Chương 979: Tôi Dễ Dàng Sao? (4)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lưu Diễm Hồng nói: Chúc anh trên cương vị công tác mới có thể làm ra một phen thành tích.

Ngô Minh nói: Đảng viên chúng ta đến chỗ nào cũng đều là như nhau, không phải là nô bộc của dân chúng sao, còn không phải là vì nhân dân phục vụ sao. Lời này nói rất giả dối, theo Trương đại quan nhân xem, cái vẻ mặt này đúng là giả dối đến mắc ói, nhưng mà người ta hiện tại là mười năm Hà Đông chuyển sang Hà Tây, có tư cách và lý do nói loại này.

Lưu Diễm Hồng nói: Nếu như tất cả cán bộ đều ôm tư tưởng như anh thì tốt rồi.

Ngô Minh nói: Thật ra lãnh đạo ủy ban kỷ luật các người mới là nhiệm vụ gian khổ nhất, tính thuần khiết của đảng chúng ta toàn bộ phải dựa vào các người giám sát.

Lưu Diễm Hồng nói: Những cán bộ các người ngoài miệng cảm ơn chúng tôi làm công tác ủy ban kỷ luật, trên thực tế trong lòng không biết có bao nhiêu phản cảm với chúng tôi. Cho rằng chúng tôi không có việc gì tìm việc, cho rằng công tác của chúng tôi mục đích cũng là tìm các người gây phiền phức.

Ngô Minh cười nói: Sao lại như thế được?

Trương Dương nhưng nói: Đúng vậy, công tác của ủy ban kỷ luật các người cũng không phải là vì tìm phiền toái sao?

Lưu Diễm Hồng nói: Oán khí của cậu đối với ủy ban kỷ luật rất lớn.

Ngô Minh đã đoán được oán khí của Trương Dương có quan hệ với công tác của bí thư ủy ban kỷ luật Mã Thiên Dực thành phố Nam Tích, gã cười nói: Gần đây Nam Tích chúng tôi đang tiến hành một đợt chỉnh đốn, quan viên có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài đều phải tiến hành kiểm tra tình huống, tiểu Trương hình như cũng bị liên lụy bên trong?

Nhắc tới chuyện này Trương Dương không khỏi than thở: Ngô phó bí thư, anh nói xem chuyện này có phải đúng là bệnh hình thức?

Ngô Minh nghe được Trương Dương vẫn đang xưng hô mình như vậy, không khỏi cười cười, qua vài ngày nữa, mình sẽ bỏ đi cái mũ phó bí thư, trở thành bí thư thị ủy chân chính, gã không đáng chấp nhất cùng Trương Dương, một người cán bộ cấp phòng tính toán với cấp xử, chẳng phải là có vẻ tư thái của hắn có chút quá thấp? Huống chi hiện tại là trước mặt Lưu Diễm Hồng, gã càng phải làm ra vẻ rộng lượng, cho dù là ngụy trang. Ngô Minh nói: Theo tôi được biết chuyện này là bí thư Lý đề nghị.

Trương Dương nói: Bí thư Lý ý cũng không phải muốn gây ra sóng gió như vậy?

Ngô Minh nói: Lại nói tiếp vẫn là chuyện của nhà máy thuốc lá, khiến cho thành phố tương đối bị động, Nam Tích vẫn đều không yên ổn, đầu tiên là đám người Từ Quang Nhiên, Lý Bồi Nguyên gặp chuyện không may, lãnh đạo thành phố thay đổi một loạt, nhà máy thuốc lá là nơi đóng thuế nhiều nhất của Nam Tích, là lão đại của ngành thuốc lá trong tỉnh, bây giờ Liêu Vĩ Trung lại xảy ra loại sự tình này, khiến cho tất cả mọi người có chút mất mặt, bí thư Lý tại loại thời điểm này đưa ra việc chỉnh đốn tác phong là rất cần thiết.

Lưu Diễm Hồng nói: Mã bí thư lúc trước công tác tại ủy ban kỷ luật tỉnh tác phong vô cùng nghiêm cẩn, tinh thần trọng nghĩa của ông ấy rất mạnh, đối với hiện tượng không tốt trong thể chế khẳng định là không dễ dàng tha thứ, có câu là thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe, không có một người giám sát kỷ luật làm bằng máy, sẽ không làm ra cảnh báo trong đội ngũ cán bộ chúng ta.

Trương Dương nói: Làm cảnh báo thì tôi ủng hộ, nhưng cũng không có thể loạn như vậy, chuông cổ trong miếu cũng là mặt của hoà thượng, từ lúc vị Mã bí thư này tới, cái chuông lúc nào cũng không yên, cũng phải để cho người ta thở một chút chứ? Loại lời nói này đổi thành người khác chắc chắn là không dám nói, nhưng Trương đại quan nhân lá gan từ trước đến nay đều rất lớn, Mã Thiên Dực dù lợi hại, bất quá cũng là một bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, Trương Dương thật đúng là không sợ.

Ngô Minh cười nói: Tâm tình Tiểu Trương hình như không đúng, có phải là gần đây việc chỉnh đốn tác phong cũng chỉnh đến trên đầu của cậu không? Gã là biết rõ còn cố hỏi.

Trương Dương nói: Chỉnh đốn tác phong cái gì? Quả thật là làm bừa, vị hôn thê của tôi ở nước Mỹ cũng cần khai báo sao? Mắt thấy đại hội tỉnh sắp tổ chức rồi, tôi bận còn hơn cả ong ruồi nữa, anh nói vị Mã bí thư này vì chút chính sự không được sao? Cần phải lãng phí thời gian của chúng tôi, kêu mỗi một người chúng tôi lên nói rõ tình huống.

Lưu Diễm Hồng và Ngô Minh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười, Lưu Diễm Hồng nói: Đừng càu nhàu, Mã bí thư cũng là tính tình như vậy, tất cả mọi người là vì công tác, nói rõ không phải được sao?

Ngô Minh nói: Tiểu Trương, đại hội tỉnh chuẩn bị thế nào rồi? Theo tôi được biết, có không ít thành phố không tán thành đối với đại hội tỉnh lần này, sẽ không xảy ra chuyện gì không hài lòng chứ? Ngô Minh đã nghe nói có mấy thành phố tuyên bố chống lại đại hội tỉnh, cho nên hỏi thử.

Trương Dương nói: Muốn tới hay không hay thì, dù sao thì tôi cũng đã nói hết lời, bọn họ muốn chống lại thì cứ chống lại, cho dù một thành phố cũng không tới, đại hội tỉnh của chúng ta vẫn có thể làm tốt.

Ngô Minh nói: Thật ra chuyện này có thể cho Tống tỉnh trưởng nói vài lời, chỉ cần ông ấy nói, phỏng chừng không ai dám chống lại đại hội tỉnh lần này. Ngô Minh nói những lời này là có tâm tư, trong lòng gã đối với Trương Dương vẫn là khinh thường, đơn giản là một tên vô lại được vận cứt chó mà thôi, nếu như không phải con gái Tống Hoài Minh coi trọng hắn, hắn cũng không dám tại trước mặt mình kiêu ngạo như vậy, không phải mày thích nhờ quan hệ bên trên sao? Lần này sao không làm như thế?

Trương Dương nghe ra ý ngoài lời nói của Ngô Minh, hắn nâng ly rượu nói: Chuyện của đại hội tỉnh là chuyện công bằng, vì công sự tôi không cần phải vận dụng quan hệ tư nhân, dù sao nên làm tôi cũng đã làm, mặt đã cho, về phần người khác có muốn hay không, tôi không rõ ràng, bọn họ thật sự muốn là cho mặt không biết xấu hổ, tôi cũng không quản. Nếu như dám liên hợp chống lại đại hội tỉnh, đến lúc đó tôi ở trước mặt Kiều bí thư nói chuyện với bọn họ một chút, nhìn xem trên mặt ai không nhịn được?

Ngô Minh làm ra vẻ vô cùng quan tâm: Tiểu Trương, một cây làm chẳng nên non, đại hội tỉnh nếu như vắng mặt nhiều thành phố, người khác sẽ nói công tác chuẩn bị tổ chức của Nam Tích chúng ta không làm tốt, trên mặt của chúng ta cũng nhục nhã.

Trương Dương nói: Muốn nói chuyện đại hội tỉnh này, tôi thật sự là nghẹn một cục ở bụng, lúc trước trung tâm thể dục mới xây dựng gặp vấn đề, tôi đi cầu ông nội bà nội, vất vả mới lôi kéo đầu tư, đem phần cứng xây lên, tổ chức đại hội tỉnh thiếu tiền, tôi lại đi hoá duyên chung quanh, kết quả còn bị tiểu nhân kiện cáo một phen, gần đến giờ báo danh, lại ầm ĩ lên viêm phổi loại R, khiến cho những thành phố anh em này nhân tâm hoảng sợ, không ai nguyện ý đến chổ chúng ta tham gia thi đấu, hiện tại tất cả đã thu xếp xong hết rồi, những thành phố này lại đổi ý, hận không thể một lần nữa báo danh, tôi không đồng ý, đem tôi bẩm báo lên ủy ban thể dục tỉnh, cái này là cái quái gì thế? Tôi cực cực khổ khổ đem đại hội tỉnh thiết lập, tôi dễ dàng lắm sao?

Lưu Diễm Hồng nói: Ai làm công tác đều không dễ dàng.

Trương Dương nói: Tôi thì cảm thấy bản thân tôi đặc biệt không dễ dàng, đại hội tỉnh phải quản, kinh mậu mùa thu cũng phải quản, hiện đang làm cái gì mà không cần tiền? Thành phố lại không muốn cho tôi tiền, chút quan hệ giữa người với người của tôi tất cả đều bị tôi dùng xong, có đôi khi ngẫm lại, mình cực khổ vì cái gì? Đại hội tỉnh làm tốt, cùng lắm có thể được hai tiếng khích lệ, đại hội tỉnh nếu như làm không tốt, phỏng chừng ngày tôi cuốn gói khỏi Nam Tích rời đi cũng không xa.

Ngô Minh cười ha hả nói: Tiểu Trương à, đừng có oán khí lớn như vậy, thành tích của cậu, lãnh đạo thành phố tất cả đều nhìn thấy.

Trương Dương nói: Tất cả đều nhìn thấy? Sao không ai khen tôi? Bên này bắt đầu chỉnh đốn tác phong, người đầu tiên lại chính là tôi, vị hôn thê của tôi công tác tại nước Mỹ, quốc tịch nước Mỹ thì làm sao? Trêu ai chọc ai? Các người không thấy được, biểu tình của Mã bí thư khi nói chuyện với tôi, dường như tôi là một tên tội phạm tội ác tày trời.

Lưu Diễm Hồng cũng không nhịn được nở nụ cười: Trương Dương, Mã bí thư cho tới bây giờ đều là biểu tình nghiêm túc như vậy, hay là như vậy đi, tìm cơ hội tôi nói chuyện với ông ta một chút, để cho ông ấy chú ý một chút phương pháp công tác. Cô ấy hướng Ngô Minh nói: Ngô Minh, các người cũng vậy, cũng phải nhắc nhở Mã bí thư một chút, không nên để cho tiếng oán than đầy trời!

Ngô Minh nói: Quyền nói chuyện của tôi tại thường ủy có hạn. Bởi vì lập tức rời khỏi Nam Tích, Ngô Minh nói cũng không kiêng kỵ, mặc dù là Trương Dương ở bên cạnh, gã nghĩ cái gì thì nói ra cái ấy.

Trương Dương nói: Lưu bí thư, hay là tôi điều đến sở giám sát tỉnh ủy làm việc chung với ngài.

Lưu Diễm Hồng nói: Có thật không? Tôi hoan nghênh hai tay đấy!

Trương Dương bất quá cũng chỉ là nói một chút mà thôi, hắn cười nói: Hiện tại tôi mới phát hiện công tác ủy ban kỷ luật là uy phong nhất, dân chúng đều cảm thấy làm quan lợi hại, mà quan sợ nhất là ủy ban kỷ luật của các người, cũng là các người lợi hại!

Lưu Diễm Hồng nói: Đều là những người này đem ủy ban kỷ luật chúng tôi nói thành như vậy.

Ngô Minh cười nói: Tôi không nói cái gì cả.

Trương Dương nói: Ngô phó bí thư lập tức thăng chức rồi, đương nhiên không muốn nhiều lời, thảo nào tất cả mọi người nói anh là một người thông minh.

Ngô Minh mặt có chút nóng rần lên, trong lòng thầm mắng tên nhóc này dám uy hiếp mình, bất quá gã không thừa nhận cũng không được, lời của Trương Dương đều là tình huống thực tế, gã lập tức đi rồi, không cần phải đắc tội với người Nam Tích. Ngô Minh nói: Tiểu Trương, mặc kệ người ta nói như thế nào, an tâm làm tốt công tác của mình mới là điều nên làm.

Trương Dương nói: Hiện ở bên ngoài chổ nào cũng đều có tin đồn, tại Nam Tích lớn nhất không phải bí thư thị ủy, mà là bí thư ủy ban kỷ luật!

Lưu Diễm Hồng nói: Lại nói bậy, tôi thấy những lời này cũng là cậu nói!

Người thứ nhất nói những lời này không phải Trương Dương, Lưu Diễm Hồng cũng không phải người cuối cùng nghe.

Bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ cũng nghe được cách nói như vậy, khi Cung Kỳ Vĩ nói xong câu đó, không khỏi lắc đầu cười khổ nói: Bí thư Lý, tôi thấy, ông tìm thời gian nói chuyện với lão Mã một chút, chỉnh đốn kỷ luật đội ngũ cán bộ không sai, thế nhưng mọi việc cũng phải có một chừng mực, tiếp tục như vậy, cũng sẽ khiến cho tiếng oán than đầy trời.

Lý Trường Vũ mỉm cười nói: Lớn nhất của Nam Tích không phải bí thư thị ủy, là bí thư ủy ban kỷ luật, ha ha, lời này ai nói?

Cung Kỳ Vĩ nói: Bên ngoài nói như vậy.

Lý Trường Vũ nói: Tất cả mọi người là bình đẳng, nào có phân biệt ai lớn ai nhỏ? Nếu lão Mã nhiệt tình như thế thì để ông ấy mượn cơ hội lần này chỉnh đốn bầu không khí của đội ngũ cán bộ một chút.

Cung Kỳ Vĩ cũng không phải muốn làm ra thị phi, chế tạo mâu thuẫn giữa Lý Trường Vũ và Mã Thiên Dực, ông chỉ là cảm giác được rất nhiều chuyện tốt quá hoá xấu, nếu như tùy ý để Mã Thiên Dực chỉnh đốn như vậy, toàn bộ đội ngũ cán bộ của Nam Tích sẽ biến thành nhân tâm hoảng sợ, thấy biểu tình bình tĩnh tự nhiên của Lý Trường Vũ, Cung Kỳ Vĩ bỗng nhiên nhớ tới, lần hành động này chính là do ông ta đưa ra, Mã Thiên Dực mới có thể làm ra chỉnh đốn tác phong, lẽ nào đây chính là điều Lý Trường Vũ kỳ vọng muốn thấy? Lý Trường Vũ ngoài mặt tuy rằng hiền hoà, nhưng phong cách làm việc vô cùng quả quyết, cái này trong quyền lực chi tranh của ông và Hạ Bá Đạt có thể nhìn ra, Lý Trường Vũ trong chuyện then chốt một bước cũng không nhường, vì sao ông ta lại áp dụng nhượng bộ đối với Mã Thiên Dực? Lẽ nào mục đích chân chính của Lý Trường Vũ là muốn mượn chuyện này kích thích phản cảm của mọi người đối với Mã Thiên Dực, cho ông ta một cú phủ đầu không dấu vết?