Chương 1766: Mỗi Người Bay Một Nơi (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vu Đông Xuyên cũng không ngờ phía sau bức màn trong thư phòng còn có một người nghe lén, sau khi tiến vào thư phòng, hắn chào một tiếng Hà tiểu thư. Gần đây Hà Trường An chuyển tài sản sang tên cho Hà Vũ Mông, Vu Đông Xuyên tất nhiên cũng hoài nghi thân phận của Hà Vũ Mông, Hà Trường An cho hắn một lời giản thích tương đối hợp lý, chỉ nói Hà Vũ Mông là con gái tư sinh của mình.

Tần Manh Manh ngồi cạnh bàn, sau khi Vu Đông Xuyên đi vào, cô ta chỉ chỉ vào ghế đối diện.

Vu Đông Xuyên trước tiên đặt túi giấy tờ lên bàn làm việc, sau đó ngồi xuống đối diện Tần Manh Manh, hắn thở dài nói: Hà tiểu thư, tôi đã tìm rất nhiều quan hệ, trước mắt đã có thể chứng thực, Hà tiên sinh bị viện kiểm sát mời đi uống trà, về phần hiện tại ông ta rốt cuộc đang ở đâu thì tôi không tra được.

Tần Manh Manh nói: Sao đột nhiên lại phát sinh chuyện này?

Vu Đông Xuyên nói: Theo như tôi biết thì lần này Hà tiên sinh bị viện kiểm sát khống chế, rất có thể có liên quan tới khu đất Nam Võ.

Tần Manh Manh nói: Khu đất đó căn bản chính là Đông Sơn tự mình làm, không có bất kỳ liên quan gì tới Hà tiên sinh cả.

Vu Đông Xuyên nhắc nhở cô ta: Hà tiên sinh mới là pháp nhân của công ty, nếu việc chuyển nhượng đã xong xuôi thì Hà tiểu thư chỉ sợ cũng cũng thoát được liên quan!

Tần Manh Manh nói: Luật sư Vu, có biện pháp nào để tìm được Hà tiên sinh không, căn cứ vào kinh nghiệm của anh thì chuyện lần này liệu có rất nghiêm trọng không?

Vu Đông Xuyên nói: Hà tiểu thư chắc là không hiểu lắm về tình hình trong nước, muốn giải quyết phiền toái của Hà tiên sinh nhất định phải nhất định phải vận dụng quan hệ.

Tần Manh Manh nói: Tôi không có quan hệ! Cô ta là đang nói thật, trừ Trương Dươngra thì cô ta thật sự là không nghĩ ra được quan hệ nào khác. Vu Đông Xuyên nói: Có tiền thì có quan hệ chỉ cần chỉ cần không tiếc tiền, kiểu gì cũng sẽ sẽ tìm được biện pháp.

Tần Manh Manh nói: Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết được phiền toái của Hà tiên sinh, xài bao nhiêu tiền cũng được, nhưng tài khoản trong nước của Hà tiên sinh đã bị đóng băng, cần thời gian nhất định.

Vu Đông Xuyên nói: Có người nguyện ý hỗ trợ!

Tần Manh Manh ngạc nhiên nói: Ai?

Trong lòng Trương Dương cũng rúng động, Hà Trường An gặp phiền toái lớn như vậy, ngay cả Văn Quốc Quyền cũng phải cẩn thận với chuyện này, dù sao không ai muốn vào thời khắc mẫn cảm như thế này lại nhúng tay vào chuyện của Hà Trường An, không biết Vu Đông Xuyên là đang nói tới vị đại nhân vật nào?

Vu Đông Xuyên nói: Tra Tấn Bắc!

Câu trả lời này của Vu Đông Xuyên ít nhiều khiến Trương Dương cảm thấy có chút bất ngờ, nhớ tới lời nói thỏ tử hồ bi trước kia của Tra Tấn Bắc, chẳng lẽ Tra Tấn Bắc thực sự nổi lòng đồng tình, muốn ra tay giúp đỡ Hà Trường An? Trương đại quan nhân lập tức lại phủ định loại khả năng này, Tra Tấn Bắc đầu tiên là một thương nhân khôn khéo, đồng tình đối với thương nhân mà nói là một hành vi xa xỉ, cho dù là y thực sự cảm thấy thỏ tử hồ bi, y cũng sẽ không chủ động tham gia vào phiền toái này.

Tần Manh Manh nói: Theo như tôi biết thì Tra Tấn Bắc từ trước đến nay đều là đối thủ cạnh tranh trong sinh ý với Hà tiên sinh. Trong lòng cô ta lập tức cảnh giác, Tần Manh Manh tuy rằng trẻ tuổi, nhưng trong nhân sinh đã trải qua sóng to gió lớn, tính cảnh giác của cô ta so với người bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.

Trước khác nay khác, thật ra đối thủ trên sinh ý chưa chắc đã là kẻ địch, Tra Tấn Bắc giúp Hà tiên sinh cũng không phải là vô điều kiện, y muốn Hà tiểu thư chuyển nhượng mỏ vàng ở châu Phi cho hắn!

Tần Manh Manh nói: Tôi dựa vào gì để tin tưởng được y?

Vu Đông Xuyên nói: Tra Tấn Bắc là em ruột của phó bộ trưởng Tra của Trung tổ bộ, y ở cao tầng có rất nhiều quan hệ, Kim Vương phủ của y cũng là nơi mà quan lớn thường xuyên ra vào.

Tần Manh Manh nói: Hà tiên sinh gặp nạn, trong đó có tội danh là đút lót, cho dù là Tra Tấn Bắc có thể tìm được quan hệ cao tầng thì người khác cũng chưa chắc đã chịu ra mặt thay y. Hơn nữa tôi làm sao mà biết được y có phải là muốn lợi dụng chuyện này để lừa gạt tôi chuyển nhượng mỏ vàng cho y hay không?

Những lời này của Tần Manh Manh chính là vấn đề mà Trương Dương đang cân nhắc, chuyện mà ngay cả Văn Quốc Quyền cũng cảm thấy khó giải quyết, hắn không tin Tra Tấn Nam lại tiện ra mặt. Tra Tấn Bắc mười phần có chín là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Vu Đông Xuyên nói: Hà tiểu thư, chúng ta hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, khấu lưu Hà tiên sinh bị khấu lưu càng dài thì phiền toái lại càng lớn.

Tần Manh Manh nói: Chuyện này tôi phải cân nhắc một chút.

Vu Đông Xuyên thở dài nói: Hà tiểu thư, tôi đi theo Hà tiên sinh đã hơn mười năm, nguy cơ lần này là trước giờ chưa từng có, tôi cảm thấy chúng ta có trách nhiệm giúp ông ấy vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Tần Manh Manh nói: Anh đi trước đi, sau khi tôi cân nhắc xong sẽ gọi điện thoại cho anh.

Vu Đông Xuyên nói: Được rồi!

Sau khi Vu Đông Xuyên lái xe rời khỏi, Trương Dương mới từ sau màn đi ra.

Tần Manh Manh nói: Anh nghe thấy hết rồi chứ!

Trương Dương gật đầu nói: Vu Đông Xuyên này rất có thể có vấn đề.

Tần Manh Manh nói: Hắn đi theo Hà tiên sinh hơn mười năm, là lão thần tử m Hà tiên sinh tín nhiệm nhất.

Trương Dương nói: Tai vạ đến thì ai chạy đường nấy, với loại tình huống trước mắt. Hắn cho dù nảy sinh suy nghĩ khác thì cũng không có gì là ngạc nhiên.

Tần Manh Manh lắc đầu: Đại ca tôi đầu óc em rất, em rất lo lắng cho Hà tiên sinh, nếu ông ta có thể bình an, cho dù giao mỏ vàng cho Tra Tấn Bắc cũng không là gì cả?

Trương Dương nói: Anh rất hiểu con người của Tra Tấn Bắc. Y là thương nhân giảo hoạt, chuyện của chú Hà hắn chưa chắc đã giúp được, anh thấy y chỉ là lợi dụng em đang nóng lòng cứu người để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi.

Tần Manh Manh nói: Em nên làm gì bây giờ?

Trương Dương nói: Không làm gì cả, hơn nữa em cũng không thích hợp tiếp tục ở lại đây. Nơi này không an toàn, Vu Đông Xuyên đó rất đáng ngờ?

Tần Manh Manh gật đầu.

Trương Dương nói: Vậy người phụ nữ đó…

Cô ta là bảo tiêu mà Hà tiên sinh an bài cho em, có thể tín nhiệm Tuyệt đối.

Trương Dương lắc đầu: Trên thế giới này căn bản là không có thuyết tuyệt đối.

Hắn kéo màn, nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói khẽ: Vừa rồi khi anh trốn sau màn, nhìn thấy phía đông góc đường có một chiếc Santana màu xám, đến giờ vẫn chưa đi, anh nghĩ em có thể bị người ta giám thị rồi.

Tần Manh Manh tiến đến phía trước cửa sổ, thuận theo hướng Trương Dương chỉ mà nhìn, quả nhiên nhìn thấy ở cạnh ngã tư đường có một chiếc Santana màu xám đậu ở đó.

Trương Dương nói: Chúng ta phải đi thôi!

Tần Manh Manh nói: Chúng ta có thể ra ngoài từ cửa sau.

Trương Dương lắc đầu: Đừng kinh động bất kỳ ai, bao gồm cả nữ bảo tiêu của em, người biết hành tung của em càng ít thì em càng an toàn.

Tần Manh Manh nói: Làm sao bây giờ?

Trương Dương nói: Mục tiêu chủ yếu mà bọn họ giám thị là cửa lớn, chúng ta có thể ra ngoài từ cửa sổ đối diện.

Đối diện là phòng ngủ của Tần Manh Manh, cô ta dẫn Trương Dương đi vào trong phòng, Trương Dương quan sát tình huống bên ngoài qua cửa sổ thì Tần Manh Manh đi vào phòng nhanh chóng thay một thân quần áo màu đen, Trương Dương hỏi cô ta một đôi tất chân màu đen rồi đội lên đầu, ở phương diện này Trương đại quan nhân cực kỳ thuần thục, Tần Manh Manh nhìn thấy bộ dáng của hắn thì không khỏi buồn cười, Trương Dương giao chiếc còn lại cho cô ta, ý bảo Tần Manh Manh cũng học theo mình mà làm.

Hai người đều là một thân hắc y, che mặt bằng tất đen, thoạt nhìn cực kỳ giống một đôi đạo tặc, cửa sổ phòng ngủ không ở trong phạm vi giám thị, Tần Manh Manh khóa trái cửa phòng, bỗng nhiên nghĩ đến nếu bị bảo tiêu phát giác mình khóa trái cửa phòng, không biết sẽ suy đoán quan hệ giữa cô ta và Trương Dương như thế nào, mặt không khỏi có chút nóng lên.

Trương đại quan nhân thì lại không có nhiều tạp niệm như vậy, hắn mở cửa sổ, bảo Tần Manh Manh leo lên lưng mình rồi nói khẽ: Anh cõng em đi!

Tần Manh Manh hắn cổ hắn, thân thể mềm mại dựa sát trên tấm lưng ấm áp của Trương Dương, sự kích thích và mạo hiểm ở trong lòng còn nhiều hơn là kinh sợ.

Trương Dương xác định không ai chú ý tới bên này mới bay lên không rồi nhảy ra ngoài, trên lưng cõng một người nhưng vẫn nhẹ nhàng như chim yến, nhẹ nhàng hạ xuống cây đại thụ, rồi trèo lên dọc thân cây, cho đến tận ngọn, độ cao này chừng tầng năm, nhìn xuống phía dưới liền thấy chiếc Santana màu xám đó vẫn lẳng lặng đậu ở đó, xem ra không hề cảm nhận được biến hóa trong tiểu lâu.

Gió đêm thổi tới, Tần Manh Manh theo bản năng co người lại, sau đó dán sát vào người Trương Dương, tim không khỏi đập mạnh hơn, Trương đại quan nhân tất nhiên cảm thấy biến hóa phía sau, hắn nói khẽ: Đừng sợ, tất cả cứ giao cho anh xử lý.

Tần Manh Manh gật đầu, lúc này trong lòng cảm thấy ấm áp và kiên định, Trương Dương tạo cho cô ta một loại cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có.

Một chiếc xe chở hàng chậm rãi lái tới ngã tư đường, Trương Dương nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ lên tường vây, sau đó lại bay lên, giống như một chiếc lá rụng nhẹ nhàng hạ lên thùng xe. Sau đó nhanh chóng xoay người nằm xuống, để Tần Manh Manh nằm trong lòng hắn.