Chương 2286: Tóm Rách Mặt Mỹ Nhân (4)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai người kẻ xướng người hoạ rất náo nhiệt, Chương Duệ Dung lại không có nửa phần hứng thú với những gì họ nói, đứng dậy: Các anh nói chuyện đi nhé, tôi đi toilet.

Sau khi Chương Duệ Dung đi, Trương Dương nhìn bóng dáng của cô ta: Chuyện của Chương Bích Quân đã đả kích cô ta rất lớn.

Thường Lăng Phong nói: Trương Dương, tôi định tháng sau sẽ kết hôn với Duệ Dung.

Trương Dương minh bạch ý tứ Thường Lăng Phong làm như vậy, Chương Duệ Dung trên thế giới này chỉ có một người thân là Chương Bích Quân, hiện tại Chương Bích Quân đi rồi, đả kích đối với cô ta không nghi ngờ gì nữa là cực lớn, cho nên Thường Lăng Phong muốn mau chóng mang tới cho cô ta một gia đình, muốn dùng gia đình để sưởi ấm nội tâm ưu thương của Chương Duệ Dung. Trương Dương nói: Tôi sẽ làm phù rể!

Thường Lăng Phong nói: Tôi không định tổ chức hôn lễ, cho tới giờ tôi luôn cho rằng kết hôn là chuyện của hai người, không cần thiết phải hưng sư động chúng, càng không cần thiết phải khiến cho mọi người đều biết.

Trương Dương nói: Kết hôn là chuyện lớn,, dù sao cũng phải gọi năm ba người bạn tốt tới tụ họp, bằng không thì khó coi lắm, hơn nữa Chương Duệ Dung sẽ cảm thấy anh không coi trọng cô ta.

Thường Lăng Phong mỉm cười nói: Cô ta sẽ không như vậy đâu, chúng tôi trước đó đã từng nói rồi, nếu như có một ngày chúng tôi kết hôn. Chúng tôi sẽ cùng nhau tới Tây Tạng lữ hành.

Trương đại quan nhân nói: Bên đó tôi có người quen đấy. Có muốn giới thiệu Lạt Ma chủ trì hôn lễ cho các anh không?

Chương Duệ Dung lúc này từ toilet quay lại, ánh mắt của cô ta và Thường Lăng Phong gặp nhau, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nhưng lúc này sắc mặt của Thường Lăng Phong lại đột nhiên thay đổi, hắn nhìn thấy một điểm sáng đỏ chớp lên trước ngực Chương Duệ Dung, hắn kinh hô: Tránh đi.

Chương Duệ Dung ngây ra một thoáng, không đợi cô ta có phản ứng. Cảm giác vai trái giống như bị người ta nện một quyền thật mạnh, sau đó thân thể của cô ta thì bay về phía sau, ngã xuống đất, máu tươi trong nháy mắt đã nhiễm đỏ quần áo của cô ta.

Thường Lăng Phong rống lên một tiếng, muốn xông lên thì lại bị Trương Dương kéo xuống đất. Cửa sổ bị viên đạn từ xa bay tới bắn nát, mảnh thủy tinh bay tán loạn chung quanh. Trương đại quan nhân nằm xuống bò lên trước, kéo thân thể Chương Duệ Dung lại, điểm huyệt đạo của cô ta để giúp cô ta chế trụ vết thương chảy máu, giao Chương Duệ Dung cho Thường Lăng Phong, để bọn họ tránh ở góc tường an toàn, sau đó Trương đại quan nhân dùng tốc độ kinh người chạy xuống lầu.

Đối diện Hải Vị lâu chỉ có một khu nhà thương nghiệp năm tầng. Từ phương hướng viên đạn vừa rồi bắn tới không khó phán đoán. Tay súng bắn tỉa ở ngay trên ký túc xá đối diện.

Hải Vị lâu lâm vào trong một bầu không khí sợ hãi, Trương đại quan nhân vừa mới lao ra cửa lớn thì Lại nghe thấy một tiếng súng vang lên, thân thể hắn đột nhiên vọt tới trước, tránh được viên đạn by tới, viên đạn bắn vào trong vách tường ở bên cạnh, tạo ra một cái lỗ sâu, bê tông bay tung tóe..

Trên mái nhà một gã nam tử áo đen đeo kính râm nhìn thấy Trương Dương dùng tốc độ kinh người xuyên qua ngã tư đường, tiến vào tiến vào trong tòa nhà này, hắn từ bỏ ý định tiếp tục bắn. Hắn lấy súng bắn dây ra, nhắm vào tòa nhà phía sau mà bắn, hắn tóm lấy dây từng, bay vút lên, thân thể đu về phía tòa nhà đối diện.

Trương đại quan nhân lúc này đã đá văng lối thoát hiểm, nhìn thấy nam tử đó nam tử đó tóm lấy dây thừng giống như đu dây vượt qua khoảng cách ba mươi thước, khi tới gần tường thủy tinh của tòa nhà, nam tử đó móc súng lục ra bắn bắn, kính thủy tinh vỡ tan, hắn từ lỗ hổng nhảy vào trong tòa nhà.

Nam tử đó xoay người nhìn lại về phía sau, nhìn Trương Dương đang đứng trên mái nhà, khóe môi hắn phác ra một nụ cười trào phúng, giơ tay lên, cong ngón tay, làm ra động tác muốn nổ súng.

Trương đại quan nhân bỗng nhiên trong nháy mắt đã hoàn thành một cú ném, một mảnh thép màu đen bị hắn ném ra, nam tử đó căn bản không ngờ Trương Dương lại phát động tấn công từ khoảng cách xa tại như vậy, hắn càng không ngờ là, mũi dao đó dưới một cú ném toàn lực của Trương đại quan nhân, giống như kính nỏ phóng ra, xé rách không khí gào thét mà đến. Khi hắn ý thức được mảnh thép này sẽ cấu thành uy hiếp tới sinh mệnh của mình thì đã muộn rồi. Hắn chỉ có thể cố gắng di động người về bên trái, muốn tránh chỗ yếu hại ở tim, nhưng tốc độ ném của mảnh thép quá nhanh, hắn căn bản không thể né được.

Mảnh thép cắm vào ngực phải của hắn, xuyên thủng ngực, bay ra từ phía sau lưng, lực trùng kích cường đại kéo thân thể hắn bay ngược về phía sau, đập vào vách tường, máu tươi cũng dọc theo mảnh thép mà túa ra.

Trương đại quan nhân thầm than đáng tiếc, vốn muốn lưu lại người sống, không ngờ động tác tránh né của thằng cha này ngược lại khiến hắn mất mạng, Trương Dương lấy điện thoại cầm tay ra, đầu tiên ấn số điện thoại của cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Triệu Quốc Cường: Quốc Cường, mau dẫn người tới Hải Vị lâu, có người chết!

Trương Dương trở lại bên cạnh Thường Lăng Phong, nhìn thấy trên người hắn cũng dính không ít máu tươi, máu là của Chương Duệ Dung, có điều hiện tại đã ngừng chảy máu, Trương Dương kiểm tra thương thế của cô ta một chút rồi nói với Thường Lăng Phong: Không sai, không nguy hiểm tới tính mạng. Khi hắn nói chuyện thì tay đặt lên vai Chương Duệ Dung, dùng nội lực hút đầu đạn từ trong cơ thể của cô ta ra.

Thường Lăng Phong biết rõ y thuật của Trương Dương, nếu Trương Dương nói cô ta không sao thì là không sao, Trương Dương đưa thuốc kim sang mang theo người cho Thường Lăng Phong, lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, còn có cả tiếng hú của xe cứu thương, Trương Dương nói với Thường Lăng Phong: Anh trước tiên đưa cô ta tới bệnh viện đi, tôi muốn tới hiện trường phối hợp điều tra.

Triệu Quốc Cường nhìn cỗ thi thể treo trên cao, trước khi bọn họ đến thì sát thủ đã chết rồi, dưới đấy là một vũng máu, mấy cảnh sát vừa chụp ảnh vừa lắc đầu, bất khả tư nghị, không ai nghĩ ra được bí thư Trương làm sao mà từ khoảng cách xa như vậy ném một mảnh thép cắm dính sát thủ lên tường.

Trương đại quan nhân khoanh tay thản nhiên như không đứng ở bên cạnh nhìn, vừa rồi hắn đã kể lại một lượt từ đầu chí cuối toàn bộ quá trình.

Triệu Quốc Cường ra hiệu cho bọn họ ra ngoài cửa nói chuyện.

Tới hành lang, Triệu Quốc Cường câu đầu tiên nói: Tôi thấy anh nên đi tham gia thi đấu ném lao của thế vận hội Olimpic.

Trương đại quan nhân nói: Tôi vốn cũng không muốn ném chết hắn, ai ngờ thằng ôn này muốn tránh, vừa tránh lại giơ đúng chỗ yếu hại ra, tôi vốn giữ lại người sống mà. Triệu Quốc Cường nói: Một cây thép như vậy, cho dù không đâm trúng tim cũng chết, anh xuống tay độc quá.

Trương đại quan nhân nói: Nhưng là phòng vệ chính đáng, thằng chó này cầm súng đó.

Triệu Quốc Cường nói: Tôi cũng đâu có nói muốn truy cứu trách nhiệm hình sự anh.

Trương đại quan nhân: Nói Tôi vốn không có trách nhiệm mà!

Triệu Quốc Cường nói: Theo như anh nói thì mục tiêu của tay súng bắn tỉa này là Chương Duệ Dung?

Trương đại quan nhân gật đầu: Chắc là như vậy.

Triệu Quốc Cường nói: Căn cứ vào tình huống tôi điều tra được thì súng này hắn không phải là nhắm vào chỗ yếu hại của Chương Duệ Dung.

Trương Dương nói: Tên sát thủ này là hạng vô tích sự, nhắm quá kém.

Triệu Quốc Cường: Nói Thân phận của hắn đã tra được rồi, Khương Học Đông, trước đây từng là bộ đội đặc chủng ở Tây Cương, bộ môn của hắn là tay súng bắn tỉa, trình độ bắn rất tốt, không dám nói là bách phát bách trúng, nhưng cũng là nhân vật thiện xạ, căn cứ vào tình huống ở hiện trường cho thấy, hắn dưới khoảng cách này nếu như muốn bắn chết Chương Duệ Dung thì không có bất kỳ vấn đề gì.

Trương Dương nói khẽ: Anh là nói hắn căn bản muốn giết Chương Duệ Dung?

Triệu Quốc Cường nói: Chỉ có một loại khả năng, cũng có thể là như lời anh nói, một súng của hắn không chuẩn, có điều sau khi hắn bắn ra một thì không hề tiếp tục bắn nữa, nếu như không phải anh đuổi theo ra thì hắn có lẽ sẽ không bắn tiếp.

Trương Dương nói: Anh là nói tôi bức hắn.

Triệu Quốc Cường nói: Chuyện này quả thực có chút kỳ quái, Chương Bích Quân đã chết, người nào ác vậy, không ngờ lập tức muốn chĩa họng súng về phía cháu gái của cô ta?

Trương Dương nói: Chuyện này giao cho các anh tra xét, cũng may hôm nay không xảy ra chết người.

Triệu Quốc Cường không ủng hộ cách nói này của hắn: Khương Học Đông không phải người à?

Trương Dương nói: hắn chết là đáng. Hắn nhìn đồng hồ, nhớ tới cái hẹn hôm nay với Đỗ Thiên Dã, không khỏi thở dài: Quốc Cường, tôi hiện tại có thể đi được rồi chứ?

Triệu Quốc Cường nói: Anh nhìn một mạng người cứ thế biến mất mà chẳng lẽ trong lòng không của một chút cảm giác gì à?

Trương Dương nói: Tình huống Lúc đó là như vậy đấy, anh bảo tôi phải làm sao? Tôi nếu không quyết đoán ra tay thì thằng chó này chạy thoát rồi, loại người như hắn chết cũng chưa hết tội?

Triệu Quốc Cường vốn định phản bác hắn thì lại nhìn thấy có hai nam tử mặc tây trang màu đen đi về phía bọn họ. Trung niên hói đầu trong đó gật đầu với bọn họ: Chào Hai vị, chúng tôi là chuyên viên đặc phái của Quốc An, tới đây là để tìm hiểu tình huống vừa rồi.

Trương Dương không muốn dây dưa với đám người này, hắn nói với Triệu Quốc Cường: Triệu cục, tôi đi trước một bước, có chuyện gì thì cứ điện thoại cho tôi.

Triệu Quốc Cường gật đầu.

Nam tử hói đầu lại nói: Đồng chí Trương Dương, xin dừng bước!