Chương 1986: Trừng Mắt Tất Báo (4)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Triệu Nhu Đình thở dài: Khôn Cử, anh nghĩ người khác quá đơn giản, người thanh niên Trương Dương này không dễ chọc đâu.

Tạ Khôn Cử nói: Vĩnh đồng đã tới Singapore, hắn sao có thể chứng minh chính là anh làm?

Triệu Nhu Đình: Bất kể hắn có thể chứng minh hay không thì hắn cũng bắt tay vào trả thù chúng ta, chuyện của Thành Thể đã khiến cho chúng ta tổn thất bốn trăm triệu, thằng ôn này là hạng người có thù tất báo, em có thể kết luận, hắn sẽ không bỏ qua đâu.

Tạ Khôn Cử nói: Có thù tất bảo thì sao? Anh sợ hắn trả thù chắc?

Triệu Nhu Đình nói: Chuyện anh cho người đạp đài triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải là không cao minh, nếu chuyện này làm một cách thần không biết quỷ không hay thì cũng không sao, nhưng lại để lại ở hiện trường nhiều manh mối như vậy, người ta dã điều tra rõ chuyện, anh nghĩ xem, nếu Kiều gia biết, mục đích của chuyện này là muốn dằn mặt họ, Kiều gia sẽ bỏ qua ư? Trương Dương dám làm như thế, nói không chừng đã được Kiều gia ngầm đồng ý, bằng không hắn cũng sẽ không có gan như vậy.

Tạ Khôn Cử nói: Em không cần lo, chuyện này anh sẽ giải quyết.

Triệu Nhu Đình nói: Theo ý em thì đừng đấu tiếp nữa, chỉ cần Hưng Dân ra mặt nói một tiếng thì thằng ôn này chắc hẳn cũng không dám làm quá đáng.

Tạ Khôn Cử không nói gì, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng đã ý thức được, mình đã xem nhẹ năng lực của Trương Dương.

Đài triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đã khôi phục bình thường, ủy hội cũng đặc biệt tăng mạnh biện pháp an toàn cho bên này, sau khi Liễu Đan Thần nghỉ ngơi một ngày thì lại tới sân khấu diễn xuất miễn phí cho phía Tân Hải, mang tới tác dụng hấp dẫn ánh mắt, có thể nói đài triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã trở thành một trong những điểm nóng của hội kinh mậu.

Hai ngày nay Trương Dương đều bận rộn đi đòi lại công đạo, chuyện của hội triển lãm cũng giao cho Kiều Mộng Viện, Thường Hải Thiên đã về Tân Hải trước, dù sao khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng có một đống chuyện chờ hắn về giải quyết.

Khi Trương Dương tới trước đài triển lãm thì Kiều Mộng Viện đang bận rộn nói chuyện hợp tác với khách thương, từ xa cười cười với hắn, lúc này bận tới nỗi ngay cả thời gian nói chuyện với hắn cũng không có.

Trương đại quan nhân đi bộ đến trước sân khấu, bên này cũng chật như nêm cối, Liễu Đan Thần mặc cung phục hoa lệ, đang hát một khúc quý phi say rượu trên sân khấu, nhận được âm thanh ủng hộ như thủy triều.

Trương Dương cũng đứng trước sân khấu, mỉm cười thưởng thức Liễu Đan Thần biểu diễn. Liễu Đan Thần rất nhanh liền phát hiện Trương Dương đứng trong đám người, sóng mắt lưu chuyển, càng lộ ra vẻ quyến rũ vô cùng, giọng hát giống như chim hoàng oanh xuất cốc, mềm mại uyển chuyển, rung động đến tâm can.

Trương đại quan nhân nghe mà mê mẩn, cũng vỗ tay ủng hộ cùng mọi người, thậm chí không phát hiện La Tuệ Ninh đặc biệt tới cổ động.

Vẫn là Lý Vĩ tới bên cạnh hắn rồi ho khan một tiếng, ánh mắt của Trương đại quan nhân lúc này mới từ trên người Liễu Đan Thần di dời, nhìn thấy Lý Vĩ thì lập tức ý thức được La Tuệ Ninh đã tới, hắn xoay người lại thì nhìn thấy La Tuệ Ninh đang đứng cách đó không xa cười cười, bên cạnh bà ta còn có một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh, chính là vợ chưa cưới của Văn Hạo Nam, phóng viên Sophia, hôm nay cô ta một là đặc biệt đi với mẹ chồng tương lai, hai là mượn cơ hội này để thu hoạch một số tư liệu sống.

Trương Dương vội vàng chạy tới: Mẹ nuôi? Sao mẹ lại tới đây?

La Tuệ Ninh nói: Con làm triển lãm ở kinh thành, mẹ là mẹ nuôi thì đương nhiên là phải tới ủng hội rồi, cô ta xoay người giới thiệu cho hắn hai nam tử phía sau, hai người này tất cả đều là nhân vật phong vân trong thương giới kinh thành, Kiều Mộng Viện cũng đã bàn việc xong, vội vàng chạy tới.

La Tuệ Ninh và Kiều Mộng Viện hàn huyên vài câu rồi giới thiệu Sophia bên cạnh với bọn họ.

Trương Dương cười nói: Tôi nên gọi là chị dâu!

Sophia cười nói: Tôi và Hạo Nam vẫn chưa đính hôn, anh cứ gọi tên của tôi là được rồi, tôi hôm nay là đặc biệt tới đây để phỏng vấn.

Trương Dương nhiệt tình nói: Hoan nghênh!

Sophia nói: Không ngại cho tôi đi thăm chung quanh một chút chứ?

Kiều Mộng Viện cười nói: Sophia tiểu thư cứ tùy tiện.

Trương Dương bảo Kiều Mộng Viện tiếp đón khác, hắn thì cùng La Tuệ Ninh đi quanh đài triển lãm.

La Tuệ Ninh nói: Ẹm nghe nói hai ngày trước bên này xảy ra chuyện hả?

Trương Dương cười nói: Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là mấy tên vô lại tới gây sự, hiện tại đã giải quyết rồi.

La Tuệ Ninh nói: Không đơn giản như vậy chứ! bà ta đã tìm hiểu gần hết câu chuyện.

Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ biết rồi à?

La Tuệ Ninh thở dài nói: Cái tính này của con phải xửa, có một số chuyện làm căng quá cũng không có lợi gì cho con.

Trương Dương nói: Con không muốn gây sự, nhưng có một số người làm việc thật sự là rất quá đáng!

La Tuệ Ninh nói khẽ: Cha nuôi của con và thị trưởng Tạ có quan hệ cá nhân không tồi. bà ta rất uyển chuyển làm sáng tỏ tầng quan hệ này, hiển nhiên không muốn Trương Dương tiếp tục làm lớn.

Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ nói vậy, thì chứng tỏ tên Tạ Khôn Cử đó rất không có suy nghĩ, bản thân đã biết rõ quan hệ của chúng ta mà còn sai người tới phá đài triển lãm của con.

La Tuệ Ninh nghe ra sự phẫn uất và không phục trong lời nói của hắn, nhẹ giọng thở dài: Chuyện này nếu như quả thật là hắn thì là hắn không đúng, công đạo này mẹ nhất định sẽ bảo cha nuôi của con đòi lại giúp con. bà ta tạm dừng một chút rồi lại nói: Chuyện không phải là đơn giản như con nghĩ đâu, mẹ biết trong lòng con rất tức giận, nhưng trăm ngàn lần đừng xung động, bị người khác lợi dụng thì không tốt đâu! Những lời này của La Tuệ Ninh đã cho thấy đầy đủ rằng bà ta đã nhìn ra chỗ mấu chốt trong đó, thậm chí đã đoán được sự cường thế của Trương Dương lần này mười phần có chín là có liên quan tới Kiều lão ở sau lưng ủng hộ.

Những lời này khiến Trương Dương có chút không vui, tuy rằng hắn biết La Tuệ Ninh cũng không có ác ý, nhưng chuyện này không phải là Kiều lão muốn lợi dụng hắn, mà là hắn nhờ Kiều lão giúp, Trương Dương không nói gì, bởi vì hắn cũng không biết nên giải thích với La Tuệ Ninh như thế nào.

La Tuệ Ninh nói: Nghe mẹ đi, chuyện này bỏ đi, chuyện của Thành Thể đó mẹ cũng biết rồi, hai vợ chồng Tạ Khôn Cử ăn phải quả đắng rồi, con cũng hả giận rồi.

Trương Dương lắc đầu nói: Bọn họ hình như còn nợ con một lời xin lỗi.

La Tuệ Ninh nhíu mày, thằng ôn này trước giờ luôn không hiểu được thế nào là tìm chỗ khoan dung và độ lượng, đang muốn khuyên Trương Dương một câu thì di động của Trương Dương đổ chuông.

Trương Dương cười cười với bà ta rồi bắt máy, điện thoại là Triệu Thiên Tài gọi tới, Triệu Thiên Tài nói: Trương Dương, vừa rồi có một người thần bí gọi điện thoại cho Văn Hạo Nam, muốn ăn miếng trả miếng, nói cái gì Văn Hạo Nam bắt nữ nhân của hắn, hắn sẽ dùng thủ đoạn gấp bội để trả thù lên người nữ nhân của Văn Hạo Nam… Trương đại quan nhân biến sắc, hắn cũng chẳng buồn giải thích với nữ nhân, lập tức tìm Sophia, vừa rồi Sophia còn chụp ảnh ở quanh đây, giờ không biết đã đi đâu rồi.

Trương Dương tới trước mặt Kiều Mộng Viện: Mộng Viện, có nhìn thấy Sophia hay không?

Kiều Mộng Viện lắc đầu, một nhân viên công tác ở bên cạnh nói: Cô ta vừa mới đi toilet!

Trương Dương chạy nhanh tới toilet, Kiều Mộng Viện ý thức được có chút không ổn, vội vàng đi theo Lý Vĩ đuổi theo Trương Dương: Xảy ra chuyện gì vậy?

Trương Dương cũng không nói với hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ còn chưa chạy tới toilet thì đã nghe thấy một tiếng thét chói tai, Trương Dương và Lý Vĩ phản ứng rất nhanh, hai người đồng thời nhảy vào trong toilet nữ.

Thấy hai nam tử nhảy vào, mấy nữ tử trong toilet sợ đến nỗi lại hét ầm lên, Trương Dương lớn tiếng nói: chúng tôi là cảnh sát! Năng lực ứng biến của Thằng cha này quả thực là nhất lưu.

Một nữ tử Trong đó nói: Vừa… Vừa… Vừa rồi một gã nam tử đã bắt cóc một…. một… cô gái… nước ngoài…

Trương Dương nói: Người đâu rồi?

Cô gái đó chỉ ra ngoài, Trương Dương và Lý Vĩ quay người chạy ra ngoài, nhưng ở đó đâu có thấy bóng dáng của Sophia.

La Tuệ Ninh lúc này cũng tới trước mặt bọn họ, sau khi hỏi rõ chuyện xảy ra thì vội vàng lấy điện thoại ra bấm số di động của Sophia, di động ở trạng thái tắt máy, La Tuệ Ninh xưa nay rất trấn định cũng không khỏi khẩn trương: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là ai đã bắt cóc Sophia.

Lý Vĩ an ủi bà ta: Phu nhân, bà đừng lo lắng, chỉ mất liên lạc thôi, hiện tại cũng không thể kết luận Sophia tiểu thư bị người ta bắt cóc.

La Tuệ Ninh nhìn về phía Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mê hoặc: Trương Dương, vừa rồi là ai gọi điện thoại cho con? Con sao biết Sophia bị người ta bắt cóc?

Trương Dương nói: Con cũng không biết! Hắn tất nhiên không thể nói chuyện mình nghe trộm điện thoại của Văn Hạo Nam cho La Tuệ Ninh được, né tránh ánh mắt của La Tuệ Ninh rồi nói: Việc cấp bách bây giờ lại phải lập tức tìm được Sophia.

Lúc này di động của La Tuệ Ninh đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Văn Hạo Nam, giọng nói của giọng nói lộ ra vẻ lo lắng: Mẹ, mẹ có thể liên hệ với Sophia không? Con gọi cho cô ấy mãi mà toàn tắt máy.

La Tuệ Ninh nói: Cô ta và mẹ cùng nhau tới tham gia triển lãm… bà ta do dự không biết có nên nói chuyện Sophia đột nhiên mất tích với con trai hay không.

Văn Hạo Nam nói: Mẹ, mẹ đưa điện thoại cho cô ấy đi.

La Tuệ Ninh không đáp lại.

Mẹ! Văn Hạo Nam đã mẫn cảm thấy được chuyện có chút không ổn: Mẹ, mẹ làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

La Tuệ Ninh bất lực nhìn Trương Dương, Trương Dương bảo bà ta đưa điện thoại cho mình, đi sang bên cạnh rồi nói: Hạo Nam, Sophia đột nhiên mất tích rồi!

Văn Hạo Nam lớn tiếng nói: Sao lại như vậy? Cô ta có phải bị người ta bắt cóc hay không?cậu nói cho tôi biết đi, cô ta có sao không?