó đã thanh toán xong, Thanh Mãng sơn các ngươi không được phép dây dưa với Đỗ Phong nữa!

– Đương nhiên!

Chu Chí Thành cắn răng, hừ lạnh nói:

– Người Thanh Mãng sơn chúng ta nói chuyện một là một, hai là hai. Chúng ta sẽ không làm khó dễ Đỗ Phong nữa!

Quan trọng là thân phận của Đỗ Phong này, cao thủ Thiên Ngoại thiên tới từ Đại Lôi Âm Tự!

– Rất mạnh.

Giang Xuân Nguyệt gật đầu.

Lý Thanh La hừ lạnh nói:

– Thanh Không đan đâu?

Chu Chí Thành trừng mắt nhìn nàng.

Lý Thanh La giơ cánh tay trắng như tuyết lên, ngạo nghễ nói:

– Không phải các ngươi muốn chơi xấu đó chứ?

– Được! Được!

Chu Chí Thành cắn răng. Mạnh mẽ gật đầu:

– Không hổ là Lý Thanh La, Thanh Không đan đây!

Hắn móc ra một bình ngọc trắng ở trong lòng, lại vứt cho Lý Thanh La. Sau đó vác Phùng Lượng lên rồi đi ra ngoài.

Lý Thanh La mở nút ra, đổ ra ba viên đan dược màu xanh, chẳng khác nào có ánh sáng lưu chuyển. Nàng thoả mãn gật gù, lần nữa đậy kín nút lại rồi vứt cho Sở Ly:

– Nó thuộc về ngươi, Đỗ Phong!

Sở Ly cười búng ngón tay một cái. Bình ngọc ở trên không trung lại bắn về phía Lý Thanh La:

– Lý tiền bối, đây là một chút tâm ý của ta!

– Ha ha, tiểu tử nhà ngươi. Ta càng ngày càng yêu thích ngươi!

Lý Thanh La chỉ về phía hắn, tiếp nhận Thanh Không đan.

Đại sư tỷ cần Thanh Không đan, Đỗ Phong cũng không phải là người ngoài, một viên còn lại cho Đỗ Hạ, một viên cho Đỗ Thu là được. Đồ tốt không cho người ngoài được.

Chu Chí Thành cõng Phùng Lượng biến mất ở trong Nguyệt Hồ cung, Tô Thanh Điệp ở bên cạnh nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

Giữa cao thủ Thiên Ngoại thiên và cao thủ Thiên Ngoại thiên cũng không giống nhau, tu vi có cao có thấp. Phùng Lượng cũng là một nhân vật thiên tài. Tuổi còn trẻ đã tiến vào Thiên Ngoại thiên, trải qua nhiều năm tu luyện. Hiện tại tu vi rất thâm hậu.

Bằng không, hắn đã sớm bị đám người sư phụ giết chết. Đám người sư phụ đều rất muốn giết Phùng Lượng, cũng giống như bọn họ muốn giết Phùng Thiếu Hoa vậy.

Thực sự không nghĩ tới, gia hỏa khó chơi tới cực điểm này lại bị Đỗ Phong dùng một chiêu giết chết!

Đỗ Phong ôm quyền mỉm cười nói:

– Lý tiền bối, Giang tiền bối, Vương tiền bối. Nếu như không chuyện khác, vãn bối cáo từ trước!

– Cái này…

Lý Thanh La vội hỏi:

– Đỗ Phong, ngươi là đệ tử của Đại Lôi Âm Tự sao?

Sở Ly nở một nụ cười khổ sở, thở dài, lắc đầu một cái:

– Vãn bối có nỗi khổ tâm trong lòng, không thể nhiều lời.

– Được được, chúng ta sẽ không hỏi nữa.

Lý Thanh La xua tay cười nói:

– Được rồi, ngươi cứ yên tâm ở trong cốc, trước tiên cứ tránh phong mang một chút. Nhất định đám người Thanh Mãng sơn kia sẽ không dám công khai đối phó với ngươi. Nhưng khó tránh khỏi sẽ dùng một chút ám chiêu.

Thân phận đệ tử của Đại Lôi Âm Tự không phải là nhỏ, đặc biệt lại là cao thủ Thiên Ngoại thiên, Thanh Mãng sơn không dám làm xằng bậy. Một khi dẫn tới Đại Lôi Âm Tự trả thù, Thanh Mãng sơn không bị diệt thì nguyên khí cũng đại thương, sẽ bị suy sụp.

Sở Ly gật đầu ôm quyền một cái, lại đi cùng Tô Như và Tô Thanh Điệp ra khỏi Nguyệt Hồ cung.

– Ài… ngươi lại giết chết Phùng Lượng!

Tô Thanh Điệp lắc đầu cảm khái nói:

– Đây chính là một tâm bệnh của Tuyết Nguyệt hiên chúng ta, ngươi là ân nhân của Tuyết Nguyệt hiên chúng ta đó.

– Tô cô nương nghiêm trọng rồi.

Sở Ly liếc mắt nhìn Tô Như:

– Không giết lão gia hỏa này thì ta không yên lòng về Đỗ Thu.

– Như vậy cũng đúng.

Tô Thanh Điệp hiểu rõ ý của hắn.

Vẻ hưng phấn lộ rõ trên mặt của Tô Như, nhưng nàng lại ra vẻ trấn định.

Rốt cuộc Sở Ly chiếm được Vấn Tâm chỉ ở chỗ nào? Trong phủ cũng không có loại tuyệt học này a.

Kim Cương Độ Ách Thần Công học từ tiểu tỷ, chống đỡ được với Phùng Lượng. Quả thực không hổ là tuyệt học trấn tự của Đại Lôi Âm Tự, không nghĩ tới Vấn Tâm chỉ này cũng lợi hại như vậy.

Ba người Sở Ly trở về luyện võ trường.

Tô Thanh Điệp nói chuyện đã xảy ra, mọi người lập tức hoan hô.

Tô Thanh Điệp không nói võ học mà Sở Ly sử dụng, chỉ nói ra kết quả, một chiêu đã diệt Phùng Lượng. Mọi người ở đây biết kết quả như vậy là đủ rồi.

Sở Ly cười tiếp nhận trường kiếm, dùng hai chiêu kiếm pháp để luận bàn cùng Tô Thanh Điệp.

Hắn chỉ dùng hai chiêu, liên tục dùng hai chiêu này rất nhiều lần.

Ở trên cơ sở hai chiêu này diễn biến ra một ít chiêu số, khiến cho mọi người nhìn vào than thở, không nghĩ tới kiếm pháp sở học của bọn họ lại có thể tinh diệu như thế.

Lúc sáng sớm, Sở Ly ngồi ở trong lầu trên vách núi đá tỉnh lại, ngồi ở trên giường thổ nạp, dùng linh khí để gột rửa thân thể, hắn có cảm giác khoan khoái không nói thành lời.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Sở Ly không thèm để ý mà nói:

– Mời vào.

Bước chân nhẹ nhàng chậm rãi bước vào bên trong phòng, mang theo mùi thơm lạnh nhạt.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, cảm nhận được mùi thơm quen thuộc này, Sở Ly biến sắc, đột nhiên quay đầu nhìn ra.

Tiêu Kỳ mặc y phục trắng như tuyết, lẳng lặng đứng ở trước mặt của hắn.

Sở Ly đứng lên.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt mỉm cười:

– Đã lâu không gặp.

Sở Ly không kìm lòng được mà nở một nụ cười:

– Đã lâu không gặp.

Hai người chăm chú nhìn lẫn nhau, im lặng không nói gì.

Sở Ly chỉ cảm thấy thời gian như đọng lại, chung quanh cũng đọng lại, giống như tất cả thế giới đều dừng lại. Trước mắt hắn chỉ có khuôn mặt như ngọc của nàng, không có thứ gì khác.

Hai người lẳng lặng đứng đó, không biết đã qua bao lâu.

Tô Như chạy vào, làm cho hai người tỉnh táo lại, bọn họ từ trạng thái như pho tượng đã biến thành con người sinh động.

– Tỷ, đại ca, tới giờ ăn cơm rồi!

Tô Như mở miệng cười nói:

– Đi tới chỗ của ta nha!

Nàng nhìn thấy trên mặt ngọc của tiểu thư có chút lạnh nhạt đỏ ửng, thế nhưng nàng chỉ có thể làm bộ như không thấy mà thôi.

Tiêu Kỳ nói:

– Đi tới chỗ của ta đi.

Ba người đi ra, đi tới nhà thủy tạ trên hồ.

Dọc trên đường đi gặp phải không ít đệ tử, cả đám vui vẻ cười nói, chào hỏi Tiêu Kỳ. Lại như cười mà không phải cười nhìn Sở Ly, ánh mắt rất là quái lạ.

Hai mắt Tiêu Kỳ sáng lên, trong nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ, nàng liếc mắt nhìn Sở Ly một chút. Nàng đã biết vì sao ánh mắt của bọn họ quái lạ như vậy.