Chương 2125: Bão Đột Kích (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương nói: Không có vấn đề là tốt nhất, tính tình của thiên nhiên chẳng ai đoán được, nếu thật sự là phát uy thì chúng ta cũng đành bất lực.

Đổng Ngọc Vũ cười nói: Không phải nói nhân định thắng thiên ư?

Trương Dương nói: Nhân định thắng thiên cũng phải xem anh là thuận thiên hay là nghịch thiên, anh không tôn trọng thiên nhiên thì thiên nhiên sẽ không tôn trọng anh, hai năm nay chuyện xảy ra vì hoàn cảnh còn ít ư?

Đổng Ngọc Vũ nói: Hoàn cảnh vùng này của Chúng ta cũng không tệ lắm.

Trương Dương nói: Chẳng cảm thấy gì mà không tệ cả, hiện tại toàn thế giới nơi nơi đều là cải tạo tự nhiên, kết quả là xảy ra hiệu ứng nhà kính, cái khác thì không nói, nhưng thiên tai thì năm nay nhiều hơn năm trước.

Đổng Ngọc Vũ nói: Cũng may mọi người đã ý thức được tầm quan trọng của bảo hộ hoàn cảnh. Hắn nhìn đồng hồ rồi nói: Bí thư Trương, tôi phải đi rồi, thị trưởng Hứa bảo tôi tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu thị sát tình huống an toàn.

Trương Dương nói: Tôi cùng đi với anh.

Dự báo của Đài khí tượng quả thực khiến người dân Tân Hải khẩn trương một đoạn người dân, nhưng sáu giờ tối hôm đó thời tiết vẫn sáng choang, rất nhiều người dân đều cho rằng trận bão này đã đi qua Bắc Cảng, trà dư tửu hậu đàm luận nhiều nhất chính là đài khí tượng sao bản sự lớn vậy mà tỷ lệ báo sai lại cao như thế?

Khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở ở sâu trong lòng Trương Dương vẫn cực kỳ quan trọng, tuy rằng hắn đã bị giải trừ quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nhưng tình huống đó là diễn trò cho người khác xem, trong chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Trương Dương đả bỏ ra quá nhiều tâm huyết và cố gắng, hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy trận bão này sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu.

Đi ở trên đê, nhìn mặt biển bình tĩnh, dương ở phương xa đã dần chìm vào trong nước biển, nhuộm đỏ cả chân trời, vô số kim quang cuộn sóng cuộn sóng toát ra, màu nước biển càng lúc càng đậm, tuy rằng ở ngay bờ biển nhưng vẫn cảm thấy nóng ngực.

Thường Hải Thiên cũng ở trong những nhân viên đi theo, hắn nói với Trương Dương: Bí thư Trương, xem ra bão sẽ không tới rồi. Chẳng những hắn nghĩ như vậy, đa số mọi người ở đây cũng thế, mọi người tin vào hai mắt của mình nhiều hơn là tin dự báo thời tiết, trời quang mây tạnh thế này thì lấy đâu ra bão?

Trương Dương nói: Bất kể trận bão này có tới hay không thì cẩn thận một chút cũng là điều nên làm.

Thường Hải Thiên gật đầu: Tất cả công trình đang xây dựng của Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã dừng rồi, các công nhân đều đã trở về nghỉ ngơi, đối với công trình trọng điểm thì đã an bài nhân viên đặc biệt tiến hành canh gác ngày đêm.

Trương Dương nói: Bão nhiệt đới Zeus một ngày chưa đi qua thì chúng ta một ngày không thể khinh thường. Hắn nói vài câu nhằm vào trọng điểm dự phòng, sau đó thì ra hiệu cho mọi người giải tán, ai đi làm chuyện này.

Thường Hải Thiên không đi mà vẫn ở bên cạnh chờ hắn, chờ người khác đi rồi Thường Hải Thiên nói: Bí thư Trương, lần trước chuyện của cảng Phước Long đã được giải quyết, phía Nhật đã gánh vác tiền thuốc men cho công nhân bị thương, cũng bồi thường về kinh tế, cũng may là có anh, nếu không phải anh tới Đông Giang tìm được Võ Trực Anh Nam, bức hắn thừa nhận chuyện này thì người Nhật Bản khẳng định còn khí thế bức nhân hơn.

Trương Dương cười nói: Bọn họ chính là như vậy, cho dù là ăn cắp đồ, anh không thể bắt quả tang thì bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đây là bản tính rồi.

Thường Hải Thiên cảm thán nói: Có điều sau khi đó sự kiện đó, công nhân của cảng Phước Long đã sinh ra tình tự thù Nhật không nhỏ, đến nay công tác vẫn chưa khôi phục bình thường.

Trương Dương nói: Chuyện này anh tìm bí thư Cung mà nói, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu tôi không được quản.

Thường Hải Thiên nói: Thật sự là không hiểu, lãnh đạo tỉnh chẳng lẽ không phát hiện ra sự cố gắng và trả giá của anh ư, chuyện này nếu không có anh ra mặt thì khẳng định sẽ ầm ĩ lên rồi.

Trương Dương cười nói: Anh nghĩ như vậy nhưng chưa chắc người khác đã nghĩ như vậy, bọn họ còn cảm thấy nếu không phải tôi chặn ngang một thì chuyện căn bản sẽ không ầm ĩ lớn như vậy.

Thường Hải Thiên nói: Đổi hoàn cảnh đi! Hắn đã không phải là người đầu tiên đề nghị Trương Dương như vậy.

Trương Dương nói: Anh bảo tôi làm đào binh à?

Thường Hải Thiên nói: Không phải làm đào binh, là đổi bộ đội cho anh, nếu cấp trên đã không tín nhiệm anh, anh ở đây cũng không có gì làm, cho dù miễn cưỡng lưu lại thì cũng khó tránh khỏi kết quả bị làm khó.

Trương Dương bật cười, hắn đương nhiên biết Thường Hải Thiên là có hảo ý, làm bằng hữu, Thường Hải Thiên đối với tao ngộ trước mắt của hắn cũng có chút khó chịu, cho rằng thượng cấp bạc đãi hắn, thậm chí một độ sinh ra ý muốn từ chức, cuối cùng vẫn là dưới sự khuyên bảo của Trương Dương mới quyết định tiếp tục ở lại Tân Hải.

Trương Dương nói: Rất nhiều người đều đề nghị tôi đi, nhưng tôi luôn cảm thấy làm việc phải trước sau vẹn toàn, tôi hiện tại đi thì chẳng khác nào thừa nhận tôi thất bại ở Tân Hải.

Thường Hải Thiên nói: ở lại thì anh còn thảm hại hơn!

Trương Dương mỉm cười nói: Chưa chắc!

Thường Hải Thiên nói: Tôi phát hiện anh là người quật cường, không đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định.

Trương Dương xoay người vỗ vai hắn, nói: Tôi đang cân nhắc chuyện này, bất kể bất kể đi hay là không đi thì tôi cũng sẽ báo quyết định của mình cho anh ngay.

Từ xa một chiếc Santana màu đen lái tới chỗ bọn họ, sau khi ô tô dừng lại thì Kiều Mộng Viện từ bên trong xe bước xuống.

Thường Hải Thiên nói: Hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc phải làm.

Kiều Mộng Viện tới bên cạnh Trương Dương, giữa bọn họ đã một đoạn thời gian rồi không ở riêng với nhau, ánh mắt của hai người gặp nhau, không biết vì sao Kiều Mộng Viện lộ ra có chút ngượng ngùng: Bí thư Trương đến khảo sát à?

Trương Dương nói: Nơi này không có người ngoài, cô cứ gọi tên tôi là được.

Kiều Mộng Viện nói: Trên dưới khác biệt mà, anh dù sao cũng Tân Hải bí thư thị ủy Tân Hải.

Trương Dương mỉm cười nói: Cô rốt cuộc là thích tôi ở bên trên hay là ở bên dưới?

Mặt Kiều Mộng Viện càng đỏ hơn, đối với hành vi quấy rối của thằng cha này Kiều Mộng Viện đã sớm quen rồi, cô ta cũng biết phương pháp ứng phó, biện pháp tốt nhất chính là giả bộ không có nghe thấy. Cô ta nhìn nhìn mặt biển ở phương xa rồi nói khẽ: Tôi nghe cục khí tượng hải dương thông báo, bão đã chậm lại, có thể sẽ đi qua biển Bắc Cảng. Sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn Đối với Bắc Cảng.

Trương Dương nói: Bởi vì trận bão này mà tôi đặc biệt từ Đông Giang chạy về, trên đường còn đâm phải một con chó.

Kiều Mộng Viện à một tiếng rồi quan tâm nói: Có nặng lắm không?

Trương Dương kể lại chuyện xảy ra vừa rồi, Kiều Mộng Viện lúc này mới yên lòng, gật đầu nói: Anh về sau phải cẩn thận, làm chuyện gì cũng đừng hấp tấp.

Trương Dương cười nói: Tính hấp tấp ăn vào máu rồi.

Kiều Mộng Viện nói: Chuyến đi tới Đông Giang thế nào?

Trương Dương vốn định nói ra chuyện Chu Hưng Dân làm mai mối cho hai người bọn họ, nhưng lời nói đến môi lại thay đổi chủ ý, chỉ cười cười không nói gì.