Chương 2219: Người Đi Nhà Trống (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương không hề để Lý Vĩ tiễn xa, hắn và Trần Tuyết xuống xe ở quảng trường Thế Kỷ, Trương Dương ở ven đường nhìn xe của Lý Vĩ đi xa rồi mới quay người lại cười cười với Trần Tuyết.

Trần Tuyết lại không dùng nụ cười để trả lời hắn. Trương đại quan nhân cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn vẻ mặt vô tâm vô phế cười: Tôi phát hiện hai người chúng ta đúng là đã tới mức tâm ý tương thông, không cần phải nói cũng minh bạch tâm tư của nhau.

Trần Tuyết thở dài: Anh bảo người ta thả chúng ta xuống trước, mục đích chính là muốn để tôi nghe anh nói mấy câu vô nghĩa này ư? Thái độ của cô ta đối với Trương Dương thủy chung là không lạnh không nóng.

Trương đại quan nhân nói: Đúng là kỳ quái, cô đối với tôi càng lạnh lùng thì trong lòng tôi càng thoải mái, cô nói xem tôi thế này thì gọi là gì?

Trần Tuyết nói: Là đê tiện! Cô ta nói xong câu đó thì khóe môi cũng không nhịn được mà một chút ý cười, ý cười này ở trong mắt Trương đại quan nhân thì lại là sự cổ vũ rất lớn đối với hắn: Tôi quả thực đã từng luyện kiếm, trong thê phong khổ vũ kiếm pháp có một thức tên là song kiếm hợp bích, hôm nào hai ta cùng nhau luyện tập một chút, song kiếm hợp bích nói không chừng sẽ là thiên hạ vô địch.

Trần Tuyết nói: Anh đã coi mình là một người đê tiện thì tôi không có thời gian bồi tiếp đâu. Cô ta đi về phía trước vài bước, Trương đại quan nhân đuổi theo, Trần Tuyết tuy rằng rất xa cách đối với hắn, nhưng lại không thực sự có ý bỏ hắn lại một mình.

Trương đại quan nhân không ngờ lại trầm mặc đi bên cạnh Trần Tuyết, điều này khiến cho Trần Tuyết có chút tò mò, nhìn hắn một cái, phát hiện thằng cha này không nói gì, chỉ tủm tỉm cười nhìn, dùng từ mặt mày hớn hở để hình dung hắn thì tuyệt đối là không đủ, Trần Tuyết nói: Anh hình như đang rất vui.

Trương Dương gật đầu, không nói gì.

Trần Tuyết nói: Vì sao đột nhiên im lặng như vậy.

Trương đại quan nhân nói: Trong lòng cô có phải nghĩ tôi rất đê tiện không?

Trần Tuyết cắn cắn môi, vẻ mặt không nhịn được cười đã lộ ra, Trương Dương nói: Tâm ý tương thông mà tôi nói vừa rồi có phải khoa trương quá không?

Trần Tuyết nói: Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao tôi cũng không biết anh suy nghĩ gì.

Trương Dương nói: Tối nay tôi mới biết, thì ra mình toàn là giúp vớ giúp vẩn.

Trần Tuyết nói: Có thể anh đột nhiên phát hiện thì ra Văn gia căn bản không cần anh lo lắng, bất kể anh ra tay hay không thì Văn gia cũng có thể thoải mái vượt qua nguy cơ lần này.

Thông minh, quả nhiên là tri kỷ của tôi! Tôi nghĩ gì cô đều biết cả.

Trần Tuyết lắc đầu nói: Chẳng may đoán trúng thôi, nhưng không có hứng thú lắm.”

Trương Dương nói: Cô đối với chuyện của tôi thì không có hứng thú, nhưng tôi đối với chuyện của cô thì lại rất có hứng thú, à, tối nay Văn Linh rốt cuộc tìm cô làm gì? Có phải vẫn si tâm vọng tưởng muốn có được công pháp của sinh tử ấn trong tay cô không?

Trần Tuyết nói: Anh đoán trúng rồi.

Trương Dương nói: Cho dù đem công pháp cho cô ta thì cũng có tác dụng gì, cô ta hiện tại căn bản không thể tu luyện võ công được u.

Trần Tuyết nói: Anh nói đã huỷ bỏ võ công của cô ta, cho nên tôi đặc biệt lưu ý một chút.

Sao?

Bộ dạng của cô ta quả thực không giống như có võ công.

Trương Dương nói: Tôi luôn cảm thấy cô ta hình như đã như biến thành người khác rồi, trước đây cô ta đối đãi với tất cả chung quanh đều rất thờ ơ, nhưng cô ta hiện tại không ngờ biết quan tâm tới người nhà.

Trần Tuyết nói: Có lẽ là nhờ anh ban cho.

Trương đại quan nhân nói: Tôi luôn cảm thấy một người không thể dùng từ tốt hay xấu để phán định.

Trần Tuyết nói: Hôm nay anh làm sao vậy vậy? Đột nhiên cảm khái à?

Trương Dương nói: Không có gì, chỉ là bỗng nhiên hiểu được sự phức tạp của nhân tính, trong mắt cô thì tôi rốt cuộc là người xấu hay là người tốt.

Trần Tuyết nói: Chưa từng nghĩ tới, anh tốt hay xấu thì có liên quan gì tới tôi à?

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Trần Tuyết nói: Cười cái gì?

Trương Dương nói: Người theo đuổi cô nhiều như vậy, vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa có bạn trai?

Trần Tuyết nói: Tôi phát hiện anh càng lúc càng nhàm chán, lằng nhằng, anh không nên làm bí thư thị ủy, nên tới làm các công tác linh tinh như là công đoàn hay là hội phụ nữ.

Trương đại quan nhân cười càng vui hơn, sau khi cười xong thì nói một câu: Từng đi qua biển thì coi khinh sông, trong lòng nếu đã có ai thì nhìn người trong thế gian đều coi là hạ phẩm. Thằng cha này hiển nhiên đã coi mình là thượng phẩm.

Trần Tuyết lườm hắn một cái, dứt khoát không để ý tới hắn nữa, Trương Dương nói: Tôi mời cô đi ăn khuya.

Trần Tuyết chỉ chỉ vào trạm xe bus phía trước: Nhân lúc còn có chuyến xe, tôi ngồi xe về trường học.

Thôi đừng, tôi tìm cô còn có việc.

Trần Tuyết nói: Có việc gì thì để mai hẵng nói, tối nay tôi không rảnh.

Nhưng ngày mai tôi phải đi rồi.

Vẻ mặt Trần Tuyết vẫn không hề dao động: Đi đi về về vốn không phải là chuyện rất bình thường ư?

Trương đại quan nhân cố nặn ra bộ dạng ưu thương: Cô chẳng lẽ không nhìn ra sự thản nhiên bất cần đời của tôi đều là giả vờ ư? Tôi bị người ta hạ tình cổ, còn không biết sống được tới khi nào, trong lòng cô chẳng lẽ không có một chút quan tâm nào ư? Trương đại quan nhân lắc đầu nói: Tôi không tin!

Trần Tuyết nhìn Trương Dương, thở dài nói: Tôi còn tưởng rằng trên thế gian này không có chuyện gì khiến anh sợ cả.

Trương đại quan nhân nói: Tôi sợ chết!

Trần Tuyết nói: Anh sợ lưu lại nhiều quả phụ ư?

Trương đại quan nhân bật cười: Người hiểu tôi nhất thủy chung vẫn là cô.

Những lời này đừng có để bị đám bạn gái của anh nghe thấy, nếu không họ khẳng định sẽ thương tâm lắm.

Trương đại quan nhân chỉ chỉ vào quán trà Kim Việt phía trước, Trần Tuyết lần này thì có cự tuyệt, cùng hắn đi vào đó.

Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Dương gọi một đĩa vịt quay, một đĩa thịt xiên, lại gọi thêm tám món điểm tâm. Trần Tuyết nói: Không cần phải phô trương như vậy đâu, vừa mới ăn cơm xong mà.

Trương Dương nói: Tôi vẫn đói, tối nay không dám ăn nhiều, cứ sợ Văn Linh sẽ nhân cơ hội bỏ độc vào thức ăn.

Trần Tuyết không nhịn được liền bật cười: Đúng là lòng tiểu nhân.

Trương Dương nói: Cô ta đâu có phải là quân tử. Hắn gọi một bình Nhị oa đầu, lại gọi cốc nước chanh cho Trần Tuyết.

Sau khi Rượu và thức ăn được đưa lên, Trương đại quan nhân rót đầu một cốc thủy tinh rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chép miệng nói: Hôm nay có rượu hôm nay say.

Trần Tuyết nói: Loại này thái độ sinh hoạt này không tốt, mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, uống rượu hại người.

Trương đại quan nhân cười nói: Sau trong lòng mỹ nhân cũng là một loại cảnh giới tối cao, tôi nếu thực sự uống say, cô có bằng lòng cho tôi mượn đùi gối đầu không? Trương đại quan nhân nói, ánh mắt hướng vào hai chân Trần Tuyết, đáng tiếc bị mặt bàn chem mất nên hắn không nhìn thấy gì cả.

Mặt Trần Tuyết hơi hơi có chút nóng lên, ngón tay như hoa lan cầm cốc nước chanh lên, nói: Tình cổ tuy rằng lợi hại, nhưng không lập tức trí mạng, đại thừa quyết của anh nếu tiến vào hóa cảnh thì hoàn toàn có thể thanh trừ cổ độc trong cơ thể.

Trương Dương lắc đầu nói: Chỉ sợ tốc độ của tu luyện tôi không thể theo kịp nổi tốc độ phát tác của cổ độc, mỗi khi đến lúc trăng tròn là tôi y rằng chịu khổ, mấy lần phát tác trước tôi may mắn tránh được, tôi tin vận khí sẽ không mãi làm bạn bên cạnh tôi, nếu có một lần phát sinh sơ xuất gì, chỉ sợ tính mạng này của tôi cũng toi rồi.

Trần Tuyết nói: Vậy tìm người hạ cổ đi.

Trương Dương lại uống một ngụm rượu rồi nói khẽ: Tôi tối nay giữ cô lại, mục đích chính là muốn cô đi với tôi một chuyến.

Trần Tuyết nhìn hai mắt Trương Dương rồi nói khẽ: Anh đã tìm được người cổ rồi ư?

Nếu phán đoán của tôi không lầm thì người đó chính là Liễu Đan Thần.

Bên trong mắt đẹp của Trần Tuyết lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trương Dương nói: Tôi vốn định đi một mình, nhưng căn cứ vào sự liễu giải của tôi thì trên người tôi bị người ta hạ cổ độc, như vậy người hạ cổ sẽ có một loại cảm ứng đặc thù đối với tôi, một khi tôi tới gần hắn thì hắn sẽ kịp thời nhận thấy được, cho nên tôi không dám tùy tiện mạo hiểm.

Trần Tuyết nói: với võ công của anh, cho dù hạ cổ đối với anh thì muốn thực sự khống chế anh cũng không đơn giản. Nhất định là anh sắc mê tâm hồn, thả lỏng lòng cnarh giác cho nên mới chuốc lấy kết tục này.

Trương đại quan nhân lại cảm thán nói: Cô quả nhiên hiểu tôi.

Một rưỡi sáng, Trương đại quan nhân và Trần Tuyết xuất hiện ngoài tường vây của ký túc xá viện kinh kịch, Trương đại quan nhân sớm có chuẩn bị, dùng một cái tất chân che đầu, đưa cái còn lại cho Trần Tuyết thì phát hiện Trần Tuyết dùng khăn lụa che mặt, Trương đại quan nhân vì thế cất tất chân đi..

Hai người trao đổi ánh mắt, đồng thời từ dưới mặt đất bay vút lên, cơ hồ đồng thời mũi chân điểm nhẹ lên tường, rồi phi thân vào trong sân.

Trương đại quan nhân ghé vào tai Trần Tuyết rồi nói khẽ: Cô đi dò xét thử xem, tôi ở chỗ này canh cho cô. Nếu trong phòng không có ai thì tôi sẽ tới. Từ công phu khinh thân của Trần Tuyết cho thấy võ công của cô ta đã tăng mạnh, Trương đại quan nhân tràn ngập lòng tin đối với cô ta.

Trần Tuyết gật đầu, nhận rõ vị trí ký túc xá của Liễu Đan Thần rồi dọc theo đường ống nước mà trèo lên.

trong ký túc xá của Liễu Đan Thần không hề sáng đèn, Trần Tuyết giỏng tai lắng nghe, nghe thấy bên trong không có tiếng hô hấp, cô ta phán đoán tối nay không có ai trong nhà, Trần Tuyết lúc này mới ra hiệu cho Trương Dương là không có ai cả.