Chương 2288: Giữ Lại Gốc (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ô tô vừa mới khởi động thì Ngưu Văn Cường gọi điện thoại tới hỏi tội. Trương đại quan nhân thành khẩn bồi tội đáp ứng Ngưu Văn Cường, đợi cho tới Xuân Dương lập tức sẽ liên hệ với hắn.

Trương Dương phát hiện hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, vừa mới tiến vào cảnh giới Giang Thành thì gặp tắc đường, chờ hắn chạy đến Xuân Dương thì đã là năm rưỡi chiều. Đỗ Thiên Dã cũng gọi điện thoại tới, khẩu khí khởi binh hỏi tội: Trương Dương, thằng nhóc cậu sao thế? Không phải nói buổi chiều sẽ đi ư?

Trương đại quan nhân vừa lái xe vừa giận dữ nói: Trên đường gặp hai vụ tai nạn, đi được tí lại dừng, từ Bắc Cảng đến bên này phải đi mất năm tiếng đồng hồ, tôi so với anh còn sốt ruột hơn.

Đỗ Thiên Dã nói: Anh đừng có gấp, lái xe an toàn đặt hàng đầu, thế này đi, sau khi anh đến thì trước tiên tới khách sạn Hi Xuân Viên Xuân Dương, buổi tối hôm nay mấy vị đồng chí huyện lý an bài.

Tuy rằng quê của Trương Dương ở ngay tại Xuân Dương, cũng công tác và sinh hoạt một đoạn thời gian khá dài ở Xuân Dương, nhưng đối với khách sạn Hi Xuân Viên này thì lại không có bất kỳ ấn tượng gì, hắn có chút mê hoặc nói: Hi Xuân Viên? Chỗ nào? Tôi sao chưa từng nghe nói?

Đỗ Thiên Dã nói: Đoạn thành tây sông Xuân Thủy, ở chỗ đó mới đào một hồ nhân tạo tên là hồ Hy Xuân, anh không biết à.

Trương Dương nói: Hồ Xuân Hy thì có nghe nói rồi, có điều chưa tới bao giờ

Đỗ Thiên Dã cười nói: Phong cảnh không tồi, tới rồi sẽ biết.

Trương đại quan nhân lại gác điện thoại của Ngưu Văn Cường, Ngưu Văn Cường tức giận đến nỗi lại chửi cho hắn một trận, hắn và mấy người Đỗ Vũ Phong, Triệu Tân Vĩ, Tần Bạch nghe nói Trương Dương về, đặc biệt đến Xuân Dương gặp hắn, không ngờ thằng cha này buổi trưa lỡ hẹn, buổi tối lại có an bài khác, cũng khó trách hắn tức giận như vậy.

Trương Dương chỉ có thể nhận tội, đáp ứng Ngưu Văn Cường sẽ kết thúc bữa ăn ở bên Hi Xuân Viên sớm một chút rồi tới gặp mấy anh

Cứ cách một đoạn thời gian Trương Dương sẽ về Xuân Dương, có điều mỗi lần đều là vội vàng tới vội vàng đi, rất ít lưu ý tới biến hóa bộ mặt thành phố của Xuân Dương, bởi vì những lời nói vừa rồi với Đỗ Thiên Dã, hắn đặc biệt lưu ý một chút cảnh sắc hai bên ngã tư đường, phát hiện đường xá của Xuân Dương đã mở rộng hơn so với trước đây rất nhiều, nói hai bên đường tăng thêm xanh hoá, cây cối cũng phong phú hơn nhiều, trên đường là xe giao thông công cộng xa hoa đi lại, cửa hàng mặt tiền hai bên cũng đều thống nhất đổi mới môn đầu, tòa thành nhỏ này tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn đã lại toả sáng thanh xuân.

Chỉ từ ngoài mặt cũng có thể nhìn ra mấy vị cán bộ lãnh đạo của huyện Xuân Dương vẫn rất biết làm.

Trương Dương không xa lạ gì với đoàn đội lãnh đạo của huyện Xuân Dương, bí thư huyện ủy Sa Phổ Nguyên và phó bí thư Kiều Bằng Phi cũng đều có giao tình rất tốt với hắn.

Trương đại quan nhân vừa tới hồ Hy xuân, hồ nhân tạo này năm nay mới được đào xong, xanh hoá ven hồ cũng đã hoàn thành, Trương Dương đã nhìn quen phong cảnh ven biển, vừa tới bên này không ngờ sinh ra một loại cảm giác sai lầm như thấy Giang Nam.

Trong cây xanh thấp thoáng tìm được vị trí của Hi Xuân Viên, tòa kiến trúc ven hồ này cũng không khó tìm, từ xa nhìn lại tường trắng ngói xanh, hoàn toàn là phong cách kiến trúc người Tần Hoài.

Trương Dương đỗ ô tô lại, gió hơi lớn, lá thu không chịu được gió thổi, cành cây lay động, lá cây bay lả tả như bươm bướm, có vài tán rơi xuống vai Trương đại quan nhân.

Trương Dương đi về phía trước, nhìn thấy trước cửa một nữ lang xinh đẹp mặc sáo trang màu đen đứng đó, tựa hồ đang chờ ai, nhìn thấy Trương Dương, cô ta lập tức đi ra đón, cười duyên nói: Bí thư Trương, ngài cuối cùng cũng tới rồi, mọi người đều đang đợi ngài.

Trương Dương nói: Cô là… Hắn thực sự không nhận ra người trước mặt.

Nữ lang cười nói: Tôi là Dương Văn Nguyệt, quản lí của Hi Xuân Viên, bí thư Trương chắc không biết tôi, có điều tôi lại ngưỡng mộ anh đã lâu.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Có thể khiến mỹ nữ như quản lí Dương ngưỡng mộ, tôi lúc này lòng hư vinh nổ tung.

Dương Văn Nguyệt cười nói: Không chỉ có tôi, anh là tình nhân trong mộng trong không ít nữ hài tử Xuân Dương.

Trương đại quan nhân tươi cười rạng rỡ: Nói đùa rồi, nói đùa rồi!

Tôi không nói dối đâu, ở ngay khách sạn của chúng tôi cũng đã có không ít rồi.

Trương Dương nói: Chờ tôi lần sau đến nhất định sẽ mang theo bút để kí tên cho các fan nữ.

Dương Văn Nguyệt cười khanh khách: Lát nữa nhất định phải đề chữ cho chúng tôi đó. Cô ta đi trước dẫn đường cho Trương Dương, Hi Xuân Viên hoàn toàn là phong cách kiến trúc lâm viên của Giang Nam, dọc theo hành lang dài quanh co đi vào bên trong, địa phương bọn họ đi tới là Lục Liệu các của Hi Xuân Viên, cũng là phòng lịch sự tao nhã nhất của khách sạn này, phòng có một nửa được xây dựng trên mặt hồ, trang trí bên trong là phong cách truyền thống Trung thức.

Còn chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Đỗ Thiên Dã từ bên trong truyền đến.

Dương Văn Nguyệt làm động tác mời, Trương Dương đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thấy khách nhân đã đến đông đủ.

Ngồi trên chủ vị là một lão nhân hạc phát đồng nhan, vị lão nhân này chính là Khưu Hạc Thanh, ông nội của Khưu Phượng Tiên, cũng là người sáng lập Vương Triều Kim Cương của Đài Loan, con ông ta Khưu Chỉ Đống, chủ tịch đương nhiệm của Vương Triều Kim Cương ngồi bên tay trái ông ta, ngồi bên phải ông ta là cháu ngoại, Đỗ Thiên Dã hiện giờ đã tới Tân Hải thì ngồi bên cạnh Khưu Khải Minh, ngồi bên cạnh Khưu Chỉ Đống là con gái hắn Khưu Phượng Tiên, bí thư huyện ủy Sa Phổ Nguyên và phó bí thư huyện ủy Kiều Bằng Phi Xuân Dương thì ngồi bên cạnh.

Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Đỗ Thiên Dã không nhịn được thầm oán: Thằng nhóc cậu không ngờ lại bắt nhiều người như vậy chờ một mình cậu.

Trương đại quan nhân hai tay ôm quyền: Xin lỗi các vị, hôm nay trên đường xảy ra chút việc, cho nên mới tới muộn, đợi lát nữa sẽ uống thêm mấy chén, cái khác không nói nhưng tôi phải bồi tội với Khưu lão.

Kiều Bằng Phi nói: Với tửu lượng không say của anh, phạt anh anh cũng không giải hận được.

Trương đại quan nhân cười ha ha vỗ vai hắn: Phó bí thư Kiều à, phải khoan dung, nhất định phải khoan dung. Hắn tới trước mặt Khưu Hạc Thanh, cung kính nói: Khưu lão, tôi lần đầu tiên gặp ngài, nhưng đại danh của ngài tôi đã sớm như sấm bên tai, hoan nghênh ngài đến Xuân Dương.

Khưu Hạc Thanh cười nói: Trương Dương. Tôi cũng đã sớm được nghe nói tới tên của anh, bọn họ đều nói anh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.

Trương Dương nói: Tôi nào có xứng là trẻ tuổi đầy hứa hẹn, luận chức quan thì tôi không bằng ngoại tôn của ngài, luận tài phú thì tôi càng không bằng cháu gái ngài.

Khưu Phượng Tiên và Đỗ Thiên Dã đồng thời lên tiếng: Già mồm!

Trương đại quan nhân nói: Không phải già mồm, mà là lời từ đáy lòng!

Khưu Chỉ Đống đối với Trương Dương vẫn luôn rất yêu mến, cười nói: Trương Dương đến ngồi bên cạnh tôi.

Khưu Phượng Tiên dịch chỗ, Trương Dương nói: Thôi, cứ để tôi ngồi cạnh Khứu tiểu thư.

Khưu Phượng Tiên chớp mắt: Anh hiện tại cũng ngồi bên cạnh tôi.

Mọi người đều bật cười.

Kiều Bằng Phi an bài cho Dương Văn Nguyệt mang đồ ăn lên.

Đổi thành người khác an bài tiệc tối hoan nghênh như vậy, Đỗ Thiên Dã chưa chắc đã nể mặt, nhưng hôm nay là Kiều Bằng Phi ra mặt, Đỗ Thiên Dã cho dù không nể mặt hắn thì cũng phải nể mặt người Kiều gia, huống chi hiện tại bí thư thị ủy Tân Hải chính là Kiều Chấn Lương, trong đây có quan hệ thiên ti vạn lũ, Đỗ Thiên Dã không thể không nghĩ.

Khưu Hạc Thanh từ năm đó tới Đài Loan, cho tới bây giờ trở về nội địa đã hơn bốn mươi tám năm, khi đi còn là tráng niên, khi trở về thì đã là lão nhân tóc trắng xoá, khiến ông ta kích động không chỉ là trở về cố hương, ông ta biết được tin tức của con gái, còn biết ở trong nước ông ta còn có một đứa cháu ngoại, hiện giờ đứa cháu ngoại này đã trưởng thành.

Kiều Bằng Phi đại biểu cho Xuân Dương nói những lời hoan nghênh gia đình Khưu Hạc Thanh.

Sau khi uống xong một chén rượu, Khưu Hạc Thanh nâng chén đứng dậy: Chén rượu này tôi đại biểu cho cả nhà chúng tôi cảm tạ người ở gia hương đã thịnh tình khoản đãi chúng tôi, từ khi tôi rời khỏi cố hương tới giờ đã qua bốn mươi tám năm rồi, giọng nói quê hương không đổi mà tóc mai đã bạc, về gia hương, thấy gia hương yên ổn và giàu có, khiến tôi cảm thấy rất an ủi, chén rượu này cảm tạ sự nhiệt tình của các anh, cũng cảm tạ nhân dân gia hương, tôi trước giờ không ngờ mình lúc sinh thời còn có thể về thăm cố hương, tôi cũng lấy chén rượu này làm minh chí, lão hủ lúc sinh thời nhất định sẽ góp hết sức cho gia hương!

Lão gia tử uống cạn chén rượu này, nhìn ra được ông ta hôm nay rất hưng trí.

Khưu Chỉ Đống cũng không dám để cha uống nhiều, dù sao lão nhân gia tuổi tác đã cao, năm nay đã chín mươi hai tuổi rồi, biểu hiện của tất cả mọi người ở đây thật sự quá khách khí, tuy rằng Kiều Bằng Phi và Đỗ Thiên Dã rất quen nhau, nhưng tính chất của bữa cơm này tối nay vẫn mang đầy sắc thái công vụ, dưới trường hợp này, khách và chủ hai bên đều vô cùng khách khí, rất nhiều đề tài cũng không thể nói sâu.

Tiệc rượu tiến hành một tiếng rưỡi đồng hồ thì kết thúc, tối hôm đó người của Khưu gia nghỉ ngơi ở Hi Xuân Viên.

Vốn Kiều Bằng Phi cũng đã an bài phòng cho Trương Dương, nhưng Trương Dương vẫn uyển chuyển từ chối, hắn nói phải về nhà ngủ.

Đỗ Thiên Dã nhắc nhở Trương Dương: Trương Dương, sáng mai chúng ta lên núi Thanh Đài đó.

Trương Dương nói: Thời gian anh định đi, tôi sẽ tới hội hợp.

Khi Trương Dương đi lấy xe thì đi cùng Sa Phổ Nguyên, Sa Phổ Nguyên nói: Bí thư Trương, lần trước anh tới Xuân Dương mà không nói với tôi một tiếng.