Chương 1282: Tạo Lãng Mạn(1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan ngớ người, trừng hai mắt nhìn Tra Vi! “Gì gì…”

“Gì gì cái đầu anh, cha mẹ tôi về Đông Bắc ăn tết rồi, tôi không về, tối nay cũng không có chỗ nào ăn cơm!”

Trương Dương nói: “Quê cô ở Đông Bắc à?”

Tra Vi nói: “Ông bà nội đều mất cả rồi, nên rất ít khi tôi về đó.”

Trương Dương gật đầu: “Hai chúng ta đúng là có duyên.”

Tra Vi nói: “Sao tôi không thấy vậy?”

Trương Dương nói: “Cô thử nghĩ mà xem, ba mươi tết, một cô nam quả nữ, đột nhiên đến cùng một nơi, cùng xem triển lãm nghệ thuật cơ thể người, vừa vặn đúng lúc người nhà của cả hai đều không ở bên cạnh, đây chẳng phải là sự bắt đầu của một câu chuyện lãng mạn sao?” Tra Vi không chịu nổi liền bật cười: “Anh chỉ biết nói linh tinh thôi, cái gì gọi là triễn lãm nghệ thuật cơ thể người chứ? Đi cùng loại không biết gì về nghệ thuật như anh đúng là chán.”

Trương Dương nhìn xung quanh rồi nói: “Hai người kia đâu rồi?”

Tra Vi nói: “Tôi không biết, Giang Quang Á đang muốn ở một mình cũng Hứa Di đó.”

Trương Dương thở dài rồi nói: “Trước kia không nhận ra cậu ta trọng sắc khinh bạn, người tình vẫn chưa đến tay, mà đã vất bỏ cả bà mối thế này.”

Tra Vi nói: “Anh nói năng kiểu gì vậy? Đúng là chẳng được lời nào tử tế từ cái miệng của anh, nói người ta trọng sắc khinh bạn, anh chẳng phải cũng vậy sao?”

Trương Dương cười nói: “Tôi thật sự là hơi trọng sắc khinh bạn, nhìn thấy cô tôi quên mất cả bạn, ngay cả mẹ nuôi tôi gọi tôi về ăn cơm tôi cũng đã từ chối mất rồi.”

Tra Vi chẳng tin lời của hắn: “Xì, đừng ở đây nói vớ vẩn lừa tôi, loại người đàn ông đã có vợ như anh không tin tưởng được.”

Trương đại quan mặt đáng thương nói: “Tôi đã thành đàn ông có vợ từ bao giờ thế, tôi còn chưa kết hôn kìa.”

Tra Vi nói: “Đồng chí Trương Dương, sự việc của anh và Sở Yên Nhiên giờ ai mà không biết chứ, đừng giả vờ thuần khiết trước mặt tôi nữa, anh ấy à, anh là một người cực kỳ lăng nhăng, tôi đã nhìn thấu anh từ lâu rồi.”

Trương Dương thở dài nói: “Được, tôi nhận vậy, có điều, lăng nhăng cũng có tội sao?’

Tra Vi nói: “Tôi cho rằng, tất cả những thằng đàn ông lăng nhăng đều đáng chết cả!”

Trương đại quan hít vào một hơi rồi nói: “Nha đầu, có cần hiểm độc như vậy không!” Mặc dù lời trù úm của Tra Vi hiểm độc, nhưng cô vẫn không thể đối xử lạnh nhạt với Trương Dương, thật ra từ lúc cô quen với Trương Dương, đã biết rằng Trương Dương là một người phong lưu, quen hệ của hai người gần như ở giữa bạn và người tình, gần như mỗi lần gặp nhau đều có hành động ám muội, Tra Vi biết rằng tại sao mình tức giận, nghe được tin Trương Dương và Sở Yên Nhiên sắp sửa thành chính quả, trong lòng cô không khỏi thất vọng, mặc dù cô đã sớm biết kết quả sẽ thế này. Tra Vi không phải là một cô gái nhỏ nhen, tính cô rất thẳng thắn, dù là lần trước đã chịu tội thay cho Tinh Toàn, nhưng cô cũng chẳng hận chú của mình, quả thật như vậy, không lâu sau cô lại đối xử tốt với Tra Tấn Bắc, còn về Trương Dương, cô tức giận còn một lý do nữa, đó là hắn đến kinh thành mà không liên lạc với cô, nếu không phải gặp nhau một cách ngẫu nhiên ở đây, thì tiểu tử này có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc gọi điện cho cô, Tra Vi không hề biết rằng, sự gặp nhau hôm nay của cô và Trương Dương không phải là ngẫu nhiên, Trương đại quan không hề nói ra chuyện này, hắn muốn lợi dụng Trương Dương để vào biệt thự Lệ Cung của Tra Tấn Bắng.

Thấy điệu dạng cười hềnh hệch của Trương Dương, Tra Vi đột nhiên giơ tay đấm vào ngực hắn rồi nói: “Cười cái gì mà cười? Cười xấu như vậy à!”

Trương đại quan nhìn Tra Vi, trong lòng vẫn có chút áy náy, hắn đã lợi dụng Tra Vi, hắn không nhìn thẳng được vào lương tâm của mình.

Tra Vi lại đấm hắn: “Còn cười nữa là tôi đánh anh đấy!”

Trương Dương nói: “Gì nhỉ, đây là tòa nhà nghệ thuật quốc gia, chú ý đến hình tượng đi, hay là tôi đền mời cô ăn cơm…”

Tra Vi nói: “Tầm thường, chẳng có chút sáng tạo nào cả, giờ tôi nghĩ lại, anh đúng là thô tục!” Trương Dương nói: “Tôi là một tên thô tục, còn cô là tiên nữ giáng trần không ăn thịt của nhân gian.” Tra Vi nói: “Đang nói tôi? Đang khích bác tôi?”

“Tôi không có ý đó, nha đầu, tôi đang khen cô đấy!”

Tra Vi nói: “Tôi thật sự không nhận ra đâu, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi!”

Trương Dương nói: “Không thưởng thức tranh sơn dầu nữa à?”

Tra Vi nói: “Tooit hật sự không chịu nổi loại người như anh, dùng con mắt tục tĩu để nhìn vào nghệ thuật, đây mà gọi là thưởng thức à, anh đúng là chổng mông vào nghệ thuật.”

Trương Dương nói: “Tội danh này lớn quá, chúng ta đi thôi, gì nhỉ, cô ở cùng với tôi, không sợ tôi ảnh hưởng à.”

Tra Vi đỏ mặt nói: “Cút, có tin tôi đá chết không!”

Hai người vừa đấu khẩu, vừa bước ra ngoài.

Trương Dương nói: “Cô muốn ăn cơm ở đâu?”

Tra Vi nói: “Trương Dương, tôi cảm thấy anh không như trước kia nữa rồi, giờ đây ngoài ăn cơm chỉ có ăn cơm thôi, anh làm quan thành bệnh rồi, đừng cảm thấy ăn đồ của nhà nước không đau lòng, có thể tiết kiệm được, thì cũng nên tiết kiệm, tiền của nhà nước cũng không thể tiêu linh tinh được.”

Trương đại quan cười đau khổ nói: “Tự tôi bỏ tiền ra, cô tưởng là tôi lấy tiền công ra ăn à?” Tra Vi ngước đầu nhìn bầu trời màu nâu, Trương đại quan cũng nhìn theo cô ấy, cảm thấy bầu trời đã tối hơn rất nhiều so với lúc hắn bước vào tòa nhà nghệ thuật quốc gia, giống như sắp tuyết vậy.”

Tra Vi nói: “Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?”

Trương đại quan gãi đầu nói: “Sự việc trong đầu cô, làm sao tôi biết được? Tôi có phải là con giun trong bụng cô đâu?”

Tra Vi thở dài, nhắm mắt lại, yên lặng, Trương đại quan nhìn Tra Vi, đột nhiên nghĩ đến đêm lãng mạn của họ trên thuyền, ngay lập tức hiểu điều Tra Vi đang nghĩ trong lòng.

Một chút tuyết rơi lên mặt Tra Vi, làm cô cảm thấy hơi mát, cô mở hai mắt, rồi nói: “Tuyết rơi rồi!”

Trương Dương gật đầu, rồi đi ra một bên gọi điện thoại.

Chương Bích Quân đang ở trong xe cách đằng sau họ hơn 200 mét, nhấc điện thoại lên, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì?”

Trương Dương nói: “Bà phải giúp tôi làm một chút chuyện.”

“Nói đi!”

“Bà nhớ lần trước có bữa cơm Pháp không? Ở trên thuyền ấy!” Chương Bích Quân đương nhiên vẫn nhớ.

Trương Dương nói: “Tôi nghĩ phí vận hành lần này có lẽ đã lớn hơn một chút.”

Chương Bích Quân nhìn đôi thanh niên ở đằng xa, không khỏi thở dài: “Rốt cuộc là anh đang làm nhiệm vụ hay là đang theo đuổi con gái hả?”

Trương đại quan nói: “Công việc và tình cảm cả hai đều không được bỏ lỡ! Tôi muốn ăn thêm món Pháp một lần nữa trên thuyền!” Chương Bích Quân nói: “Cậu có nhầm không, tuyết rơi rồi!” Trương Dương nói: “Chỉ cần bà muốn làm, nhất định có cách, đúng rồi, tốt nhất là có một người đánh đàn, còn bữa tối dưới ánh nến thì không cần nữa, bà bảo người ta chuẩn bị mấy chậu lửa ở xung quanh nhé.”

Chương Bích Quân hoàn toàn kinh ngạc vì sự tưởng tượng của tên này: “Chẳng lẽ cậu đang bảo tôi tìm người giúp cậu nướng dê trên vỉ à?”

“Thứ đó không đủ lãng mạn, tôi muốn ăn cơm Pháp, phải có rượu vang, nhạc, giờ là 11 giờ, đến 12 giờ có thể chuẩn bị xong không?”

Chương Bích Quân suýt nữa rơi cả điện thoại: “Trong thời gian ngắn như thế này, cậu bảo tôi làm thế nào để chuẩn bị được cho cậu chứ?” Trương Dương nói: “Tôi không biết, bà phải đáp ứng điều kiện này của tôi, nếu không thì kế hoạch hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc.” Tên này trước đến giờ đều rất giỏi mặc cả.

“Muốn xù tôi à?”

Trương Dương nói: “Không dám, loại cán bộ cấp như tôi cùng lắm cũng chỉ dám nói vài ba điều thôi, để cho đỡ bực, làm gì dám xù bà chứ.”

Chương Bích Quân nói: “Một tiếng rưỡi, sau một tiếng nữa, cậu đến sân vận động Tây Thành, tôi sẽ sắp xếp người đến đón cậu!”

Trương Dương cười nói: “Tôi biết là bà có cách mà.”

Chương Bích Quân giờ đây chẳng thể làm gì được hắn, muốn cụp điện thoại, nhưng lại nhớ tới một chuyện: “Trước khi lên máy bay, cậu phải làm cô ấy ngât đi!”

Tra Vi rất khó chịu vì những cuộc điện thoại liên tiếp của Trương Dương, Trương Dương quay lại cười hì hì nói: “Đã nghĩ ra là ăn cái gì chưa?”

Tra Vi nói chẳng khách khí gì: “Mỳ!”

“Tết nhất rồi, mà chẳng có gì mới mẻ cả vậy, hay là chúng ta ăn bánh chẻo Đông Bắc, còn ngon hơn mỳ!”

Tra Vi tức giận bước đến bãi đỗ xe phía không xa, ở đó có xe ô tô của cô ấy, Trương Dương đi theo, Tra Vi kéo cửa xe, hắn cũng kéo một bên cửa xe ngồi vào trong.

Trương Dương nói: “Sân vận động Tây Thành, tôi biết ở đó có một quán bánh chẻo Đông Bắc rất ngon.” Tra Vi thầm tủi thân, tên này sao lại biến thành như thế này chứ, nghĩ về sự lãng mạn ngày trước của hắn, đúng là một trời một vực, trong đầu Tra Vi hình dung lại khung cảnh lãng mạn trước đó giữa họ, chẳng lẽ những sự việc đã xảy ra, Trương Dương đã quên hết rồi sao?

“Đèn đỏ kìa!”

Tra Vi vội vàng thắng gấp, bánh trước của xe ô tô đã vượt khỏi vạch, tuyết bên ngoài bắt đầu rơi nhiều, tâm trạng của Tra Vi cũng u ám như bầu trời vậy, sau khi khởi động lại xe, cô nói với Trương Dương: “Tôi không đói, không mốn ăn, một mình anh đi ăn đi.” Trương đại quan đương nhiên nhận ra thái độ của Tra Vi rất thất vọng, vẫn cười hềnh hệch: “Đừng như vậy chứ, không ăn một bữa đói lắm, thật sự bánh chẻo Đông Bắc của quán đó rất ngon…”

Tra Vi cao giọng nói: “Tôi không đói! Tôi chẳng hứng thú gì với bánh chẻo Đông Bắc cả, giờ đây tôi chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi.”

“Nhưng tuyết lớn như thế này, cô bảo tôi đi một mình sao? Dù là cô không muốn anh, cũng phải đưa tôi đến chỗ đó chứ?”

Tra Vi trừng mắt nhìn hắn, rồi không nói thêm gì nữa, mặt cô lạnh tanh, lái xe đến sân vận động Tây Thành.

Trương đại quan vẫn không biết đủ: “Này, đi vào từ cửa nam đi.”