Chương 2417: Xuống Tay Nhất Định Phải Quyết Đoán (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cảnh Thiên Thu vẻ mặt mang theo một tia tiếc nuối: Trương tiên sinh nén bi thương thuận biến.

Trương Dương nói: Cảnh tổng biết Quản Thành không?

Cảnh Thiên Thu lắc đầu, vô cùng chắc chắn nói: Tôi chưa bao giờ nghe nói tới cái tên này!

Trương Dương nói: Nhưng theo như tôi biết thì hắn biết Cảnh tổng.

Cảnh Thiên Thu lạnh lùng cười nói: Tôi tuy rằng không phải là ngôi sao gì, nhưng người biết tôi quả thực không ít, có điều biết tôi chưa chắc tôi đã nhớ rõ từng người, Trương tiên sinh hay là tìm người khác hỏi đi.

Trương Dương sớm biết Cảnh Thiên Thu không dễ dàng đối phó, hắn cố ý thở dài: Nếu như không có tin tức xác thực thì tôi cũng sẽ không tùy tiện đăng môn, Cảnh tổng, cũng không giấu gì cũng không giấu gì cô, người ngộ hại trong vụ nổ ô tô ở đông môn, lúc sinh tiền từng đảm nhiệm chức vị ở cao tầng của Quốc An, trước mắt tôi vẫn chưa thông báo cho phía Quốc An, dù sao mọi người cũng không phải là người ngoài, không cần thiết dẫn tới sóng lớn, cô thấy đúng không?

Những lời này của hắn trong mềm có cứng, tràn ngập ý tứ uy hiếp Cảnh Thiên Thu.

Cảnh Thiên Thu nói: Anh đang uy hiếp tôi?

Trương Dương cười nói: Không dám, có điều Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn, đó là dân không đấu lại quan, cẩn thận cân nhắc những lời này thì vẫn thấy có đạo lý.

Cảnh Thiên Thu mỉm cười nói: Một người nếu như tự đặt mình ở vị trí quá cao thì rất khó nhìn rõ hiện thực.

Trương Dương nói: Cũng may tôi làm người trước giờ luôn rất nhún mình.

Tôi sao không nhìn ra nhỉ!

Trương Dương nói: Nhân Gian Cung Khuyết ở kinh thành cũng mở được không ít năm rồi, một chai nước khoáng hai trăm đồng, một cốc bia tám tám mươi tám đồng, cục công thương và cục giá cả chẳng lẽ không chú ý tới ư?

Cảnh Thiên Thu ý vị thâm trường nói: Có lẽ là không chú ý tới, cũng có lẽ là không muốn chú ý tới, Trương tiên sinh chắc không muốn lấy chuyện này ra làm văn chứ?

Trương Dương nói: Chỉ một tia lửa cũng có thể gây ra đám cháy lớn, đừng xem nhẹ một chuyện nhỏ, có thể một chuyện nhỏ không bắt mắt có thể hủy đi tâm huyết hơn nửa đời người.

Cảnh Thiên Thu nói: Trước kia cũng từng có người ở trước mặt tôi nói những lời này. Có điều kết cục của bọn họ rất bi thảm.

Trương đại quan nhân nói: Uy hiếp tôi à?

Cảnh Thiên Thu nói: Ở trong mắt tôi, anh chỉ là một thằng bé.

Trương đại quan nhân bật cười ha ha, hắn cười rất vui vẻ, cười khiến Cảnh Thiên Thu có chút mù mờ, thế này có gì là buồn cười?

Sau khi tiếng cười của Trương đại quan nhân ngừng lại thì nghiêm mặt nói: Tôi ở chỗ các cô mất đồ, Cảnh tổng định xử lý như thế nào?

Cảnh Thiên Thu nhíu mày, không ngờ thằng cha này giở lại trò cũ, vừa rồi không phải mới nói là không mất đồ ư, sao chỉ chớp mắt đã thay đổi rồi. Cảnh Thiên Thu nói: Trương tiên sinh nếu tiếc tiền hai cốc bia thì tôi mời.

Trương Dương nói: Không liên can tới tiền, thứ tôi mất quan trọng hơn nhiều.

Vẻ mặt Cảnh Thiên Thu có chút kinh ngạc, cho dù là có hàm dưỡng tới mới thì lúc này cũng không khỏi có chút phát hỏa, cô ta tức giận nói: Trương Dương. Anh cho rằng đây là chỗ nào, có thể cho để anh tùy ý làm càn ư?

Trương Dương nói: Cô không phải hỏi tôi mất gì? Hắn chỉ chỉ vào mặt mình: Mặt mũi, tôi trước giờ đều là mất mặt ở chỗ nào thì sẽ nhặt lên ở chỗ ấy, Cảnh tổng, hay là chúng ta lần này cũng thử xem. Hắn đứng lên rồi thở dài: Nhân Gian Cung Khuyết, không biết tẩm biển này có thể treo được bao lâu.

Trương đại quan nhân ngẩng đầu rời khỏi văn phòng Cảnh Thiên Thu. Cửa phòng ở phía sau hắn đóng lại không lâu thì có điện thoại gọi tới văn phòng của Cảnh Thiên Thu, Cảnh Thiên Thu cầm điện thoại bực mình nói: Chuyện gì?

Cảnh tổng, hắn vẫn chưa tính tiền.

Cảnh Thiên Thu nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn không hạ lệnh cản Trương Dương lại. Chỉ dựa vào những lời vừa rồi, cô ta đã biết Trương Dương tuyệt đối không phải là tiểu tử dễ đối phó, muốn đối phó hắn thì việc gì phải áp dụng thủ đoạn vớ vẩn này. Tuy nói một văn tiền khó đánh ngã anh hùng, nhưng cô ta không cho rằng Trương Dương là anh hùng.Thật sự làm lớn chuyện thì cuối cùng cô ta cũng chẳng được đẹp mặt.

Trương đại quan nhân thuận lợi đi ra khỏi cửa lớn Nhân Gian Cung Khuyết, lên ô tô, từ trong túi lấy ra máy bắt sống, vặn tần số, đây là thiết bị hắn trước chuyện đã chuẩn bị, muốn đối phó với loại nữ nhân khôn khéo như Cảnh Thiên Thu, thì phải bỏ đủ công phu, vừa rồi sau khi thuận lợi tiến vào văn phòng của Cảnh Thiên Thu, Trương Dương liền thời cơ lắp máy nghe trộm dưới bàn cô ta, khóe môi Trương Dương hiện ra nụ cười âm hiểm, Cảnh Thiên Thu à Cảnh Thiên Thu, hồ ly giảo hoạt tới mấy cũng không trốn khỏi được súng săn của lão tử! Trương đại quan nhân vốn cũng đã chuẩn bị sử dụng mê hồn thuật, nhưng sau khi gặp mặt thì phát hiện Cảnh Thiên Thu thuộc loại nữ nhân ý chí siêu cường, đối với loại người này chưa chắc có thể dễ dàng đắc thủ, huống chi có kinh lịch thất bại khi đối phó với Hắc Quả Phụ, Trương Dương đối với vận dụng mê hồn thuật thì cẩn thận hơn rất nhiều. Máy nghe trộm này là Triệu Thiên Tài tỉ mỉ chế tác, lần này Ngũ Đắc Chí đến kinh cũng mang theo một số thiết bị công nghệ cao, vừa hay có thể mang tới tác dụng.

Cảnh Thiên Thu hiển nhiên không ngờ Trương Dương lúc này lại lắp máy nghe trộm dưới bàn làm việc của cô ta, sau khi Trương Dương rời đi thì cô ta cầm di động, nhanh chóng bấm một dãy số, sau khi đối phương bắt máy thì Cảnh Thiên Thu nói: Anh phải mau ly khai, vừa mới rồi Trương Dương tìm tới nơi này.

Trương đại quan nhân có thể nghe được giọng nói của Cảnh Thiên Thu nhưng hắn không nghe thấy người đó khác rốt cuộc đang nói gì, không khỏi nhíu mày.

Giọng nói của Cảnh Thiên Thu lại vang lên: Hắn nếu có thể tra được tôi thì khẳng định sẽ triển khai điều tra Nhân Gian Cung Khuyết, anh ở đây không an toàn đâu.

Từ những lời này của Cảnh Thiên Thu Trương đại quan nhân cơ hồ có thể kết luận Quản Thành đang ẩn thân ở Nhân Gian Cung Khuyết, đây được cho là phát hiện khiến hắn kinh hỉ. Hắn lập tức gọi điện thoại tới chỗ Vu Cường Hoa, Trương Dương sở dĩ không ngay lập tức thông tri cho phía Quốc An, nguyên nhân là hắn thiếu tín nhiệm đối với Quốc An. Chương Bích Quân tuy rằng đã chết, nhưng đám thủ hạ trước đây của cô ta chưa chắc đã bị thanh trừ hết.

Vu Cường Hoa nghe Trương Dương nói xong thì không khỏi trầm mặc, bối cảnh của Nhân Gian Cung Khuyết hắn biết, với thân phận của hắn tuyệt đối không thể trêu vào Cảnh Thiên Thu. Nếu như lỗ mãng đăng môn đi bắt người, nếu bắt được Quản Thành thì còn may, nếu như không bắt được thì chỉ sợ cảnh phục này của mình như vậy không được bảo đảm.

Trương đại quan nhân cũng biết Vu Cường Hoa đang băn khoăn gì, hắn nói khẽ: Vu đội, anh không cần trực tiếp ra mặt, chỉ cần giúp nhìn cửa ra vào, tôi sẽ tự mình đi vào tìm người.

Vu Cường Hoa cuối cùng cũng làm ra quyết định, hắn gật đầu: Được rồi, anh đừng làm bậy đó.

Trương Dương cười nói: Yên tâm đi, hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của tôi là bắt người chứ không phải gây sự.