Chương 2128: Cứng Rắn (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tin tức Không tốt liên tiếp truyền tới, Hạng Thành bị những việc này khiến cho tâm tình cực kỳ kém, liên tiếp mở bốn hội nghị, đã là chín rưỡi tối rồi mà y vẫn chưa ăn cơm, thư ký đưa tới cho y một bát mỳ trứng, Hạng Thành xua tay, tuy rằng rất đói bụng, nhưng lại không có tâm tình mà ăn, y chắp tay sau lưng đi tới phía trước cửa sổ, mở hé cửa sổ ra, một cỗ gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, y không khỏi rùng mình, tiếng mưa rơi giống như những mũi dao nhọn cắt lên người y, Hạng Thành bắt đầu thầm oán ông trời, vì sao vào lúc mình sắp về hưu lại mang tới cho mình một trận khảo nghiệm như vậy?

Điện thoại Trên bàn vang lên, Hạng Thành cầm điện thoại, nghe thấy giọng nói trầm thấp trong điện thoại, lưng y bất giác thẳng lên, Hạng Thành nói: Tôi hiện tại đang bận lắm!

Đối phương bật cười: Tôi biết anh rất bận, nhưng chuyện đã phát sinh thì không thể thay đổi.

Hạng Thành cắn cắn môi: Anh có chuyện gì muốn tôi làm? Tôi hiện tại thực sự không có tinh lực, tôi cũng không có tâm tình.

Có người ở đang bố cục, đây là một cái bẫy, trận bão này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội, có thể xóa sạch rất nhiều chuyện đã phát sinh, đồng dạng, cũng có thể trừ bỏ rất nhiều chuyện hoặc là người mà chúng ta không muốn nhìn thấy.

Hạng Thành run run, lúc này một tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ phòng y.

Hạng Thành đứng lên nhìn nhìn nhìn nhìn bốn phía: Anh là nói..

Chúng ta nên cảm tạ trận bão này, mưa gió qua đi, có thể rửa sạch rất nhiều chuyện.

Cần tôi làm gì?

Cái anh cần là an bài nhân lực. Đặt những người cần ở những vị trí cần thiết.

Hạng Thành cảm thấy tay chân mình lạnh như băng, buông điện thoại, y run run rẩy rẩy đứng lên, tới phía trước cửa sổ, đóng cửa sổ lại, trong lòng giống như như một khối đá nặng cả ngàn cân đè lên, trầm trọng va áp lực vô cùng. Hạng Thành há to miệng, giống như một con cá sắp chết, ra sức hít vào thở ra, qua một hồi lâu y mới trở lại trong hiện thực, nhìn ảnh ngược của mình qua cửa sổ, lẩm bẩm nói: Rửa sạch hết ư… liệu có được không?

Bởi vì nhận được thông tri của thị lý, công nhân của cảng Phước Long từ trước khi sóng thần đến đã rút đi rồi. Trừ số ít những nhân viên trực ra, cảng được di dời xây lại này cơ hồ là một tòa cảng rỗng.

Trải qua một đợt sóng thần bạo ngược đánh vào. Tòa cảng cổ xưa này càng lộ ra vẻ rách rưới. Trước mắt cảng Phước Long đã hoàn toàn thay đổi, Trương Dương và Trình Diễm Đông điều khiển song song ca nô, bọn họ tìm kiếm hải đăng của cảng, muốn dùng cái đó để phân biệt phương hướng.

Cũng hải đăng của cảng không bị sóng thần đánh sập, giống như một gốc cây bạch dương che trời đứng sừng sững giữa thiên địa, Trương Dương chỉ chỉ vào hải đăng, nói với Trình Diễm Đông: Khu làm công của Bọn họ ở phía tây bắc ngọn hải đăng.

Trình Diễm Đông gật đầu. Thay đổi hướng đi, lao tới phía tây bắc hải đăng.

Thủy đạo Phía trước đột nhiên trở nên hẹp dần, chính là kho hàng số 4 và kho hàng số 2 chưa được dỡ bỏ hoàn toàn, kiến trúc còn sót lại hơn phân nửa đều bị chìm trong nước. Hai người đi chạm lại, đi qua thủy đạo giữa hai kho hàng.

Lúc này mưa tựa hồ đã nhỏ đi một chút, gió so với vừa rồi thì càng to hơn, ở trên mặt nước nhấc lên những đợt sóng lớn, trong không trung tràn ngập hơi nước, hơn nữa do đã là đêm khuya, tầm nhìn rất thấp, tầm mắt bị ảnh hưởng rất lớn.

Cảng đã cắt điện, đâu đâu cũng là một mảng tối mịt.

Trình Diễm Đông tiến lên phía trước, hắn bỗng nhiên thấy phía trước bên phải có ánh đèn lóe ra, hắn lớn tiếng nói với Trương Dương: Xem kìa!

Trương đại quan nhân nheo mắt lại, lờ mờ nhận ra nơi có ánh đèn chính là ký túc xá của tập đoàn Nguyên Hòa, tòa tiểu lâu tòa tổng cộng có năm tầng, nóc nhọn màu đỏ, tương đối mà nói thì rất dễ dàng phân biệt.

Tường vây bao quanh khu nhà sớm đã chìm trong nước, mấy tòa kiến trúc thấp chung quanh cũng đã bị ngập, cho nên tòa nhà đó lộ ra vẻ trơ trọi, ánh đèn chính là tư trong khu nhà chiếu ra.

Trương Dương nói: Bên trong có bao nhiêu người Nhật Bản?

Trình Diễm Đông nói: chúng tôi trước khi đến đa xác nhậngươi rồi, có mười hai người!

Trương Dương gật đầu, mười hai người thì hai chiếc ca nô của bọn họ chắc có thể chở được.

Rất nhanh bọn họ đã tới bên ngoài tòa nhà, đầu tiên là lướt dạo qua một vòng chung quanh tiểu lâu, tìm kiếm chỗ có thể vào, bởi vì cửa vào đã ngập, thuyền cứu nạn hiển nhiên không thể tiến vào nội bộ kiến trúc, hai người đỗ ca nô lại gần nhau, Trương Dương nói: Anh chờ ở bên ngoài, tôi bơi vào xem thế nào!

Trình Diễm Đông nói: Anh phải cẩn thận đó!

Trương Dương gật đầu, hít một hơi, không chút do dự nhảy vào trong nước, hắn từ một khung cửa sổ mở bơi vào trong nhà, vừa rồi chỗ lóe ra ánh đèn chắc là ở tầng năm tuy rằng tiểu lâu cũng không lớn, nhưng sau khi bị nước bao phủ đại bộ phận thì bên trong đầy các loại đồ gia dụng và rác nổ lềnh bềnh, Trương Dương khó khăn lắm mới tìm được thông đạo chính, dọc theo thông đạo bơi tới cầu thang, từ trong nước đi lên, tìm cái đèn pin rồi đi lên.

Trình Diễm Đông nhìn trên đỉnh đầu không ngừng lóe ra ánh đèn thì lớn tiếng nói: Bên trong có ai không?

Tiết tấu lóe đèn tựa hồ thay đổi.

Trình Diễm Đông nói: Người của chúng tôi đã vào rồi, các anh có nghe hay không? Nghe thấy thì tạm thời tắt đèn, sau đó thì nhấp nháy ba cái.

Đèn quả nhiên tắt.

Trình Diễm Đông ngẩng đầu lên, đợi ánh đèn của đối phương lóe ra, lại phát hiện một điểm nhỏ màu đỏ di động tới ngực mình, máu Trình Diễm Đông trong nháy mắt như đông cứng lại, hắn hét lớn: Nguy hiểm!Khi la lên thì đồng thời bỏ thuyền cứu nạn nhảy vào trong nước, bùm một tiếng súng vang lên, thân thể Trình Diễm Đông đã ngã xuống nước.

Trương Dương vừa mới bước lên bậc thang thì liền nghe thấy tiếng súng, tiếng hét nguy hiểm của đó hắn không nghe được rõ, nhưng sau tiếng súng thì Trương Dương lập tức đã hiểu được ý tứ của hắn.

Trương Dương nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ, một chiếc thuyền mô tô giống như lợi kiếm rời khỏi bao từ xa bắn tới, xuât hiện bên ngoài tiểu lâu.

Cùng lúc đó cửa sổ tầng năm mở ra, một gã áo đen từ cửa sổ nhảy xuống, rơi vào trong nước, chiếc thuyền mô tô tới vị trí hắn nhảy xuống, tên áo đen từ dưới nước nhanh chóng nhảy lên ngồi phía sau.

Trương Dương đã đi thông cửa an toàn đi thông tới tầng bốn, nhìn thấy đường phía trước đã bị tạp vật bịt kín, hắn cuối cùng cũng minh bạch, đây căn bản chính là một cái bẫy. Hắn ý thức được sự nguy hiểm nào đó, liều mạng chạy như điên tới vị trí cửa sổ, khi người hắn vừa đụng vỡ cửa sổ, nhảy ra bên ngoài thì tiếng nổ từ phía sau dầu vang lên. Trương Dương thậm chí còn nhìn thấy ánh lửa màu đỏ, khói trắng nhanh chóng từ dưới nước bốc lên, hai tay hắn tóm lấy cửa sổ làm điểm tựa rồi sau đó người giống như lợi kiếm lướt ra ngoài.

Tốc độ của hắn đã rất kinh người rồi, nhưng tuy rằng là vậy vẫn không bằng được tốc độ tràn ra của sóng xung kích. Trước khi Trương Dương phát lực cương khí hộ thể đã lập tức bao phủ thân thể hắn, trong lúc nguy cấp, hắn chỉ có thể dùng phương thức này để bảo hộ thân thể của mình, Trương đại quan nhân ở trước sóng xung kích của vụ nổ giống như một chiếc lá thu, bay vòng vòng trong nước, căn bản không thể khống chế được thân thể, hắn thậm chí có thể nhìn thấy mặt nước bị đốt cháy, chiếu sáng cả đáy nước, Trương Dương cho dù là đối mặt với đối thủ cường đại nhất từ lúc chào đời tới nay thì cũng không cảm thấy áp lực như vậy.