Chương 2112: Ẩn Tình (4)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương rót cho cô ta một ly: Một mình uống rượu là chuyện tịch mịch cỡ nào chứ.

Tang Bối Bối nói: Tật xấu đúng là không ít, uống rượu cũng phải bắt người ta tiếp.

Trương đại quan nhân nói: Nếu không phải cô lôi tôi ra đây thì lúc này tôi đang nằm ngủ yên lành rồi.

Tang Bối Bối nói: Nghe ý của anh thì ngủ cũng phải có người tiếp anh hả.

Trương Dương mỉm cười: Vốn cũng có, nhưng hiện tại thì không có rồi. Cô bồi tôi nhé, tối nay cô ngủ với tôi. Rõ ràng là những lời rất vô sỉ, nhưng hắn lại nói rất tự nhiên.

Tang Bối Bối nói: Đừng có giở trò lưu manh với tôi, tôi nếu thực sự ngủ cùng anh một đêm, chắc anh chả dám ngủ đâu.

Vì sao? Thực sự coi mình là cọp mẹ à?

Tang Bối Bối nói: Anh không sợ tôi một đao đam xuống, kết thúc đời anh à, để anh có thể sống mãi những ngày trong ý dâm!

Trương đại quan nhân cầm chín bia lên uống ừng ừng, chép miệng nói: Nỡ không?

Tang Bối Bối không nhịn được cười nói: Loại người như anh chính là tự cho mình rất cao, luôn cảm thấy người trong thiên hạ đều coi anh là bảo bối, đều thích anh, thật ra anh không có mị lực lớn như vậy đâu. Anh không phải là loại người mà tôi thích.

Trương đại quan nhân không hề bởi vì sự đả kích của cô ta mà tức giận: Vậy, cô thích loại nào? Cao lớn anh tuấn, cường tráng uy mãnh? Hình như tôi ít nhiều cũng giống đấy.

Tang Bối Bối nói: Tôi đã nói anh vô liêm sỉ mà! Anh cho rằng tôi tục như anh à. Chỉ nhìn diện mạo của người ta ư?

Trương đại quan nhân nói: Cô là nói tôi không có nội hàm?

Tang Bối Bối nói: Anh cuối cùng cũng nói ra được một câu biết mình biết ta đấy, tôi thích người thành thục nội liễm. Không thích loại miệng lưỡi trơn tru như anh, ở bên cạnh anh tôi không cảm thấy án toàn, không biết anh sẽ mang tôi đi bán lúc nào.

Trương đại quan nhân cười ha ha.

Tang Bối Bối nói: Anh cười cái gì? Có phải cảm thấy bị đả kích vẫn chưa đủ, cứ muốn bức tôi nói ra những lời tổn thương anh hay không?

Trương Dương nói: Ở cùng một chỗ với tôi không có cảm giác an toàn ư? Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe nữ hài tử nói như vậy đấy.

Tang Bối Bối nói: Anh chính là một con sắc lang, ai ở cùng một chỗ với anh cũng không thấy an toàn?

Trương đại quan nhân nói: Sợ thì mới có thể yêu, yêu rồi mới sợ, đạo lý đơn giản như vậy mà chẳng lẽ cô cũng đều không hiểu cũng không hiểu ư?

Tang Bối Bối nói: Tôi phát hiện khi chúng ta ở riêng với nhau. Anh không bao giờ bỏ lỡ thời cơ để khoe khoang sự phong tình của mình, tôi hôm nay thanh minh với anh nhé. Tôi không hề có một chút hứng thú nào với cái anh gọi là mị lực cả, sở dĩ tôi lựa chọn ngồi cùng một chỗ với anh là vì tôi muốn lợi dụng anh, tôi muốn thông qua anh để đạt được mục đích báo thù, anh hiểu chưa?

Trương đại quan nhân gật đầu.

Tang Bối Bối lại nói: Hiểu thật à?

Trương Dương nói: Hiểu, hiểu trăm phần trăm. Cô muốn báo thù cho anh của cô, nhưng bản thân cô lại không làm được, cho nên chỉ có thể lựa chọn liên thủ với tôi.

Thông minh! Cho nên chúng ta chỉ là người hợp tác, quan hệ của chúng ta chỉ có thể tới mức này thôi.

Trương Dương nói: Không phải là người hợp tác, là tôi đang giúp cô, nếu nếu có một ngày tôi giúp cô giải quyết xong tâm nguyện, cô có phải sẽ cân nhắc lấy thân báo đáp hay không?

Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn: Trương Dương à Trương Dương, anh không thể trở nên cao thượng hơn một chút à?

Trương Dương nói: Tôi trước giờ cũng không phải là một người cao thượng! Thằng cha này uống cạn bia trong cốc, lớn tiếng nói: Cho thêm hai chai!

Khí phách khi Trương đại quan nhân uống rượu thậm chí hơn cả khi hắn động võ, Tang Bối Bối rất kiên nhẫn nhìn hắn uống rượu, chén rượu trước mặt mình thì lại một chút cũng không động.

Trương Dương nói: Có nghĩ tới về sau cô sẽ làm gì không?

Báo thù! Tang Bối Bối trả lời một cách kiên định.

Sau khi Báo thù xong thì sao? nếu ả họ Chương chết trong tay cô rồi, về sau có sẽ làm gì?

Tang Bối Bối ngẩng đầu, nhìn sao sáng trên trời, đột nhiên yên lặng, qua một hồi lâu mới: Có lẽ tôi sẽ đi khắp mỗi mỗi ngõ ngách của thế giới, đi tới đâu được thì đi.

Dùng hai chân của cô để đo đạc địa cầu à?

Tang Bối Bối gật đầu.

Trương Dương nói: Thật ra ý nghĩa sinh tồn của nữ nhân không phải là chỉ dùng hai chân của cô ta đo đạc địa cầu, mà là dùng cái đó để đo đạc thằng nhỏ của nam nhân. Trương đại quan nhân hôm nay không biết là tác dụng của cồn hay là gì mà càng nói càng hạ lưu.

Tang Bối Bối mặt đỏ bừng, cô ta bỗng nhiên cầm cốc bai trước mặt hất thẳng vào Trương Dương.

Trương đại quan nhân không hề tránh né, bị cô ta hắt cho cả người đầy bia, xung đột giữa hai người lập tức dẫn tới sự chú ý của không ít người ở đây, Trương Dương không cảm thấy xấu hổ chỉ nào, chỉ bật cười hắc hắc.

Tang Bối Bối không biết vì sao cũng cười, cô ta môi, trên mặt hiện ra vẻ quyến rũ không cách nào hình dung được, thấp giọng gắt: Đồ lưu manh!

Tuy rằng là đang mắng người ta, nhưng khi nói ra lại đầy ấm áp và ngọt ngào.

Trương Dương nói: Tôi không muốn cô đi đo đạc địa cầu, tôi không ở bên cạnh cô thì ai sẽ bảo vệ cô?

Tang Bối Bối nói: Tôi không cần người khác bảo hộ!

Trương Dương nói: Nữ nhân đều cần được bảo hộ, cho dù là nữ cường nhân như Chương Bích Quân, ở sâu trong lòng của cô ta chắc chắn cũng cần nam nhân che chở.

Những lời này của Trương Dương nói không sai, Chương Bích Quân đứng trên sàn tàu, nhìn nước sông tối đen, lặng lẽ thở dài.

Nghiêm Quốc Chiêu đứng bên cạnh cô ta, hai tay dựa vào dựa vào lan can, mỉm cười nói: Tâm tình của cô không tốt à.

Chương Bích Quân nói: Thật sự không nhớ nổi có gì có thể khiến cho tôi vui vẻ.

Nghiêm Quốc Chiêu nói: Võ Trực Chính Dã muốn gặp mặt Trương Dương.

Chương Bích Quân nói: Cho dù là gặp mặt thì sao? Hắn cho rằng Trương Dương se nhượng bộ hắn ư?

Nghiêm Quốc Chiêu nói: Có một điểm tôi không rõ, nếu hắn thủy chung gây phiền toái, vì sao không dứt khoát giải quyết hắn đi?

Chương Bích Quân nói: Minh tiên sinh không cho! Hắn không muốn tiếp tục tạo nên sóng gió.

Hắn muốn thu tay ư?

Chương Bích Quân nói: Chuyện không nên hỏi thì anh tốt nhất đừng hỏi, Quốc Chiêu, chuyện tôi bảo anh tra đã có kết quả chưa?

Nghiêm Quốc Chiêu gật đầu nói: Tôi đã điều tra rất nhiều tư liệu về Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta và Minh tiên sinh không hề có bất kỳ quan hệ gì, lần này tới Bắc Cảng đầu tư trên thực tế đều là đề nghị của Sơn Mỗ tiên sinh.

Chương Bích Quân nói: Giữa cô ta và Sơn Mỗ rốt cuộc là quan hệ gì?

Nghiêm Quốc Chiêu nói: Chắc không có quan hệ gì, sau khi cô ta tới Trung Quốc thì cũng không chủ động liên hệ với Sơn Mỗ tiên sinh.

Chương Bích Quân nói: Anh tin trên đời này có hai người có bộ dạng giống hệt nhau ư?

Nghiêm Quốc Chiêu nói: Thế giới lớn như vậy thì cái gì mà chẳng có, bất kỳ chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh.

Chương Bích Quân nói: Tôi luôn cảm thấy chuyện này có chút không đúng, Quốc Chiêu, khi Cố Giai Đồng gặp chuyện không may ở Niagara, cảnh sát lúc ấy không hề tìm được thi thể của cô ta.

Nghiêm Quốc Chiêu nói: Trong dạng thời tiết đó, từ chỗ cao rơi vào sông Niagara lạnh thấu xương, tỷ lệ sống sót cơ hồ là bằng không.

Chương Bích Quân nói: Anh giúp tôi điều tra cô ta, phải điều tra rõ thân phận của cô ta.

Nghiêm Quốc Chiêu nói: Căn cứ vào tư liệu trước mắt mà tôi có, thân phận của cô ta chắc không có nghi vấn quá lớn.

Vậy anh nói cho tôi biết, vì sao cô ta mở một mặt lưới cho Trương Dương? Nguyên Hòa Hạnh Tử mà chúng ta biết vốn không phải là như vậy.

Nghiêm Quốc Chiêu nói: Chuyện điều tra cô ta nếu như bị Sơn Mỗ tiên sinh biết, hắn liệu có khó chịu không?

Chương Bích Quân lắc đầu nói: Quốc Chiêu, anh biết tôi đang lo lắng chuyện gì không?

Nghiêm Quốc Chiêu không nói gì, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt Chương Bích Quân.

Trong mắt Chương Bích Quân lộ ra ánh mắt đau khổ và rối rắm: Hắn căn bản không quan tâm tới bất kỳ ai cả, tôi lo lắng tất cả chúng ta chỉ là quân cờ để hắn bố cục, trước đây tôi vẫn cho rằng hắn sau khi đạt được mục đích thì sẽ rút tay, nhưng hiện tại tôi phát hiện, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao phải làm những việc này, ngay cả chính hắn cũng không biết khi nào thì nên dừng tay.

Trên mặt Nghiêm Quốc Chiêu lộ ra vẻ lo lắng.

Chương Bích Quân nói: Quốc Chiêu, ở bên cạnh tôi, người tôi tín nhiệm nhất chính là anh. Nếu anh không giúp tôi thì tôi thật sự không biết kế tiếp nên làm gì.

Nghiêm Quốc Chiêu nói: Bắc Cảng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đầu mâu đang từng bước chỉ về phía Hạng Thành, tình thế càng lúc càng trở nên ác liệt, nếu hắn là người thông minh thì hiện tại nên sớm thu tay.

Chương Bích Quân nói: Tôi không biết hắn đang nghĩ gì? Người Nhật Bản, người Hongkong, người Đài Loan, lợi ích tầng tầng này lại giống như tầng tầng lưới, nhìn thì có được rất nhiều, nhưng những tầng võng này cũng buộc hắn càng chặt, tôi lo lắng rồi sẽ có một ngày tấm lưới này đột nhiên thắt lại, đến lúc đó cho dù muốn thu tay thì cũng muộn rồi.

Nghiêm Quốc Chiêu nói: Những cái này có liên quan gì tới Nguyên Hòa Hạnh Tử?

Chương Bích Quân nói: Anh không biết ư, người hắn hận nhất trong cuộc đời này chính là Cố Doãn Tri.

Cừu hận của một người có thể chôn dấu nhiều năm như vậy ư?

Chương Bích Quân thở dài: Tôi không sợ hắn báo thù, tôi chỉ tôi chỉ lo lắng. Hiện tại chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không thể nắm được đại cục nữa rồi.