Chương 2252: Không Đứng Dưới Tường Sắp Sập (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bóng ma Tử vong đã bao phủ Phục Bộ Thương Sơn, hắn vẫn làm ra cố gắng cuối cùng, bức tường nặng cả ngàn cân sắp đổ sập lên người hắn.

Đúng vào thời khắc sinh tử này, dây bay mà Phục Bộ Thương Sơn ném mạnh ra đột nhiên căng ra, một cỗ lực lượng cường đại dọc theo dây truyền đến, Phục Bộ Thương Sơn bay về phía trước, thân thể giống như mũi tên rời cung bắn ra, so với tốc độ vừa rồi thì nhanh hơn cả mấy lần.

Vào Thời khắc mấu chốt, lại là Trương đại quan nhân một tay lấy tóm lấy dây mà Phục Bộ Thương Sơn ném ra, giúp Phục Bộ Thương Sơn tránh được kiếp chết do Thái Sơn áp đỉnh.

Thân thể của Phục Bộ Thương Sơn vẫn còn ở trong không trung thì bức tường đó đã sập hoàn toàn, bên trên truyền đến chấn động nặng nề, trong nhất thời khói bụi bốc lên mù mịt.

Phục Bộ Thương Sơn thất tha thất thểu đứng trên đất, lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại, liền thấy tòa tiểu lâu phía sau đã trở thành một mảng phế tích.

Phục Bộ Thương Sơn sống hơn nửa đời người, trải qua nguy cơ cũng được cho là vô số kể, nhưng kinh lịch thoát chết trong đường tơ kẽ tóc hôm nay vẫn khiến hắn sợ toát mồ hôi. Xoay người lại nhìn Trương Dương, trong ánh mắt có thêm mấy phần cảm kích.

Trương đại quan nhân lại vẻ mặt dửng dưng, mỉm cười nói: Phục Bộ tiên sinh lại quên lời nói mới rồi của tôi rồi, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.

Phục Bộ Thương Sơn mấp máy môi đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, thì ra có một chiếc xe cảnh sát đang lao tới.

người tới là cục trưởng công an thành phố Tân Hải Trình Diễm Đông, Phó Trường Chinh biết Trương Dương và Phục Bộ Thương Sơn ra ngoài luận bàn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, hắn là lo lắng Trương Dương sẽ gặp phiền toái.

Trình Diễm Đông vừa mới tới cảng Phước Long thì liền nhìn thấy cảnh tiểu lâu sập, nhìn thấy Trương Dươngvà Phục Bộ Thương Sơn đều hoàn hảo không việc gì, Trình Diễm Đông mới yên lòng, hắn tới trước mặt Trương Dương, nói: Bí thư Trương, anh không sao chứ?

Trương Dương nói: Không saomà chỉ bị tiếng còi cảnh sát của anh làm cho giật mình, tôi bảo này, cảnh sát các anh ra ngoài sao cứ phải rêu rao thế? Nhiễu dân thì không nói, cho dù phần tử phạm tội nghe thấy tiếng còi cảnh sát cũng chạy mất rồi.

Trình Diễm Đông bật cười xấu hổ.

Trương Dương nói: Phó Trường Chinh báo cho anh à?

Trình Diễm Đông nói: Không… câu trả lời này hiển nhiên là không thuyết phục.

Hai người đang nói chuyện thì Phục Bộ Thương Sơn lặng lẽ bước đi.

Trình Diễm Đông nhìn bóng dáng đi xacủa Phục Bộ Thương Sơn, thấp giọng nói với Trương Dương: Bí thư Trương, có muốn tôi khống chế người này lại không?

Trương Dương nói: Không cần, người ta chỉ là tìm tôi tâm sự, đâu có gây nguy hiểm cho an toàn của tôi. Hắn quay sang tiểu lâu vừa sập, vẫn còn mù mịt bụi, nói: Diễm Đông, nói một tiếng với người phụ trách an toàn, đối với vật kiến trúc có thể gây nguy hại tới an toàn trong phạm vi nội thành nhất định phải nhanh chóng đánh giá kiểm tra.

Trình Diễm Đông nói: Chuyện này không do quản quản.

Trương Dương nói: Nói ít thôi, anh không phải là thường ủy ư? Thường ủy thì phải quản!

Trương Dương vốn muốn đi tìm Kiều Mộng Viện mời cô ta cùng ăn bữa tối, nhưng ô tô vừa mới khởi động thì nhận được điện thoại của Nguyên Hòa Hạnh Tử, giọng nói của Nguyên Hòa Hạnh Tử lộ ra vẻ lo lắng: Trương tiên sinh, tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Trương Dương nói: Tôi có thể nghe ra giọng nói của cô.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nghĩa phụ tôi có đi tìm anh hay không?

Trương Dương nói: Có, nhưng chúng tôi vừa chia tay rồi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh không sao chứ?

Trương đại quan nhân trầm mặc, Nguyên Hòa Hạnh Tử ở đầu kia điện thoại cũng trầm mặc, ngay cả bản thân Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không biết sao mình lại hỏi vậy.

Trương đại quan nhân nói: Không sao! Cô rất quan tâm tới tôi à?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Dù sao cũng từng là bằng hữu, tôi không muốn nghĩa phụ đả thương anh.

Trương Dương cười nói: Chuyện này có chút khó khăn đấy. Không phải thằng cha này tinh vi, mà là vì Phục Bộ Thương Sơn quả thực không phải là đối thủ của hắn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh vẫn ngạo mạn trước sau như một.

Trương Dương nói: Biết vừa mới xảy ra chuyện gì không?

Nguyên Hòa Hạnh Tử không nói gì.

Trương Dương nói: Ký túc xá mà Trước đây cho các cô dùng vừa mới sập rồi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nghe thì chắc là dấu hiệu không tốt.

Trương Dương nói: Có thời gian gặp mặt nói chuyện không?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có thời gian, nhưng tôi đang ở Nhật Bản!

Trương đại quan nhân bật cười, hắn đi vài bước về phía bờ biển: Tập đoàn Nguyên Hòa hiện tại anh là đương gia?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi vẫn là chủ tịch của tập đoàn Nguyên Hòa.

Trương Dương nói: Chuyện của cảng Phước Long là thế nào?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi đang giải quyết chuyện này.

Trương Dương nói: Công tác trùng kiến cảng Phước Long đã là lửa sém lông mày.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nội bộ Tập đoàn xảy ra một số vấn đề, cho nên tôi đang xử lý, tôi cam đoan, không lâu nữa, tôi sẽ tới Tân Hải nói rõ tất cả với quý phương.

Trương Dương nói: Nguyên Hòa Thu Trực đã bắn tiếng, muốn rút vốn khỏi Tân Hải, từ bỏ kế hoạch đầu tư vào cảng Phước Long.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Hắn không có quyền quyết định.

Trương Dương nói: Cô có quyền quyết định, nhưng từ sau khi sóng thần phát sinh đến bây giờ đã qua gần hai mươi ngày rồi, cô lại ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi tới, thân là chủ tịch của tập đoàn Nguyên Hòa, cô không có bất kỳ lời thanh minh tập thể hay là tư nhân nào, người đứng ra nói chuyện một mực là Nguyên Hòa Thu Trực, hắn nói mình có thể đại biểu cho tập đoàn, quý phương đã chính thức đưa ra tố tụng đòi bồi thường với chúng tôi rồi, tôi không tin cô không hề biết gì cả về chuyện này.

Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài.

Trương Dương nói: Hạnh Tử, tôi biết cô cũng rất khó xử, nếu tôi đoán không sai thì hiện tại cô đã mất quyền khống chế nội bộ tập đoàn rồi. Từ một loạt tình trạng phát sinh gần đây, Trương đại quan nhân đã đoán được nội bộ của tập đoàn Nguyên Hòa khẳng định tồn tại phân tranh kịch liệt, cho nên Nguyên Hòa Hạnh Tử mới không thể không ở lại Nhật Bản để giải quyết mâu thuẫn nội bộ, thậm chí không thể chiếu cố tới vấn đề của cảng Phước Long.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cho tôi một đoạn thời gian, tôi có thể giải quyết tốt tất cả.

Trương Dương nói: Là bằng hữu tôi có thể đáp ứng, nhưng là lãnh đạo Tân Hải. Tôi không thể đáp ứng. Cảng Phước Long cũng không chỉ đại biểu cho lợi ích của cá nhân tôi, trong đây liên lụy đến quá nhiều dân chúng, tôi phải mong chóng giúp bọn họ mau chóng nhìn thấy tương lai.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi sẽ tranh thủ cuối tuần tới Tân Hải.

Trương Dương trầm mặc một chút rồi ý vị thâm trường nói: Tôi chờ cô.

Trương đại quan nhân gác điện thoại, lại nhìn thấy Phục Bộ Thương Sơn đi rồi còn quay lại, đứng trên bến tàu cách đó không xa, hai mắt lẳng lặng nhìn mình.

Trương Dương đi tới, mỉm cười nói: Phục Bộ tiên sinh có phải còn chuyện gì khác tìm tôi không?

Phục Bộ Thương Sơn nói khẽ: Võ học Trung Hoa quả nhiên bác đại tinh thâm.

Trương Dương nói: Tôi tuy rằng may mắn giành chiến thắng, nhưng tôi không đại biểu được cho võ học Trung Hoa, mảnh đất này là nơi ngọa hổ tàng long, người lợi hại hơn tôi thì nhiều lắm. Những lời này của hắn nghe thì là khiêm tốn. Nhưng ngấm ngầm lại đang sỉ nhục Phục Bộ Thương Sơn, với chút công lực này của Phục Bộ Thương Sơn anh tới Tân Hải còn không phải là tự rước lấy nhục ư.